Bắt Ma Đặc Công

quyển 3 chương 46: tro cốt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hàn Di lấy từ trên bàn lên một tấm giấy vàng, sau đó dùng chu sa vẽ bùa chú lên đó, so với bùa chú khắc trên nõ tiễn là hoàn toàn giống nhau.

Sau đó cô lấy từ trong người ra một cái mộc ấn nhỏ, đóng vào góc trái bên dưới bùa chú, nói:” Mộc ấn này là dùng Đào mộc bị sét đánh vào ngày trăng tròn làm ra, chỉ có bùa chú không thôi thì sẽ không có tác dụng gì, quan trọng nhất chính là có hay không có đóng linh ấn này.”

Hàn Di đóng mộc ấn xong, một tay kẹp lấy bùa chú, một tay bắt thủ ấn, trong miệng thấp giọng niệm chú ngữ, niệm chú xong, cô đem lá bùa đốt đi, lấy tro bùa hòa vào một chén nước, sau đó lấy mũi nỏ tiễn kia nhúng vào trong chén nước một chút, cười nói:” Xong rồi.”

Lữ Minh Dương cười khổ nhìn Hàn Di biểu diễn xong, chậm rãi lắc đầu thở dài nói:” Thật là khó hiểu a.”

“ Có cái gì khó hiểu?” Cô quay đầu nhìn vẻ mặt mê hoặc của Lữ Minh Dương nói.

“ Tại sao nhất thiết phải dùng Đào mộc bị sét đánh vào ngày trăng tròn làm mộc ấn thì mới có linh lực? Nhúng mũi tên vào thứ nước bùa này xong là có thể diệt quỷ sao?” Lữ Minh Dương lắc đầu nhíu mày nói:” Mấy cái này không có cơ sở lý luận, nên khó hiểu thôi.”

“ Trên thế giới này những sự tình khó hiểu còn nhiều lắm a.” Hàn Di bất đắc dĩ thở dài, không nhịn được nói:” Giống như quỷ vậy, người thường đều nói mấy thứ này không tồn tại, còn ngươi không phải mỗi ngày đều đi bắt quỷ đó sao?”

“ Cái này không giống.” Lữ Minh Dương nói:” Quỷ là một loại năng lượng có ý thức, đây là có căn cứ khoa học...”

“ Được rồi!” Hàn Di mất kiên nhẫn ngắt ngang mấy lời lảm nhảm của Lữ Minh Dương, nói:” Ta thấy ngươi không hổ danh là nhân tài của viện nghiên cứu linh dị, giống hệt mấy lão đầu ở Bắc Kinh đó, kinh nghiệm quý giá của tổ tiên tích lũy qua mấy ngàn năm truyền lại đều gạt bỏ, cả ngày chỉ biết thuyết giảng cái gì khoa học rồi lại khoa học.”

Lữ Minh Dương cười khổ, thật ra điểm này Hàn Di nói cũng đúng. Bản thân mình từ nhỏ đã tiếp thụ cái gọi là chương trình đào tạo “khoa học bắt quỷ”, cũng giống như người thường tiếp thụ thuyết vô thần vậy, bọn họ căn bản là không tin trên thế giới này có quỷ, còn mình thì lúc nào cũng cho rằng tất cả sự tình đều có thể lý giải trên cơ sở khoa học.

“ Nếu ngươi vẫn muốn một lời giải thích, thì có thể lý giải cho ngươi như vầy.” Hàn Di tiếp tục bực tức nói,” Mấy cái bùa chú này có thể chứa được năng lượng tinh thần của người thi pháp, cũng giống như...cũng giống như khí công, như vậy được chưa?”

Lữ Minh Dương cười khổ, cứ coi đây như là một lời giải thích đi. Tính khoa học của khí công thì sớm đã được chứng minh, cao thủ khí công hoàn toàn có thể thay đổi từ trường chung quanh mình.

“ Haiz, bây giờ tôi lại thấy thân phận của cô có điểm khả nghi a. Viện nghiên cứu linh dị sẽ không lý nào lại bồi dưỡng ra một người như cô a?” Lữ Minh Dương thở dài một tiếng nói.

“ Về chuyện này, hiện tại ngươi không cần phải biết.” Hàn Di bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lữ Minh Dương cười quyến rũ, nói:” Ngươi có tổng cộng bao nhiêu nỏ tiễn?”

Hiển nhiên Hàn Di bây giờ không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này, Lữ Minh Dương biết điều gãi gãi đầu, nói:” Tổng cộng có hơn mười cây.”

“ Hơn mười cây?” Hàn Di hoài nghi nhìn Lữ Minh Dương, vừa rồi ở chỗ thất tinh trận, Lữ Minh Dương làm ra vẻ như chế tạo được rất nhiều nỏ tiễn vậy, bây giờ xem ra, tiểu tử này đại khái là muốn mình tiết lộ bí mật về nỏ tiễn nên mới khoa trương vậy thôi.

Cô bất đắc dĩ nhìn một vòng khắp phòng, tiện tay lấy mấy món vũ khí mà Lữ Minh Dương chế tạo, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:” Dùng nước bùa lau qua mấy món đồ chơi này một cái, có lẽ có chút hữu dụng đó.” Sau đó cô lập tức thở hổn hển ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Lữ Minh Dương vừa lau lau thanh đại đồng kiếm, vừa nhìn Hàn Di cười nói:” Bùa chú này cô có thể hay không...”

“ Ngươi muốn học à? Chuyện này ta cần phải hảo hảo suy nghĩ lại a.” Hàn Di cười quyến rũ nói.

Lữ Minh Dương cười hắc hắc, nhanh chóng lau xong mấy món vũ khí, dùng cái túi du lịch lớn đựng hết vào, Hàn Di thì thu lấy hơn mười cây nỏ tiễn kia, đi ra khỏi phòng.

Sắc trời đã ngã hoàng hôn, hai người tiến vào Mang Sơn công mộ.

Trong nghĩa trang sớm đã vắng bóng người, gió nhẹ vi vu thổi qua rặng thông dưới chân núi, phát ra trận trận thanh âm xào xạc. Lữ Minh Dương dừng xe ở chân núi, một tay cầm thanh đại đồng kiếm gác trên vai, một tay xách túi du lịch, trên lưng còn đeo một khẩu súng huyết tương, theo sau Hàn Di đi lên núi.

Ngôi mộ số , chính là nơi an táng Hoắc Linh Linh.

Tìm được ngôi mộ, Lữ Minh Dương lại khẽ nhíu mày. Ngày đó khi mình và Chu Đình đến đây, lão nhân ngồi xe lăn kia từ trên bậc thang lao xuống cuối cùng lại ngã vào một ngôi mộ chính là ngôi mộ này, lúc đó mình đã cảm ứng được ngôi mộ này tựa hồ có linh lực quỷ dị, nhưng thực không có để ý, lại không ngờ tới nó chính là mấu chốt vấn đề.

Lữ Minh Dương nâng cổ tay lên, nhìn lướt qua trị số emf, phát hiện trị số cũng không cao.

Sau khi con người chết đi, phạm vi hoạt động của linh hồn thường chỉ giới hạn trong hoàn cảnh mà nó quen thuộc, hoặc là xung quanh mộ phần của nó. Nguyên quán của Hoắc Linh Linh là ở ngoại tỉnh, cho nên hang ổ của cô ta chỉ có thể là phần mộ này thôi. Nhưng trị số emf lại thể hiện chỗ này không có dấu vết ác linh tồn tại, Lữ Minh Dương không khỏi nhíu đôi chân mày.

“ Nguyên quán Hoắc Linh Linh không phải là ngoại tỉnh sao chứ?” Hàn Di vuốt nhẹ lên mặt bia mộ, nhìn nụ cười ngọt ngào của Hoắc Linh Linh trong di ảnh, nói.

Lữ Minh Dương gật đầu.

“ Vì sao gia quyến lại an táng cô ta ở đây chứ?” Hàn Di liếc mắt quan sát bốn phía, nói,” Một ngôi mộ chỗ này chi phí cũng không rẻ a.”

Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, Mang Sơn công mộ là nghĩa trang duy nhất trong thành phố, nhưng đẳng cấp mộ phần trong này cũng phân ra rất nhiều cấp bậc, người thường chỉ có thể để tro cốt trong những gian thờ tập thể, còn loại một mình một mộ bên ngoài thế này thì có giá cực kỳ cao, cũng không phải công nhân viên chức ngoại tỉnh như Hoắc Linh Linh có thể lo nổi. Nếu nói gia đình cô ta có tiền, như vậy cô ta căn bản không cần phải chạy tới thành phố này làm công.

Trong chuyện này tuyệt đối có vấn đề.

Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, cẩn thận nhớ lại toàn bộ tư liệu về Hoắc Linh Linh. Hàn Di lại mở miệng nói:” Đào nó lên.”

Lữ Minh Dương nhất thời bất đắc dĩ cười khổ, loại công việc đào mộ này tuy không phải lần đầu tiên mình làm, nhưng dù sao bây giờ trời còn chưa tối, hơn nữa đây còn là trong nghĩa trang công cộng, không chừng còn có thể gặp được vài người đi cúng tế, hơn nữa trong này còn có người gác mộ, tuy là cho dù bị người ta bắt được cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng mà dù sao cũng là một chuyện phiền toái.

Hàn Di lại không chút để tâm đến lo lắng của Lữ Minh Dương, nắm bia mộ dùng sức kéo về sau một cái, bia đá cẩm thạch liền ngã xuống.

Lữ Minh Dương bất đắc dĩ thở dài, đành tháo mấy món vũ khí trên người xuống, sau đó giơ thanh kiếm đồng lên rồi bắt đầu đào mộ.

Kiếm đồng cũng không được thuận tay, nhưng mà chính sách hiện nay là thực hiện hỏa táng, chôn bên dưới mộ phần chẳng qua chỉ là một cái hộp tro cốt, nên cũng không cần đào quá sâu thì đã đem cái hộp tro cốt kia đào lên rồi.

Đây là một cái hộp tro cốt bằng gỗ có hình dáng một cỗ quan tài màu đen, cũng không phải là gỗ quý gì, chôn dưới lòng đất hai năm, lớp sơn đen sớm đã bong tróc, dần dần mục nát.

Lữ Minh Dương cẩn thận đem hộp tro cốt ra ngoài, đặt lên bia mộ đã ngã xuống mặt đất, Hàn Di ngồi xổm xuống dùng một cây dao nhỏ nhẹ nhàng nạy một cái liền mở được hộp tro cốt ra, sau đó dùng dao xúc một ít tro cốt lên đưa đến trước mắt cẩn thận quan sát, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười lạnh, nói:” Quả nhiên như thế! Cái này không phải tro cốt, thi thể Hoắc Linh Linh quả thực không có bị hỏa táng!”

-----------------------

Truyện Chữ Hay