Tựa hồ chỉ trong nháy mắt cả thôn trang đều choàng tỉnh khỏi giấc ngủ mê, ống khói mọi nhà đều bắt đầu bốc lên những làn khói bếp, những làn khói cuộn xoắn lấy nhau, tụ lại trên bầu trời thôn làng, bỗng nhiên một cơn gió bắc từ trên đỉnh núi thổi tới, chầm chậm xua tan những làn khói bếp đó đi, trong chớp mắt đã không còn vết tích.
Lữ Minh Dương và Hàn Di liếc mắt trao đổi, không khỏi hơi nhíu chân mày. Người miền núi có thói quen dậy sớm, nhìn vị bí thư thôn Hạ Câu kia thì biết, nhưng ở thôn Vọng Thủy sát bên này, thôn dân hình như lại có thói quen ngủ nướng thì phải? Phải biết là bây giờ đã gần đến buổi trưa, cho dù là rời giường muộn cũng không thể muộn tới mức này?
Hai người tiếp tục chầm chậm tiến về phía quãng trường nhỏ của thôn, nơi đây chính là địa phương mà hàng ngày thôn dân đều tụ tập đến.
Trên con đường nhỏ giữa thôn làng, từ xa chợt truyền tới một trận tiếng ồn ào. Lữ Minh Dương và Hàn Di hướng mắt nhìn về phía đó, quãng trường nhỏ mới vừa rồi yên tĩnh không một tiếng động, không biết từ lúc nào đã tụ tập một đám con nít, có nam có nữ, nhưng mà lớn nhất thì cũng chỉ khoảng mười tuổi, đang xúm xít chơi đùa trên mảnh đất trống đó.
Đây mới là cảnh tượng mà một sơn thôn nên có.
Nhưng mà không khí hiền hòa vui vẻ thế này so với cảnh tượng u ám và không khí chết chóc nặng nề lúc nãy thật sự là một thay đổi quá lớn và đột ngột, khiến cho người ta không khỏi nghi ngại trong lòng.
Lữ Minh Dương âm thầm nhíu mày, đảo mắt nhìn qua Hàn Di bên cạnh, nói:” Hôm qua, lúc các cô đến đây cũng là giờ này sao?”
“ Hôm qua khi tới đây đã là buổi trưa.” Hàn Di cười khổ một tiếng nói.
Lữ Minh Dương vừa nâng thiết bị Emf trên cổ tay lên, vừa trầm giọng nói:” Trong thôn này hình như có tà khí.”
Hàn Di không nói gì, cô khẽ cau mày quét mắt qua đám nhỏ kia. Từ lúc còn nhỏ cô đã khai mở thiên nhãn, nếu quả thật đúng là có ác linh tồn tại, cảm giác của cô thậm chí còn nhạy bén hơn cả thiết bị emf trên cổ tay của Lữ Minh Dương lập tức có thể cảm ứng được.
Nhưng những đứa nhỏ này không có chút gì dị thường.
Hàn Di quay đầu nhìn qua Lữ Minh Dương, Lữ Minh Dương chỉ thở dài một tiếng, thả tay xuống, xem ra sản phẩm công nghệ cao kia của hắn cũng không kiểm tra ra bất cứ hiện tượng từ trường khác thường nào.
Hai người tiếp tục bước về phía trước, Hàn Di từ xa đã hướng về đám nhỏ kia kêu một tiếng, chào hỏi:” Mấy bạn nhỏ...”
Lời của cô còn chưa dứt, những đứa nhỏ đang chơi đùa kia đều đã lập tức ngừng lại, đôi mắt trẻ con đang trợn to, nhìn về hai người họ.
Ánh mắt thật quỷ dị, loại ánh mắt đó tuyệt đối không nên xuất hiện trên người những đứa nhỏ ở lứa tuổi này. Trong ánh mắt của đám nhỏ toát lên vẻ e ngại, một sự e ngại vì đã được dặn dò từ trước.
Hàn Di một lần nữa quay đầu nhìn Lữ Minh Dương, sau đó treo một nụ cười nơi khóe miệng, chậm rãi bước tới hai bước, nói:” Mấy bạn nhỏ...”
Lần này cô vẫn không thể nói hết câu, một bé trai ước chừng mười tuổi đã lên tiếng cắt ngang lời Hàn Di, nói:” Bà bà đã dặn tụi tôi không được nói chuyện với người ngoài.”
Hàn Di không khỏi khẽ nhíu mày, trong bụng vừa âm thầm lựa lời, vừa mở miệng cười nói:” Chị không phải người ngoài nha, các em quên rồi à, hôm qua chị đã đến đây rồi...”
Nhưng lời của cô vẫn như cũ không thể nói hết, vì những đứa nhỏ kia đã hô lên một tiếng, rối rít tản đi, trong phút chốc đã chạy khỏi mảnh đất trống nho nhỏ này, chớp mắt đã chạy vào nhà của mình.
Nhìn thấy từng cánh cửa ra vào bị đám nhỏ đó mở ra, sau đó thì đóng chặt lại, Hàn Di không khỏi thở dài. Lữ Minh Dương cũng cười khổ một tiếng nói:” Chắc là mấy đứa nhỏ này không thích cô lắm, nhưng đây không phải lỗi của cô.”
Hàn Di trừng mắt tức giận liếc Lữ Minh Dương một cái nói:” Ta đã nói là người trong thôn này tựa hồ đối với bất kỳ người ngoài nào cũng đều có tâm lý bài xích trong lòng, lúc này ngươi thấy chính là vậy đó.”
Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, tình cảnh hiện tại như thế, e là bất kỳ thôn trang nào đối với người bên ngoài cũng sẽ sinh ra tâm lý bài xích cả thôi.
“ Hiện tại thôn dân nơi này cơ hồ đã bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài. Những người ở thôn lân cận vừa thấy người của thôn này, thì lập tức muốn vòng đường khác mà tránh, thậm chí đến người ở thôn khác mà có quan hệ thông gia với thôn này, cũng bị tránh xa.” Hàn Di thở dài nói.
Lữ Minh Dương ngẩng đầu nhìn trời một chút, lại buông một tiếng thở dài nói:” Nếu trời đổ tuyết, e là nơi này thực sự sẽ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài mất.”
Bầu trời đã rất âm u nặng nề, theo như tin dự báo thời tiết, tối hôm nay đoán chừng sẽ có một trận bão tuyết. Mà Vọng Thủy thôn này lại ở lưng chừng núi, đường mòn khó đi, nếu quả thật bão tuyết ập tới, nơi này thật sự sẽ như lời Ngưu tam gia đã nói trở thành một ngọn núi bị tuyết phong tỏa.
“ Ai da, đợi thêm một lát đi. Thôn dân nơi này đều có một thói quen, đó là vào lúc ăn trưa, mọi người sẽ tụ tập ở đây, vừa ăn vừa tán gẫu.” Hàn Di vừa nói, vừa thả ba lô lữ hành nặng nề ở trên lưng xuống.
Lữ Minh Dương cười nói:” Chỉ mong là người lớn ở thôn này đừng giống như đám nhỏ đó, thấy người liền bỏ chạy. Đúng rồi, bà bà trong lời tụi nhỏ đó là ai vậy?”
“ Ta chưa có gặp, nhưng có nghe nói.” Hàn Di vừa lục lọi ba lô, vừa nói:” Là một lão thái thái có bối phận cao nhất trong thôn này đó. Ngươi đã biết người thôn này đều là cùng một họ tộc, cho nên đối với trưởng bối đều rất tôn kính, bà ấy và Ngưu tam gia kia, tiếng nói trong thôn rất có trọng lượng, cũng có thể dùng chức danh đội trưởng đội sản xuất để hình dung bọn họ.
Lữ Minh Dương khẽ gật đầu, hắn cũng không ít lần đi đến các thôn xã xử lý vụ án, biết rõ những lời này hoàn toàn là sự thật. Nhưng nếu như bà bà này có bối phận lớn như vậy, chỉ sợ tuổi cũng đã cao chót vót, các bạn nói xem một lão thái bà lớn tuổi như vậy rồi, còn có hơi sức đi quản mấy chuyện linh tinh trong thôn sao?
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên từng trận tiếng kẽo cà kẽo kẹt mở cửa vang lên, toàn bộ người trong thôn tựa hồ đã hẹn giờ, gần như cùng lúc tất cả đều mở cửa, rối rít bưng lấy tô cơm hướng về mảnh đất trống bên này tiến tới.
Bọn họ ăn mặc khác nhau, đặc biệt tuổi tác có sự chênh lệch rất lớn, hoặc là đứa nhỏ không tới mười tuổi đầu, hoặc là những lão nhân đã quá bốn năm mươi tuổi, tựa hồ cả thôn không có đến một thanh niên trai tráng.
Từ lâu cơn sốt lên tỉnh làm công đã lan đến cái thôn trang nhỏ cách biệt với thế giới bên ngoài này.
Hàn Di thấy thôn dân rối rít đi tới, vội vàng đánh mắt với Lữ Minh Dương một cái, đứng lên, mỉm cười chào hỏi với thôn dân. Những thôn dân này cũng chỉ khẽ gật đầu với Hàn Di một cái, rồi ai nấy ôm tô của mình, tùy ý tìm một chỗ nào đấy ngồi xuống, cúi đầu cắm cúi ăn cơm.
Mãnh đất trống nhỏ cơ hồ bị lấp đầy bởi toàn bộ người dân trong thôn, nhưng lại không có một ai cất tiếng nói chuyện, tất cả đều im lặng tự ăn phần cơm của mình, cảnh tượng này có chút quỷ dị không biết tả thế nào, thậm chí đến Hàn Di cũng phải nhíu mày, hôm qua đến đây mặc dù phần lớn thôn dân đều tỏ ra hết sức lạnh lùng, nhưng cũng không giống hôm nay đến một câu nói cũng không thấy đối đáp.
Chẳng lẽ một đêm vừa rồi trong thôn đã xảy ra biến hóa gì đó?
“ Hai đứa nhỏ này sao còn chưa đi vậy hả?” Đang lúc lúng túng, thì nghe thấy một giọng nói già nua nhưng rất vang truyền đến, Hàn Di và Lữ Minh Dương quay đầu lập tức thấy được lão trọc Ngưu tam gia đang bưng một tô cơm đi về phía mảnh đất trống.
Thôn dân vừa nhìn thấy Ngưu tam gia thì đều đứng lên, khiến cho người ta không thể không nhận thấy uy vọng của Ngưu tam gia ở trong thôn.
“ Tam gia, sức khỏe của bà bà có khá hơn chút nào không?” Thôn dân rối rít hỏi.
Ngưu tam gia phất tay về phía mấy thôn dân kia, nhưng không trả lời, mà lại đi thẳng về phía Hàn Di và Lữ Minh Dương, nói tiếp:” Các ngươi nhìn trời kìa, chớp mắt một cái sẽ có bão tuyết đó a, tuyết rơi rồi thì các ngươi có muốn đi cũng không đi được, không mất mười ngày nửa tháng, con đường này cũng sẽ không thông.”
Rốt cục gặp được người chịu nói chuyện rồi. Lữ Minh Dương ha ha cười nói:” Tam gia, chúng tôi chính là đến đây ngắm tuyết rơi mà, haha.”
Ngưu tam gia liếc xéo con ngươi nhìn Lữ Minh Dương, nhưng đầu lại quay về phía Hàn Di nói:” Mấy đứa nhỏ thành phố này, tuyết thì có gì mà ngắm chứ? Ngoài màu trắng thì chỉ có màu trắng.” Lão vừa nói, vừa lắc mạnh đầu.
Đang lúc nói chuyện thì có một đứa nhỏ kêu lên:” Tuyết rơi, tuyết rơi...”
Quả nhiên trong không trung, từng hạt từng hạt tuyết từ trên trời rơi xuống, li ti, và thưa thớt, nhưng đó thật sự là tuyết. Bọn họ í ới gọi nhau, vội vàng kêu bọn nhỏ trở về nhà. Trong lúc nhất thời tiếng đùa nghịch của con nít, tiếng trách mắng của người lớn hòa lẫn vào nhau, trong chốc lát cả mãnh đất trống trở nên huyên náo.
Hàn Di gạt đi một bông tuyết đọng ở trên trán, khẽ mỉm cười nói:” Tam gia, lão có thể sắp xếp giúp chúng tôi một chỗ để ở không? Đồ ăn thì chúng tôi đã có mang theo rồi.”
“ Đúng, đúng, chúng tôi sẽ trả tiền đấy.” Lữ Minh Dương ha ha cười nói.
“ Tiền? Có tiền mà ở đây thì cũng chẳng có chỗ dùng.” Ngưu tam gia liếc Lữ Minh Dương một cái, nói.
Hàn Di nhẹ liếc Lữ Minh Dương một cái, khẽ mỉm cười, nói với Ngư tam gia:” Tam gia, trời thế này thì chắc tuyết sẽ rất lớn a, không may chúng tôi đang trên đường xuống núi mà mắc kẹt thì biết phải làm sao? Xin lão cứ tùy tiện sắp xếp giúp chúng tôi một chỗ để trú thân, cám ơn lão.”
Ngưu tam gia bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:” Dạo này trong thôn không được yên bình, các người cũng biết rồi, cho dù là sắp xếp nhà nào thì người ta cũng không tình nguyện đâu. Như vậy đi, sau thôn có mấy căn nhà cũ, là nhà của con ta, cả nhà bọn nó đều dắt nhau ra thành phố hết rồi, phòng ốc trống không, trước mắt các ngươi trú ở đó hai ngày đi.”
Ngưu tam gia nói xong liền bưng tô cơm đi về phía thôn sau, Hàn Di cười kháy Lữ Minh Dương, rồi nhanh chóng đi theo.
Đây là một khoảnh đất nhỏ độc lập, có ba gian phòng lợp ngói, một gian là phòng khách hai gian còn lại là phòng ngủ, trong phòng cũng có một vài vật gia dụng, một cái giường và bộ bàn ghế, mặc dù không bị tro bụi phủ kín, nhưng vẫn là dáng vẽ đương nhiên phải có của những thứ đã rất lâu rồi không có ai sử dụng, nước sơn bên ngoài vốn sáng bóng bây giờ đã bong tróc đi nhiều.
Ngưu tam gia lấy từ bên trong tủ ra hai chiếc thảm bông trãi giường cũ kỹ, nói:” Chỉ có những thứ này, mấy đứa nhỏ thành phố các ngươi nha, chưa từng chịu khổ qua, chỉ sợ sáng mai các ngươi lại nhao nhao đòi đi về.”
Hàn Di và Lữ Minh Dương rối rít cám ơn, Ngưu tam gia lại nói:” Ngoài sân có củi, các ngươi cũng đừng quản là của ai, cứ việc lấy về mà đốt lửa, tuyết rơi thế này buổi tối sẽ lạnh đấy...”
Lão vừa thở dài, vừa bưng cái tô của mình lên đi thẳng ra ngoài, đi ra đến cửa còn xoay đầu lại nói:” Các ngươi không phải có đem theo thức ăn sao, vậy thì thức ăn của người khác đừng có ăn. Còn nữa, buổi tối nhớ là không được ra khỏi cửa.”
Nói xong câu này, lão lập tức ra khỏi cửa bỏ đi, không để cho Lữ Minh Dương và Hàn Di có cơ hội hỏi thăm thêm gì nữa.
Trong chốc lát, tuyết ở bên ngoài dường như càng lúc rơi càng dày, liên miên bất tận bao trùm cả trời đất, che mờ cả thân ảnh của Ngưu tam gia.
--------------------------------------