Bắt Ma Đặc Công

quyển 4 chương 15: thịt bò

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùi thịt bò thơm phức đã bay qua khỏi vách tường, chui vào trong mũi Lữ Minh Dương.

Nhưng thứ thị bò này rất có thể đã nhiễm độc, mặc dù thôn dân đã ăn không ít, tuy không có ai bỏ mạng, nhưng nhìn kỹ tình trạng thôn dân trong làng này, ai nấy đều có bộ dáng cổ quái, thật sự có ai dám đảm bảo thịt này không có vấn đề không?

Lữ Minh Dương không khỏi lo lắng thay cho Hàn Di bên trong nhà, nghe khẩu khí của Ngưu Tam gia, tựa hồ muốn tận mắt nhìn thấy Hàn Di nếm thử mới bằng lòng buông tha.

“ Đa tạ Tam gia, nhưng mà bây giờ tôi không đói, hay là cứ để ở đây trước...” Thanh âm dễ nghe của Hàn Di truyền tới.

Nhưng cô còn chưa dứt lời, Ngưu Tam gia đã tiếp lời nói:” Ai da, nếm thử một chút cũng được mà, thật là, thịt này ăn rất ngon đấy.”

Đám người cùng tới với Ngưu Tam gia cũng đứng ngoài sân rối rít phụ họa, có người khen thịt bò ăn ngon, có người mời mọc Hàn Di mau nếm thử một miếng...

Lữ Minh Dương không khỏi nhíu mày thật chặc, lời nói của Ngưu Tam gia và những người này đã làm cho hắn vô cùng nghi ngờ.

Kể từ lúc tiến vào thôn này, phản ứng của bọn họ đối với hai người phải nói là vô cùng lãnh đạm, kể cả lúc vừa rồi khi phát hiện thi thể con bò, cả thôn vẫn không hề có chút ý tứ nào muốn chia sẻ với hai “ngoại nhân” này, nhưng hiện tại cả đám thôn dân lại tự mang thịt bò dâng tới cửa, ân cần mời mọc Hàn Di nếm thịt ngay tại chỗ. Tình hình thế này làm sao không khiến cho Lữ Minh Dương phát sinh nghi ngờ?

Lữ Minh Dương xoay người bước nhanh từ bên hông căn nhà vòng qua con đường nhỏ phía trước, từ xa đã ha ha cười lớn một tiếng, đến gần nói:” Có chuyện gì thế này, náo nhiệt quá ta!”

Thôn dân đột nhiên rối rít quay đầu nhìn về phía Lữ Minh Dương, ai nấy đều lộ ra ánh mắt quỷ dị. Lữ Minh Dương đều nhìn thấy tất cả, sắc mặt vẫn không hề biến đổi ha ha cười, trực tiếp đi xuyên qua đám thôn dân vào nhà.

“ Ha ha, tôi mới ra ngoài một chút, sao chỗ này đột nhiên lại náo nhiệt như vậy... A, là Tam gia a.” Lữ Minh Dương ha ha cười chào Ngưu Tam gia, trực tiếp đi tới bên cạnh Hàn Di.

Ngưu Tam gia nhìn Lữ Minh Dương một cái, sắc mặt tựa hồ có chút sượng cứng, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, nói:” Tiểu tử trở về thật đúng lúc, nếm thử một chút thịt bò mới ra lò đi. Không phải buổi sáng cậu nói thôn dân xả thịt sao, xả thịt xong đương nhiên không thể thiếu phần hai người, ha ha...”

Ngưu Tam gia vừa nói vừa đưa tay tới trước, miếng thịt bò nóng hổi đã được đưa tới trước mặt Lữ Minh Dương.

Hàn Di vội vàng nháy mắt ra hiệu với Lữ Minh Dương, nhưng Lữ Minh Dương hình như là không để ý thấy, cúi đầu xuống miếng thịt bò trước mặt hít một hơi thật sâu, nói:” Ừ, thơm quá, thơm quá a, ha ha.” Sau đó thì nhận lấy thịt bò, há mồm cắn một miếng lớn, dùng răng hàm nhai mấy cái, miệng còn không ngớt lầm bầm:” Ngon, ăn rất ngon.”

Ngưu Tam gia nhất thời nở một nụ cười sượng cứng, sau đó ha ha cười lớn nói:” Ha ha, cậu thích ăn thì ta sẽ chia cho cậu hai phần nha.” Lão vừa nói vừa ngoắc tay, lập tức có hai thôn dân bưng đến hai phần thịt bò lớn.

Lữ Minh Dương vội vàng nhận lấy, liếc nhanh qua hai thôn dân đang bưng thịt bò, thần sắc bọn họ đều đờ đẩn, nhưng đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào khối thịt bò trong tay, là loại ánh mắt say mê giống như đang nhìn thấy vàng thấy bạc. Lữ Minh Dương vừa tiếp nhận thịt bò, vừa hướng về phía Ngưu Tam gia ân cần cám ơn.

Ngưu Tam gia xoay đầu lại, hướng về phía Hàn Di nói:” Cô nương cũng nếm thử một miếng chứ nhỉ.”

Lữ Minh Dương nhanh nhẩu cướp lời, miệng lầm bầm mấy lời vô nghĩa:” Ngon ngon, thịt này ăn ngon thật. Ừ, Tam gia, hai ngày nay cô ấy chán ăn, bất quá lão yên tâm, buổi trưa nhất định tôi sẽ bắt cô ấy ăn thật nhiều, lão nhìn thân hình cô ấy xem, nếu còn không ăn chắc sẽ biến thành cây tăm mất...”

Ngưu Tam gia nhìn Lữ Minh Dương vẫn đang nhồm nhoàm nhai thịt bò trong miệng, thoáng ngừng một chút, sau đó ha ha cười một tiếng nói:” Tốt, vậy chúng tôi đi đây, ha ha.”

Lữ Minh Dương làm ra bộ dáng vô vàn cảm kích tiễn Ngưu Tam gia và cả đám thôn dân ra khỏi nhà, vẫn tiếp tục lớn tiếng nhóp nhép, hơn nữa còn không ngừng lẩm bẩm:” Ăn rất ngon, thịt bò này ăn ngon quá...” Hắn lặng lẽ nháy mắt với Hàn Di, sau đó hướng về phía nhà trong đi tới.

Vừa vào phòng, Lữ Minh Dương ngay lập tức phun cả đống thịt bò vào trong đống lửa, một loạt tiếng nổ lốp ba lốp bốp vang lên, mùi thịt khét nhất thời tràn ngập căn phòng.

“ Có phải ngươi muốn chết không?” Hàn Di cau mày nói với Lữ Minh Dương.

Lữ Minh Dương cười nhạt nói:” Ít nhất hiện tại có một điểm rõ ràng, thứ thịt bò này tuyệt đối không thích cái mạng nhỏ của tôi.”

Hàn Di bất đắc dĩ thở dài, lại nói:” Mấy mẫu vật đưa cho lão Cao, chắc đã được chuyển vào trong viện, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc là hôm nay sẽ có kết quả. Chỉ mong thịt bò này thật sự không có độc.”

Lữ Minh Dương nhướng chân mày, sau đó tìm một chai nước suối để súc miệng.

“ Thi thể Lưu Thúy Hoa xử lý thế nào rồi?” Hàn Di lại hỏi.

“ Xử lý gì đâu, ném đại ở đó thôi.” Lữ Minh Dương thở dài nói:” Tôi thấy cô lâu quá không quay lại, cho nên về đây xem thử có phải cô bị đám thôn dân kia đuổi giết hay không.”

Hàn Di tức giận trợn mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, sau đó mở ba lô, móc ra một bình xăng nhỏ ném qua Lữ Minh Dương. Lữ Minh Dương chụp lấy bình xăng, lại thấy Hàn Di vẫn còn lục lọi trong ba lô.

“ Tìm cái gì nữa?” Lữ Minh Dương còn chưa kịp hỏi xong, thì thấy Hàn Di đã thẳng người lên, trong tay rõ ràng là hai khẩu súng lục. Hàn Di ném một khẩu cho Lữ Minh Dương, một khẩu thì giắt vào bên dưới chiếc áo khoác đỏ, thản nhiên nói:” Bắn thẳng vào đầu.”

Lữ Minh Dương cười khổ sờ khẩu súng lục, thở dài một tiếng nói:” Từ sau khi rời khỏi viện, thật sự là chưa có đụng tới thứ đồ chơi này nha.”

“ Lần này đối đầu không phải là quỷ.” Hàn Di nhìn Lữ Minh Dương nói:” Quỷ không có thực thể, đương nhiên sẽ không sợ thứ đồ chơi này, nhưng cương thi nói thế nào thì cũng có thực thể, cứ cho là súng không thể bắn chết nó, nhưng cũng có tác dụng không nhỏ.”

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, mình thực sự không thích dùng thứ vũ khí “sát thương lớn” này, bất quá hắn vẫn cất khẩu súng lục vào trong áo khoác.

Hàn Di sớm đã xoay người rời khỏi phòng, ở trước sân nhà nghe ngóng một chút, xác định bên ngoài đã không còn thôn dân, sau đó mới rời khỏi nhà, hướng phía đông thôn đi tới.

Băng qua bãi tha ma, Lữ Minh Dương đi trước dẫn đường đến khe núi kia. Thật ra thì cũng không cần dẫn đường, dấu vết Lữ Minh Dương kéo lê thi thể Lưu Thúy Hoa đi vừa rồi vẫn chưa bị tuyết che lấp hết, vô cùng dễ nhận biết.

Băng qua sườn núi, ngoặt qua vách núi là có thể thấy nơi kết thúc của dấu chân, nơi đó đang có một khối đá cực lớn ở ngay giữa khe núi, thế nhưng bên dưới tảng đá lại không có thi thể Lưu Thúy Hoa.

Lữ Minh Dương nhất thời cả kinh trong lòng, bước nhanh tới phía trước, thế nhưng bên dưới tảng đá ngoại trừ lớp tuyết đọng thật dầy, quả thật không có gì cả.

“ Chung quanh không có dấu chân khác.” Lữ Minh Dương quét mắt quan sát tình huống xung quanh, cau mày nói,” Rõ ràng tôi dùng tảng đá lớn này đè ả, nhưng tảng đá này cũng không có dấu vết từng bị di dời qua.”

Hàn Di sớm đã cầm nỏ tiễn trong tay, cảnh giác quan sát bốn phía, cau mày nói:” Ả không thể nào một mình chạy thoát, chỉ cần phù tiễn còn ở trong đầu ả...”

Cô còn chưa nói hết lời, thì đã thấy Lữ Minh Dương cúi người moi từ trong lớp tuyết đọng lên một mũi nỏ tiễn màu bạc nho nhỏ, phía trên còn dính một tấm phù chú màu vàng đã vấy bẩn.

Hàn Di bất đắc dĩ thở dài, chỉ sợ thi thể Lưu Thúy Hoa đã lần nữa phục sinh.

“ Ả không thể tự mình rút phù tiễn ra được.” Hàn Di cắn môi nói,” Nhất định có người đang giở trò...”

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, nói:” Người? E là chưa chắc, chung quanh đây ngay cả một dấu chân cũng không có...” Hắn nâng cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ EMF, trị số không cao, nói cách khác chung quanh đây không có ác linh từng dừng lại.

Không có ác linh, không có dấu chân, vậy thì thi thể Lưu Thúy Hoa có thể chạy đi đâu đây? Làm sao ả có thể rời khỏi nơi này chứ?

“ Chẳng lẽ ả bay đi?” Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói.

Hàn Di càng lúc nhíu chân mày càng chặc, cô dùng sức cắn môi một cái, nói:” Đi thôi!”

“ A, vậy chỗ này thế nào?” Lữ Minh Dương còn chưa nói hết câu, Hàn Di sớm đã cất bước quay trở về. Hắn cười khổ lắc đầu, xem ra đối đầu với cương thi còn khó khăn hơn đối đầu với quỷ nữa, ai có thể ngờ một cái thi thể đã chết hơn hai lần lại còn sống lại thêm lần nữa?

Hàn Di bước nhanh về phía thôn trang, chỉ chốc lát sau hai người đã trở về căn nhà nhỏ. Sau khi vào nhà, Hàn Di liền lấy điện thoại gọi cho Lưu đội trưởng.

Nhưng nhận cuộc gọi của cô không phải là Lưu đội trưởng, mà là người do lão Cao phái đi phụ trách liên lạc trong nhiệm vụ lần này - Tiểu Chu:” Hàn tiểu thư, tôi đang tính gọi cho cô đấy. Tiêu bản xác bò sáng hôm qua cô chuyển cho tôi đã có kết quả kiểm nghiệm.”

“ Ừ.” Hàn Di ừ nhạt, chân mày vẫn không hề giãn ra.

“ Là như vầy, kết quả kiểm nghiệm trong viện là thịt bò này có virus X, nhưng hàm lượng rất ít.” Tiểu Chu tiếp tục nói.

Chân mày của Hàn Di lúc này càng nhíu chặc hơn.

“ Hàn tiểu thư, có muốn tôi phái người lên đó trợ giúp không?” Tiểu Chu nói.

“ Đây chính là điều tôi muốn nói.” Hàn Di nói,” Nhưng mà hiện tại các cậu khoan lên đây, các cậu chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng để có thể tiếp viện bất cứ lúc nào là được, còn nữa, phong tỏa lối ra khỏi Vọng thủy thôn, tiến hành cách ly chỗ này.”

Kết thúc cuộc gọi, Hàn Di cau mày ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài.

Lữ Minh Dương thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:” X là thứ gì?”

Hàn Di không quay đầu lại, vẫn nhìn ra bên ngoài nhẹ giọng nói:” Là một loại virus cương thi.”

“ Virus cương thi?” Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng nói:” Đây là thứ đồ chơi gì nữa vậy? Sao tôi chưa từng nghe nói qua?

“ Chuyện ngươi chưa nghe nói qua thì còn nhiều lắm.” Hàn Di nhàn nhạt liếc Lữ Minh Dương một cái, nói, “ Loại virus này một khi xâm nhập vào bên trong cơ thể con người, nhẹ thì khiến người ta cảm thấy mệt nhọc quá độ, tham ngủ không chịu dậy, một khi tích lũy quá nhiều, sẽ làm cho người ta mất đi ý thức, trở thành một cái xác sống biết đi...”

“ Sao nghe giống như phim khoa học viễn tưởng nước ngoài quá vậy?” Lữ Minh Dương nói, không cưỡng được bất giác ngáp một cái thật lớn.

Hàn Di quay đầu nhìn Lữ Minh Dương một cái, sau đó lại dời ánh mắt đi, nhẹ giọng nói:” Những thứ này vẫn chưa phải là đáng lo nhất, cái thực sự đáng sợ chính là...”

----------------------------------------------------

Truyện Chữ Hay