Bát Mặc Đào Hoa | Phất Mực Lên Cánh Đào

quyển 2 chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một đoàn người ngựa của Triệu Tử Lam không ngừng dừng lại chạy đến biên ải, Triệu Tử Lam tới lều lớn, Triệu Tuyên đã đợi sẵn ở bên ngoài.

“Tam ca, ngươi tới rồi.”

Triệu Tử Lam vỗ vỗ vai hắn:“Không bị thương chứ?”

Triệu Tuyên lắc đầu:“Không có việc gì.”

“Tuyên……” Thanh La ở phía sau Triệu Tử Lam lộ ra một cái đầu.

Triệu Tuyên mừng rỡ rồi mới lạnh lùng trừng hắn:“Không phải bảo ngươi ở nhà chờ ta sao?”

Thanh La còn chưa mở miệng, Triệu Tuyên đã muốn ôm hắn vào màn.

Thanh La hừ lạnh một tiếng:“Ngươi hung cái gì mà hung? Ta là vội tới làm gã sai vặt cho Tam vương gia, không phải đến xem ngươi!!!” Nói xong thở phì phì dẩu môi.

Triệu Tuyên hung hăng đem hắn ôm vào lòng, cuối cùng vẫn là ôn nhu nói:“Ngươi tới nơi này ta sẽ lo lắng, ta sợ ngươi phải chịu khổ, rồi lại bị thương, ta…… ta cũng muốn ngươi chứ……”

Thanh La đẩy hắn ra, mếu máo:“Tam vương gia còn mang Lưu Ly đến mà, Lưu Ly còn không sợ khổ……”

Triệu Tuyên ôm hắn từ phía sau, dỗ dành:“Đừng nóng giận, ngươi tới ta cũng rất vui, ngươi ở trog màn đợi đừng chạy loạn, như vậy ta cũng yên tâm.” Nói xong lại cắn vành tai Thanh La.

Thanh La hờn dỗi thúc hắn:“Làm sao lại học được cái này, ta xem ngươi ở bên ngoài cái hay không học trái lại đi học cái xấu.”

Triệu Tuyên nở nụ cười, nổi khổ tương tư nhiều ngày cuối cùng cũng tiêu biến.

Triệu Tử Lam ở một bên cười nói:“Thanh La, ta xem ngươi cũng không cần thấy lạ Ngũ đệ đâu, người ta ở trong quân doanh có quân kĩ, Ngũ đệ lại không thể nhẫn, thấy ngươi cũng chẳng may nói năng tuỳ tiện ấy mà.”

Triệu Tuyên trừng mắt hắn:“Tam ca!!”

Lưu Ly ngồi ở một bên thấy Triệu Tử Lam cười cũng liền ngây ngốc cười theo.

Triệu Tử Lam đứng đắn nói:“Tốt lắm, không nói cái này nữa, nói một chút tình hình chiến đấu đi. Kế hoạch tác chiến thứ hai rõ ràng hoàn toàn không có vấn đề, tại sao lại thua như vậy?”

Triệu Tuyên ngưng trọng thở dài:“ Đối phương thay đổi quân sư.”

“Nga? Là người nơi nào?”

“Triệu, Kha.” Triệu Tuyên oán hận nói,“Hắn thế nhưng lại làm quân bán nước! Nhưng mà dù sao hắn cũng là Tứ ca, ta không biết phải nói sao với phụ hoàng, ta lại sợ người Liêu gây thương tích cho hắn, đành lui lại hai mươi lý, may mắn binh lính không bị thương.”

Triệu Tử Lam không nói gì, nghe Triệu Tuyên tiếp tục giảng.

Triệu Tuyên lại nói:“Tam ca, hiện tại phải như thế nào?”

Triệu Tử Lam thở dài:“Cứ đánh, hung hăng đánh, tuyệt không lui.”

“Nhưng mà Tứ ca hắn……”

“Đây là lựa chọn của Triệu Kha, hắn đa mưu túc trí nhưng lại chỉ luôn luôn ru rú xó bếp, nếu không phải lựa chọn của hắn, người Liêu quốc định không có khả năng bắt được hắn, nói không chừng người Liêu còn không biết hắn là Tứ hoàng tử, nếu hắn lựa chọn như thế, hắn tự có thể phụ trách cho bản thân mình.”

Sau vài ngày chiến sự không ngừng, Triệu Liêu mỗi bên một nửa, cuối cùng sau một trận chiến Liêu quốc đại bại, quân sư Liêu quốc đã tính lầm chiến lược.

Triệu Tử Lam báo, Triệu Kha bị đánh nhốt vào thiên lao, chịu nổi khổ luật hình.

Nửa tháng sau khi Liêu quốc tặng Đa Na Lạp công chúa hoà thân nhằm cầu ngừng chiến, Triệu vương đáp ứng.

Một tháng sau khi Liêu quốc đưa Triệu Kha hồi cung, đồng thời Triệu Kha cũng bị đánh nhốt vào thiên lao.

Triệu Tuyên chiến thắng về nước, cả nước chúc mừng.

Triệu Lẫm cùng Triệu Kha ở trong thiên lao lẳng lặng nhìn nhau, Triệu Lẫm không nói một câu. Triệu Kha thản nhiên nhìn Triệu Lẫm, hết thảy phong đạm vân khinh. (lãnh đạm như gió, nhẹ nhàng như vân coi như không có gì)

Triệu Lẫm chậm rãi ôm lấy Triệu Kha, nhẹ giọng nói:“Kha nhi, ta tuyệt không cưới vợ, Lí Trí Viễn sắp cưới vợ, đợi hắn sau khi sinh hạ đứa con liền cho nó làm con thừa tự của ta, sau này tiếp quản Triệu quốc, phụ hoàng cũng đã biết chuyện của chúng ta, chỉ là ta vẫn chưa nói cho ngươi hay, Kha nhi, thực xin lỗi.”

Chỉ vì một câu như thế, đi qua mười mấy năm khúc chiết (phức tạp, rối rắm), sau khi thấy Triệu Lẫm cùng một ca cơ ở trên giường triền miên, trong lòng chìm vào bóng ma trùng điệp, lại bởi vì một câu nói này mà tan thành mây khói, như vậy mười mấy năm lo lắng đến tột cùng là vì cái gì đây?

Nhưng giờ khắc này Triệu Kha thật hạnh phúc, thật sự có thể tiếp tục vui sướng mà sống.

Triệu Kha chậm rãi vươn tay ôm lấy Triệu Lẫm, một khắc này buồn vui dồn dập tới.

Triệu Lẫm nói:“Phụ hoàng biết ngươi là vì quốc gia, cuối cùng một trận chiến cũng là ngươi cố ý thua, hiện tại đưa ngươi vào đại lao chỉ là vì ngăn chặn miệng người người Liêu, sợ người Liêu tức giận, đành phải đãi người Liêu đi xong mới có thể thả ngươi ra.”

Triệu Kha khụt khịt cái mũi:“Là ta không tốt, là ta rất tuỳ hứng, sau khi ta đi rồi tới Liêu quốc, đúng dịp bị Liêu vương bắt làm quân sư, ta trộm che giấu thân phận, cố ý bại bởi Triệu Tuyên, ta làm tốt, kỳ thật trong lòng ta rất vui mừng, ta không phải bị ngươi dưỡng ở thâm cung làm chim hoàng yến.”

Triệu Lẫm sờ sờ đầu hắn:“Đứa ngốc, ta biết ngươi thích buôn bán, chờ sau khi sự tình qua đi ngươi thích làm gì thì cứ làm, sau này ta sẽ không hạn chế ngươi ra cung, kỳ thật ta mới là người không tốt.”

Chờ hết thảy tan thành mây khói, lời nói triền miên phá lệ động lòng người.

Hai người này lại không biết Nghiêu Vân Tiệp cách vách nhà lao nghe được lời này tâm như bị cắt thành hai mảnh, đau không nói nên lời. Triệu Kha thông đồng Liêu quốc lại chiếm được hạnh phúc đẹp nhất, còn mình lại mất đi người yêu duy nhất.

Nghiêu Vân Tiệp cuộn tròn ở một góc nhà tù, hắn đã yêu một người, hắn yêu không dậy nổi, làm một chuyện khiến kẻ khác phải giận sôi, cuối cùng lẳng lặng ngồi trong góc chờ đợi cái chết. Nhưng nào có ai ngờ đến, hắn mới mười tám tuổi mà thôi.

Một khắc này hắn nhớ…rất nhớ người kia, nam tử kia ở dưới ánh trăng đã nhẹ nhàng hôn hắn.

Sau này chẳng lẽ không còn được gặp lại sao?

Hiện tại người phiền não nhất là Triệu vương, người Liêu đưa ra hòa thân, Triệu vương xuất phát từ nguyên tắc dĩ hòa vi quý đương nhiên là đáp ứng rồi, dù sao sáu đứa con chẳng có đứa nào cưới vợ, đã vậy sáu người này cố tình đều là đoạn tụ, Triệu vương thầm nghĩ không lẽ chính mình phải cưới cô gái kia?

Ngày hôm đó Triệu vương đi tìm Triệu Lẫm bàn chuyện này, có thế nào cũng không nghĩ đến Triệu Lẫm vung tay áo căm giận nhìn Triệu vương nói:“Phụ hoàng, ngươi sáng sớm đã đáp ứng ta!! Ngươi hiện tại nói lời này ta không đời nào đáp ứng!”

Triệu Lẫm luôn luôn chỉ biết ấp úng thoái thác lần này lại cương quyết nói, Triệu vương đành phải phẫn nộ thối lui.

Tìm Triệu Tử Lam, còn chưa mở miệng, Lưu Ly liền bổ nhào vào lòng hắn ngọt ngào gọi to một tiếng:“Công công.” Tuy là dở khóc dở cười, nhưng dù sao hắn cũng là thân ngoại tôn, đáng yêu như thế ngoan như thế, đặt trên tay còn đau không kịp, Triệu vương nhìn sắc mặt Triệu Tử Lam, thầm nghĩ cho dù nói cũng là nước đổ đầu vịt, đứa con trai này nhất quyết không thể trêu vào.

Thanh Trúc mới vừa về nước không bao lâu, chính là bởi vậy Triệu vương mới thích, như thế sau nhiều năm mới quen biết nhau, vì một người Liêu nháo loạn sẽ không tốt, tuy rằng nghĩ như thế nhưng mà cũng không dám tìm Triệu Dật.

Triệu Kha còn bị nhốt tại thiên lao, càng nghĩ cũng chỉ có Triệu Tuyên.

Triệu Tuyên luôn sắc mặt lãnh đạm, Triệu vương tuyên hắn đến, nhân tiện nói:“Tuyên nhi, ngươi tuổi cũng không nhỏ.”

“Phụ hoàng, nhi thần cáo lui.” Triệu Tuyên lập tức xoay người, Triệu vương trong lòng kêu không ổn.

Triệu vương vô lực ghé vào trên bàn, thầm nghĩ: Đây nhất định là Liêu quốc bày kế ly gián!

Một ngày nọ Triệu Tử Lam cùng Lưu Ly ở trong sân viết chữ, Phúc bá ở một bên tưới nước cho hoa đào, Đa Na Lạp không hề thông báo cứ vậy mà tiến vào.

Triệu Tử Lam liếc mắt nhìn nàng một cái rồi nói:“Công chúa có chuyện gì mà đến thế?”

Đa Na Lạp mới mười sáu xuân xanh, bộ dáng tuỳ tiện, có chút hào phóng.

“Triệu Tử Lam, ta đã xem qua, hoàng tử nhiều như thế nhưng chỉ có ngươi bản lĩnh nhất, ta muốn ngươi làm phu quân ta.” Đa Na Lạp chớp chớp nhìn Triệu Tử Lam.

Triệu Tử Lam lạnh lùng cười:“Phúc bá, tiễn khách.”

Đa Na Lạp giận dữ, chỉ Triệu Tử Lam nói:“Nam nhân Trung Nguyên các ngươi sao lại vô lễ như thế?”

“Nữ nhân Liêu quốc các ngươi sao lại chẳng biết lễ nghĩa liêm sỉ như vậy?”

“Ngươi……”

Triệu Tử Lam đứng lên lạnh nhạt nói:“Đến nơi này phải tuân theo quy củ nơi này, không có người nào dám hô to gọi nhỏ với Triệu Tử Lam ta, ngươi cũng thế, ngươi đừng quên ngươi tới đây là vì mục đích gì, là vì bảo hộ Liêu quốc hòa bình, không phải đến khơi mào chiến tranh. Phúc bá, tiễn khách.”

Đa Na Lạp đột nhiên sáng lạn nở nụ cười:“Ta thích ngươi, ta muốn gả cho ngươi.”

Triệu Tử Lam khóe miệng phác thảo độ cung, cười nói:“Ta cả đời chỉ thú một thê tử.”

“Vậy ngươi liền thú ta a! Ta chính là đệ nhất mỹ nữ Đại Liêu.”

Triệu Tử Lam cười lạnh.

Lưu Ly đột nhiên buông bút xuống vọt tới trước mặt Triệu Tử Lam ôm lấy thắt lưng hắn, cũng không nói gì cả chỉ là cảm thấy tủi thân đánh đánh ngực hắn, hai má phấn nộn hơi hơi phiếm hồng, môi đỏ mọng cao cao mân mê.

Triệu Tử Lam buồn cười nắm tay Lưu Ly,“Sao lại tức giận rồi? Cái miệng nhỏ nhắn sao lại dẩu cao đến vậy, nào, cho ta hôn nhẹ cái.”

Lưu Ly hít hít cái mũi:“Lam Lam, Lam Lam……”

Triệu Tử Lam hôn một cái trên khuôn mặt phấn nộn của hắn:“Tiểu soả qua, ta chỉ thích mình ngươi, không cần tức giận.”

Đa Na Lạp mở to hai mắt nhìn:“Ngươi yêu hắn??? Hắn là nam nhân!!!”

Triệu Tử Lam đạm cười:“Phải, ta có thể xác minh cho ngươi, Triệu quốc sẽ không có lấy một người nam nhân thú ngươi, ngày mai trở về Liêu quốc của ngươi đi.”

Đa Na Lạp giận dữ:“Triệu vương còn chưa có lên tiếng!!!”

“Ta nói là được rồi.”

“Hừ, ta…… ngươi……”

Đột nhiên một thân ảnh thoáng hiện, thanh âm vang lên:“Tử Lam, cục cưng Lưu Ly, ta đến chơi đây.” Hoắc Tử Văn đi vào sân, trên mặt cười cười, trong tay còn lấy hai xâu mứt quả.

Đa Na Lạp trong nháy mắt kinh ngạc há to miệng, mất đi thanh âm của chính mình.

Hoắc Tử Văn đem mứt quả cho Lưu Ly, Lưu Ly ngồi ở trên ghế cao hứng ăn.

Triệu Tử Lam cười trách hắn:“Ngươi lại mua đồ ngọt ăn.”

Đa Na Lạp đột nhiên chỉ Hoắc Tử Văn kêu to:“Ta muốn gả cho ngươi!!!”

Đường môn có quan hệ thông đồng với Liêu quốc bị bắt giam trong cung, tính cả Nghiêu Vân Tiệp cũng bị coi là phản bội chờ xử trảm.

Nghiêu Vân Tiệp ngồi xuống gắng gượng nhìn về phía hừng đông, hắn cuối cùng thủy chung chưa có tới, nguyên lai cuối cùng ngay cả mặt cũng không được thấy lần cuối, đau lòng tới mức không còn thấy đau nữa.

Trời vừa sáng đã có người tới thiên lao kéo hắn ra ngoài, Nghiêu Vân Tiệp một đường không nói gì, cứ như vậy đi theo bọn hắn, không quan tâm hết thảy mọi thứ, đi nơi nào, trong nháy mắt sống hay chết đều đã mất đi ý nghĩa tối nguyên thủy.

Mãi đến khi ra cung Nghiêu Vân Tiệp mới bắt đầu kinh ngạc, con đường hắn đi không phải thông ra pháp trường.

Nghiêu Vân Tiệp cười khổ, cho dù Hoắc Tử Văn tha cho hắn một con đường sống, hắn cũng không sống nổi nữa, mười tám tuổi dễ dàng động tình lần đầu tiên, một khi đã hãm sâu trong đó, phải dứt ra thế nào đây?

Đưa đến mười dặm đình, ngục tốt giải khai xiềng xích chân tay cho hắn, cũng cho hắn một gánh nặng khác. Nghiêu Vân Tiệp ngẩng đầu lại thấy thân ảnh quen thuộc thoáng hiện ở trong trường đình.

Hai người cách nhau mười bước lẳng lặng đứng nhìn nhau, Hoắc Tử Văn không kiên nhẫn bĩu môi:“Ta chờ ngươi một canh giờ.”

Nghiêu Vân Tiệp hốt hoảng, cảm thấy như mình vẫn còn đang trong mộng, tựa như không biết người có nhân có đức gì có thể khiến cho Hoắc Tử Văn phấn khích như vậy?

Hoắc Tử Văn thấy hắn thật lâu chưa có hoàn hồn, chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, liền hét lên:“Ta nói ta chờ ngươi một canh giờ, chân ta ê ẩm cả rồi!! Ta mệt!!”

“……”

“Ta mệt!!!”

Nghiêu Vân Tiệp lộ ra tươi cười xông lên trước ôm lấy Hoắc Tử Văn, hôn môi hắn, cảm giác ngọt ngào như vậy nhắc nhở hắn đây không phải đang nằm mơ, hết thảy mọi chuyện đều là thật, hắn thật sự ở trong lòng mình.

Nghiêu Vân Tiệp hôn xong mới ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi:“Văn Văn, ngươi sao lại đeo đồ nặng trên lưng vậy?”

Hoắc Tử Văn kêu lên:“Ai bảo ngươi là một tử tù, làm hại ta phải đi theo ngươi lưu lạc chân trời!!”

“Văn Văn…… Văn Văn……” Nghiêu Vân Tiệp kích động lặp lại nỉ non tên hắn.

Hoắc Tử Văn bật cười, nói:“Ta được nuông chiều từ bé quen rồi, ngươi sau này phải chiếu cố ta thật tốt……”

“Nhất định.”

“Đau ta.”

“Ừ.”

Nghiêu Vân Tiệp ôm lấy Hoắc Tử Văn cứ đứng ở nguyên chỗ dạo qua một vòng, hưng phấn nói không ra lời.

“Hoắc Tử Văn, ta muốn kết hôn với ngươi!!” Chợt đột nhiên một giọng nữ xuất hiện.

Một thân ảnh thoáng loé vẫn chưa hoàn toàn xuất hiện, Hoắc Tử Văn đã tỉnh táo kéo Nghiêu Vân Tiệp:“Chạy mau a!!!”

Trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn, khó có được hảo thái dương, Triệu Tử Lam nằm dài ở trong sân, trên mặt bộ dạng uể oải không muốn làm gì cả.

Lưu Ly ghé vào trên người Triệu Tử Lam dẩu môi hôn hắn một hơi.

Triệu Tử Lam xoa bóp hai má phấn nộn của hắn, cười nói:“Hôm nay ta nói cho công chúa biết ngoại công trốn ở nơi nào, hiện giờ ngoại công chắc đang cực nhọc lẩn trốn mà.”

Lưu Ly cười ha ha, từ trong túi nhỏ lấy ra ba tiền đồng đưa cho Triệu Tử Lam xem:“Ngươi xem, ha ha.” Đây là tiền Lưu Ly sở hữu, cũng là lần đầu tiên hắn cầm tiền trong tay, trước kia thời điểm ở Phượng Nghi các bên người cũng không có tiền.

“Ở đâu vậy?” Triệu Tử Lam hỏi.

“Ngoại công cho ta, hắn nói lấy cái này đến góc đường có thể mua ba xâu mứt quả.”

“Xuất môn phải để Phúc bá đi cùng.”

“Ta muốn mua hai xâu mứt quả, chúng ta mỗi người một cây được không?” Lưu Ly nhìn Triệu Tử Lam.

Triệu Tử Lam buồn cười, lại nói:“ Đồ bảo bối mua ta đều ăn.”

Lưu Ly khanh khách cười, đem tiền cẩn thận thả lại vào túi, rồi mới lại hôn thêm một cái trên mặt Triệu Tử Lam.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Ly đỏ bừng, ánh mắt khép lại tựa hồ như đang ngủ, lông mi thật dài hạ xuống dưới mí mắt, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận hơi hơi mở ra, không biết mơ gì trong mộng thỉnh thoảng mặt lại cười một chút.

Triệu Tử Lam ôm hắn cười nhẹ, xán lạn như hoa.

[ hoàn ]

Truyện Chữ Hay