Gương mặt của Chu Đình vẫn bình thản như trước, ánh lửa lập lòe chiếu rọi gương mặt cô ấy, lại càng thêm vài phần xinh đẹp khác thường.
“ Năng lượng của cô ta hiện giờ vẫn chưa được ổn định, chỉ cần ngươi dùng khẩu súng huyết tương của mình bắn vài phát, mọi chuyện đều kết thúc.” Thanh âm êm dịu của Hoắc Linh Linh nhẹ nhàng mà đầy quyến rũ nói,” Chỉ cần ngươi giết cô nàng, ta sẽ để ngươi chạy, ha ha...”
Lữ Minh Dương lại giống như không hề nghe thấy những lời nói của Hoắc Linh Linh, chỉ lẳng lặng nhìn Chu Đình, nhúc nhích một chút cũng không, thậm chí khẩu súng huyết tương cầm trong tay cũng đã dần dần buông lỏng.
Có lẽ bản thân mình đã sai rồi, sai ngay từ lúc ban đầu. Ngay từ đầu mình đã rất rõ ràng, bản thân không nên thân thiết một chỗ với cô ấy, mình sẽ chỉ đem lại phiền toái và tai họa cho cô ấy, ngay từ ban đầu mình đã biết trước kết quả ngày hôm nay, nhưng chung quy bản thân vẫn không chịu an phận --- Là mình đã hại cô ấy.
Bây giờ cô ấy đã chết, mình sao có thể vì cầu một con đường sống, mà lần nữa thương tổn đến cô ấy, làm cho cô ấy hồn phi phách tán?
Sống hay chết, đa tình hay vô tình, nếu là một người bình thường thì có lẽ cũng không quá khó để lựa chọn.
Lữ Minh Dương bình thản thở dài, chậm rãi nhìn về phía Hoắc Linh Linh. Đó là một ánh mắt bất cần, pha chút khinh thường, lại có một chút tang thương.
Hoắc Linh Linh vừa nhíu mày lại, liền lập tức giãn trở ra, buông một tiếng thở dài, thanh âm ngọt ngào lại vang lên:” Ngươi đúng là một gã đa tình, ha ha ha, nếu ngươi đã không muốn giết ả, thì để ta khiến ả giết ngươi vậy.”
Lời ả ta vừa dứt, ánh mắt Chu Đình lập tức chuyển sang màu đỏ, gương mặt bình thản đột nhiên trở nên đanh ác, cô ấy khép tay làm đao, giơ tay lên đã chém thẳng tới Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương vẫn như trước lặng yên bất động, tùy ý để Chu Đình chém mạnh xuống bả vai mình. Cơn đau kịch liệt truyền đến, Lữ Minh Dương không khỏi phải nhíu chân mày, khóe miệng cũng đồng thời lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
“ Chẳng lẽ ngươi muốn chết thật sao?” trong giọng nói của Hoắc Linh Linh lộ ra một chút tức giận.
Lữ Minh Dương ảm đạm cười, cũng không thèm để ý đến tiếng gào của Hoắc Linh Linh, vẫn ôn nhu nhìn Chu Đình như trước. Nhưng Chu Đình trước mắt đã không còn là mỹ nhân bình thản như lúc nãy nữa rồi. Giờ phút này đôi mắt đã đỏ ngầu, gương mặt đanh ác, khép tay thành đao đứng ở đây, sẵn sàng chờ đợi mệnh lệnh, sẵn sàng vung tay chém chết hai kẻ trước mắt này.
“ Hừ! Muốn chết cũng không thể dễ dàng như vậy!” Hoắc Linh Linh hừ lạnh một tiếng, sau chốc lát lại cười quyến rũ, nói:” Ta lại muốn xem thử trong mắt ngươi, là ả chết rồi này quan trọng, hay là ả đang sống này quan trọng.” Sóng mắt ả lưu chuyển, liếc nhìn về phía Hàn Di.
Lúc Hoắc Linh Linh siết chặt tay giữa hư không cũng là lúc Hàn Di cảm thấy trái tim mình như bị cái gì đó nghiền nát, từng trận co thắt đau đớn truyền đến, làm cả người cô mềm như cọng bún, không còn một chút sức lực nào.
Cô trơ mắt nhìn Chu Đình một chưởng chém xuống vai Lữ Minh Dương, nhưng căn bản là vô lực cứu trợ, mà đáng giận hơn chính là Lữ Minh Dương lại đứng đực ra chịu chém, cô không khỏi thở dài một tiếng trong lòng.
Hiện tại Hoắc Linh Linh rõ ràng rất thâm độc khi muốn Chu Đình quay sang tấn công mình! Thật là quá chủ quan, không ngờ buổi sáng ả mới xuyên tường mà buổi chiều đã phục hồi lại hoàn toàn năng lực, hơn nữa rõ ràng đã kết sổ người lần thứ ba, trở thành quỷ mẫu thực thụ!
Lữ Minh Dương quay đầu, trao đổi ánh mắt với Hàn Di, Hàn Di miễn cưỡng treo một nụ cười khổ trên môi.
Sống hay chết, đa tình hay vô tình, thật ra lại rất khó lựa chọn.
Chu Đình đột nhiên nhảy tới trước một bước, vung tay chém về phía Hàn Di.
Lữ Minh Dương vội vàng xoay người, chuyển thân đến chắn trước mặt Hàn Di, dùng lưng của mình hứng chịu một chưởng của Chu Đình. Hắn cắn răn nén cơn đau đớn, ôm lấy Hàn Di lộn một vòng, tránh thoát nhát chém thứ hai của Chu Đình.
“ Ha ha, vỡ diễn cuối cùng cũng mở màn.” Hoắc Linh Linh cười hì hì, đột nhiên phóng mình bay lên, tìm nơi có góc nhìn tốt nhất, để xem vỡ kịch hay trước mắt.
Lúc này Hàn Di đương nhiên cũng đã không còn bị ả ta khống chế nữa, nhưng bị đau đớn hành hạ trong một lúc lâu như vậy, khiến cả người cô bủn rủn, không còn chút sức lực.
Chu Đình đã đuổi đến nơi, liền giơ tay chém tới. Lữ Minh Dương vội vàng đưa tay lên đỡ, cho dù lúc này năng lượng của Chu Đình không phải là quá lớn, khí lực có hạn, nhưng vẫn khiến cho Lữ Minh Dương cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt từ tận xương tủy truyền đến. Hắn cắn răng thét lên một tiếng đau đớn, xoay người kéo theo Hàn Di, lại tránh qua chỗ khác.
Trốn tránh, truy đuổi, Lữ Minh Dương kéo Hàn Di trốn tránh Chu Đình, Chu Đình chung quy mặt không đổi sắc mà truy đuổi. May là hành động của cô cũng không nhanh lắm, Lữ Minh Dương kéo theo Hàn Di vẫn có thể tránh né được, nhưng cứ trốn tránh như vậy rốt cục vẫn không phải là biện pháp, phải biết rằng Chu Đình là quỷ hồn, cô ấy không biết mệt, còn thể lực Lữ Minh Dương thì lại có hạn.
Lữ Minh Dương để Hàn Di tựa vào cái hương đỉnh ở giữa phòng, thở hỗn hà hỗn hển. Hàn Di đột nhiên cắn răng dùng hết chút khí lực còn lại đem tiểu nỏ vốn chưa khi nào rời tay từ từ giơ lên nhắm về phía Chu Đình đang đuổi tới.
Lữ Minh Dương nhất thời hốt hoảng trong lòng, hắn nhanh tay chụp lấy tay của Hàn Di la lên:” Không được!”
“ Cứ tiếp thục như vậy chúng ta sẽ chết trong tay cô ấy.” Hàn Di nhíu mày la lên.
“ Gây cấn, gây cấn, ha ha.” Thanh âm Hoắc Linh Linh gần đó bay tới,” Các ngươi không giết ả, ả sẽ giết các ngươi, ha ha, dù sao ả cũng chết rồi, ngươi giết ả thêm lần nữa thì có làm sao đâu chứ?”
Lữ Minh Dương đột nhiên đoạt lấy tiểu nỏ trong tay Hàn Di, nhắm về hướng thanh âm Hoắc Linh Linh truyền tới, siết mạnh lẫy nỏ, một mũi nỏ tiễn vạch ra một tia sáng bạc, bay vút đi.
“ Hừ! Ta thấy ngươi quả là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” thanh âm Hoắc Linh Linh lại truyền đến, thân ảnh của ả rốt cục lại xuất hiện đằng sau Chu Đình.
Lữ Minh Dương trả tiểu nỏ lại cho Hàn Di, liếc mắt cười lạnh nhìn Hoắc Linh Linh, sau đó lại chuyển ánh mắt, nhìn Chu Đình đứng gần ngay trước mặt, ánh mắt đó dịu dàng pha lẫn phức tạp, hắn mấp máy đôi môi, thầm kêu nhỏ một tiếng:” Chu Đình...”
Chu Đình đương nhiên là không có phản ứng, hai mắt cô vẫn đỏ ngầu như trước, lạnh lùng nhìn thẳng vào gương mặt Hàn Di.
“ Hừ!” Hoắc Linh Linh hừ lạnh một tiếng, dùng tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Chu Đình một cái, nói, “ Giết hết bọn nó!”
Thanh âm Hoắc Linh Linh vừa dứt, Chu Đình lập tức hành động, thân ảnh đột nhiên lại nhanh như gió. Vừa rồi tốc độ của cô ấy còn khá chậm chẳng lẽ là do Hoắc Linh Linh cố ý trêu chọc hai người bọn họ? Hay là một cái vỗ của ả lúc nãy, đã truyền thêm năng lượng cho Chu Đình?
Giờ phút này Chu Đình đã không còn giống như lúc nãy nữa rồi, thân hình cô ấy giống như điện chớp đánh thẳng tới, bàn tay cô ấy khép chặt như đao, hung hăng đâm thẳng về phía Hàn Di.
Lúc này Hàn Di đã hồi phục được chút ít, nhưng làm sao có khả năng né tránh một đòn sấm sét này?
Đúng vào thời điểm điện quang hỏa thạch đó, Lữ Minh Dương một bước phóng qua, chắn ở trước người Hàn Di. Những ngón tay mãnh khảnh của Chu Đình như lưỡi đao sắc bén đâm vào trong ngực hắn...
Ngực, bên trái, nơi những ngón tay Chu Đình đâm trúng chính là vị trí trái tim.
Nhưng mà vẫn còn may là Chu Đình dùng tay đâm thẳng, những ngón tay của cô ấy bị xương lồng ngực của Lữ Minh Dương cản lại, bất quá máu tươi cũng đã bắn ra thành dòng, dọc theo những ngón tay trắng như tuyết của Chu Đình chậm rãi nhiễu xuống.
Chu Đình rút bàn tay ra, lại chậm rãi giơ lên...
“ Chu Đình...” Lữ Minh Dương thở dốc khó nhọc, dùng hết một tia khí lực cuối cùng gọi tên Chu Đình, thâm tình trong ánh mắt một chút cũng không vơi bớt.
----------------------