Phượng Lăng Lăng cùng Nguyệt Hàn nhìn lướt qua những thi thể đầy đất cùng một số người là cao thủ vẫn mặc y phục đặc trưng của các Gia Tộc lớn trên Thiên Huyền Đại Lục giữa chốn đầy nấm độc. Ánh mắt từ từ trở nên thâm thúy, sâu kính như đáy hồ không chút gợn sóng, Phượng Lăng Lăng liền cất giọng âm lãnh.
"Kết quả cho những ai không màng mạng sống dám xông đến Ám Dạ Các! Chết cũng đáng đời... ngang nhiên phá vỡ sự an tĩnh của Chủ Thượng."
Lăng không cách mặt đất chục mét, cả hai dần đáp xuống mặt đất liền có những thủ vệ cấp thấp chạy đến đón, Nguyệt Hàn phất nhẹ chiết phiến xua đi mùi máu tanh tưởi do trúng độc của thi thể liền cất tiếng dặn dò.
"Mấy ngày gần đây nên phái thêm ít nhân thủ bảo vệ cùng canh giữ đề phòng khu vực chân núi này. Tùy thời có sự tình cấp bách thì cứ bẩm báo lên trên, còn... mấy thi thể này cẩn trọng mà xử lí cho tốt!"
"Dạ vâng Băng Hộ Pháp!" Thủ vệ đáp lời rồi nhanh chóng sắp xếp theo sự căn dặn thực hiện.
Dù rừng nấm độc _ một cửa ải đầu tiên cũng như đường đi độc nhất để thẳng đến trung tâm Ám Dạ Các. Tuy có nguy cơ gϊếŧ người vô cùng lớn nhưng có một số cao thủ có thể lọt lưới thoát khỏi, vì cuộc sống yên tĩnh trên đỉnh núi nên đề phòng từ cửa ải đầu tiên vẫn hơn. Dặn dò xong xuôi, Phượng Lăng Lăng và Nguyệt Hàn tiếp tục đề khí khinh công hướng lên đỉnh núi mà bay, cẩn trọng vượt qua vài cạm bẫy ngầm liền sẽ nhìn thấy một chùm kiến trúc Lầu Các vô cùng lớn dần nối tiếp xuất hiện trên khắp các đỉnh núi và cả vài ngọn đồi trung bình lân cận.
Đi xuyên qua rừng rậm nguyên thủy trong có cảnh đẹp như trong tranh, Bạch Vũ Diệp Y liên tục xoa xoa đôi mắt nhỏ nhắn cứ tưởng chính mình lạc vào bồng lai tiên cảnh nào đó của nhân gian. Dõi mắt nhìn lại, nhiều loại hoa tựa như gấm, cỏ cây tươi tốt, còn có các loại động vật nhỏ khả ái thỉnh thoảng từ trong bụi cỏ chui đi ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Y, dần lúc nào cũng nở ra nụ cười vui sướng đậm chất động vật. Phượng Lăng Lăng cũng chú ý biến hóa của sủng vật trên tay liền ung dung trò chuyện trước con mắt nhíu mày như nhìn sinh vật lạ của Nguyệt Hàn.
"Đẹp lắm phải không Tiểu Bạch! Từ nay về sau đây sẽ là nhà của ngươi! Ngươi thấy được chẳng qua là một góc của Ám Dạ Các thôi, so sánh với nơi này còn nhiều địa phương đẹp hơn rất nhiều, có thời gian tỷ tỷ dẫn ngươi đi khắp cả Ám Dạ Các tung hoành nhé!"
"Phượng cô nương của tôi ơi! Ai lại đi trò chuyện với một Tiểu Hồ Ly đến ngay lực lượng tu hành thành Tiểu Yêu cũng không có đây? Nó có hiểu gì chăng?" Nguyệt Hàn đánh giá.
"Mặc kệ lão nương! Hừ..."
"Ê này.. nhớ đến rừng Trúc Phong giao Hỏa Linh Châu đấy nhé! Một canh giờ sau gặp lại... lão tử cần xử lí một số việc!"
"Đi đi! Không tiễn..."
Nghịch ngợm thè lưỡi, Phượng Lăng Lăng chẳng mấy quan tâm lắm về hình tượng, ưu nhã mặc kệ bạch y công tử đang hướng về hướng khác mà đề khí bay đi, nàng chỉ việc thẳng hướng đến Mộc Thảo Viên gặp lão bằng hữu một chút.
_ Mộc Thảo Viên _
"Dược Ngốc Tử... Long Thiên Kỳ, huynh ở đâu? Lăn ra đây cho Lăng Lăng..."
Bóng huyết y diêm dúa lăng không xuống mặt đất đầy hoa cỏ cùng vô số các loại thảo dược tươi tốt. Xuất động ra trường tiên, nàng liền chuẩn bị vung ra một roi từ vù một cái, một thân ảnh lam y từ bụi cây cách đó chừng mấy trăm mét chạy như điên tới đoạt lấy trường tiên.
"Lăng Lăng... muội đùa vừa phải thôi! Các cây dược liệu ở đây đều vô cùng quý giá, giá trị liên thành không gì mua được. Chơi trò này không vui đâu!"
Phượng Lăng Lăng quan sát dung nhan vẫn giấu kín trong chiếc mặt nạ vàng ròng kia, bất giác rất gỡ xuống nhưng rồi lại thôi, nàng cười nhẹ đặt Tiểu Bạch xuống mặt đất để chú thoải mái hơn là ở trong vòng tay nàng rồi đáp.
"Chỉ có như thế Long ca mới xuất hiện chứ! Nào... Lăng Lăng đi mấy tháng nay mới trở lại, vừa về đã đến đây gặp Long ca rồi đó! Xem Lăng Lăng có ngoan không nào!"
Long Thiên Kỳ thở dài một tiếng rồi xoa đầu nàng với ánh mắt đầy sủng ái.
"Ngoan... nhiệm vụ ổn thỏa chứ?"
Phượng Lăng Lăng cười tươi, ra vẻ đầy tự hào: "Phượng Lăng Lăng đã ra tay... dĩ nhiên là nhất định sẽ thành công rồi!"
Thế rồi, nàng xòe tay, một khỏa Hỏa Linh Châu đỏ rực xuất hiện trên tay, nguồn linh khí nóng ấm dần tỏa ra xung quanh. Long Thiên Kỳ lại rối rít hơn la to.
"Mau thu hồi lại... Lăng Lăng không nên phá vườn dược thảo của ta!"
"Xùy..."
Phượng Lăng Lăng bật cười liền thu hồi viên linh châu vào trong giới chỉ, nàng vô thanh vô thức tiếp tục đề khí hướng cây cổ thụ to tướng bay lên, chọn một cành cây đủ vững chắc và thoải mái liền an tọa. Long Thiên Kỳ bất đắt dĩ lắc đầu nhẹ liền đến bồi tiếp. Vẩy tay bày ra một bộ trà cụ nghi ngút khói, rót một tách đầy hương thơm liền đưa nàng.
Và... ai đó đã quên đi cục bông trắng muốt được thả một cách thoải mái vẫn đang chạy loanh quanh vườn tìm hiểu vài loại cây quý hiếm vừa gặp... đến khi lạc đường chạy mất hút trong rừng Trúc Phong rộng lớn.
"Ba trăm năm qua cuối cùng chúng ta cũng đã tìm đủ Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ Linh Châu. Xin nhiệt liệt chúc mừng!"
Phượng Lăng Lăng nhận lấy tách trà thơm, uống một mạch như uống liệt tửu. Long Thiên Kỳ khẽ buồn man mác, thoáng quan sát khu vườn thảo dược tự mình chăm sóc rồi suy tư xa xăm.
"Không rõ có thành công bước cuối cùng dung hợp Ngũ Linh Châu với nhau lại được hay không? Nên là Lăng Lăng muội đừng quá hi vọng chúc mừng quá sớm. Nếu lần này lại thất bại, chắc Chủ Thượng sẽ đau khổ gấp bội!"
Thoáng Long Thiên Kỳ từ trong giới chỉ của mình xuất ra một cổ cầm tên là Ngũ Huyền Cầm, nhẹ đặt lên đùi, hai tay y lướt nhẹ trên Ngũ sợi cầm, nhãn thanh thẩm dâu lướt nhẹ theo sự chuyển dời, đôi môi mỏng khẽ mấp, gió lay động làm tán cây ánh lên tiếng động xào xạc, đôi nhãn mang vài phần sầu muộn. Long Thiên Kỳ như đang đang hoà mình vào đoạn nhạc ấy, hắn đưa hữu thủ kéo lấy dây Thương, âm thanh trầm thấp của nỗi u sầu vang lên, ngón tay thon dài của hắn lả lướt trên dây đàn, có lúc lay nhẹ vài sợi đàn mảnh, nhãn quang như được bao phủ bởi một lớp sương mù, tiếng đàn lay động một nỗi buồn đau thương, âm thanh chầm chậm biểu tỏ sự bi kịch dạo đầu của một câu chuyện, tiếng đàn như thoáng đọng lại nỗi buồn vô tận không bao giờ dứt khiến Long Thiên Kỳ cất lên lời ngâm.
"Vĩnh trụy ái hận luân hồi tương tư kiếp
Mãi trôi theo yêu hận luân hồi, tương tư kiếp
Nan đạo vi phạm thiên mệnh hội thiên các nhất biên
Chẳng lẽ vi phạm thiên mệnh khiến mỗi người một phương."
Khung cảnh xung quanh dừng tụ lại quanh người nam tử lam y ấy, ánh mắt thăm thẳm nhìn phiến đá xa xa đã đóng rêu xanh, gió thôi thi thoảng làm tán cây rung động, tiếng ngâm trầm ấm của hắn dừng lại, thủ tiếp tục lướt nhẹ phiến Ngũ huyền cầm, vạn vật xung quang như trống rỗng, thế gian ai hiểu chốn hồng trần? Những tiếng ngâm u sầu tiếp tục vang lên, ánh mắt biểu tỏ sự nuối tiếc, bao nhiêu nhớ thương giờ thành sương khói.
"Mỏi mắt trông lên minh nguyệt, xem một hồi tuyết
Lời thề vĩnh hằng bất diệt khắc sâu vào tim."
Ánh mắt mang vẻ tang thương thảm thiết, trên môi xuất hiện một nụ cười tự giễu. Ngón tay đàn vẫn giữ tiết tấu trên đàn, sự bỉ thảm hiện rõ trên từng âm nhạc, đôi mắt nhìn vạn vật như chợt tìm kiếm bóng hình huyết y thân quen vẫn đang hiện hữu bên cạnh hắn. Thế rồi, chỉ thủ lướt nhanh trên tiếng đàn, nỗi lòng của sự tiếc thương như đang chất vấn, kết luận được những gì.
"Ánh trăng chiếu không rõ mộng cảnh
Chỉ có kiếp sau vẫn tìm kiếm dấu chân người."
Ngón tay trên đàn ngừng hẳn, mặc kệ tiếng đàn vất vương trong không gian cùng với âm ca. Long Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn Phượng Lăng Lăng không chớp mắt, tâm động nhưng cuối cùng lại kìm nén không nói gì.
Phượng Lăng Lăng ngây ngẩn ngắm nhìn bộ dáng tuyệt mỹ khi Long Thiên Kỳ chăm chú đánh đàn cho nàng nghe. Nhận thấy tiếng đàn đã dừng hẳn tự bao giờ, nàng liền giật mình cười qua loa, ngọc thủ vỗ tay liên tục, đầu nhỏ gật gù rồi cất giọng thanh nhẹ, xuất khẩu thành những lời thâm thúy:
"Ba mươi ba thiên cung, cao nhất thiên ly hận.
Bốn trăm bốn mươi bệnh, khổ nhất bệnh tương tư." (Trích trong Phù Dao Hoàng Hậu - Thiên Hạ Quy Nguyên)
Long Thiên Kỳ vươn dương thủ xoa nhẹ mặt nạ vàng của mình rồi cũng đáp lời nàng:
"Mười dặm hoang vắng, chỉ còn đêm nay biệt ly sầu.
Mười dặm tương tư, dài vô tận giữa ngàn khơi.
Mười dặm nhân duyên, chữ tình chưa bao giờ dứt."
Cả hai cười nhẹ rồi thoáng nhìn nhau cười không nói gì nữa_từng câu nói như chất chứa cái gì nhưng cả hai có vẻ muốn trốn tránh không muốn đối mặt. Phượng Lăng Lăng nổi hứng có chút muốn giải tỏa niềm tâm sự liền lấy ra hai hủ rượu thơm lừng, một cho bản thân và một cho lão ca. Gió thoáng đưa nhẹ nhàng qua từng cành cây ngọn cỏ, thoáng lay động y phục đôi tiên lữ như một trích tiên không nhuốm chút khói lửa nhân gian mà thản nhiên thưởng rượu giữa ngàn hoa thảo dược đua nhau khoe sắc thắm.
Dọc đường đi, Bạch Vũ Diệp Y chỉ biết hướng đến những cây thảo dược quý nghiên cứu, đánh giá lâu một chút rồi không biết khi nào lại lạc vào một khu rừng trúc rộng lớn không rõ đâu là lối vào hay hơn cả là lối ra. Vốn nàng không hay bị lạc đường nhưng với đâu đâu cũng là rừng cây, cây với cây giống nhau đã làm nàng hoa hoa cả mắt. Dừng chân đánh giá một chút về phương hướng thì...
Bỗng...
Có một âm thanh khịt mũi gầm gừ gì ở phía sau.
Nàng chầm chậm xoay đầu ra sau nhìn.
"Con sói xám lớn quá đi mất!!!"
Nó đỏ mắt nhìn Bạch Vũ Diệp Y như nhìn một miếng thịt ngon béo bở. Dần dần tiến đến, miệng thì thèm nhỏ dãi, liếm mép một cách thèm thuồng như sắp chết đói đến nơi vậy!
Bạch Vũ Diệp Y thầm mắng trong lòng lùi từng bước từng bước về phía sau.
"Này! Sói đại ca! Thịt ta dở lắm còn nhiều xương xóc nữa nè _ Sợ đại ca mắc cổ mà trách tội lão nương!"
Đáp lại nàng chỉ là tiếng gầm gừ khó hiểu.
Má ơi!!!! Cứu con!!!
Ba chân bốn cẳng chạy thụt mạng thẳng về trước không dám quay đầu lại nhìn lại như sợ sói xám sẽ đuổi kịp nàng.
"Cầu trời cho con thoát nạn, mới trọng sinh có mấy ngày thôi mà! Con muốn sống không muốn làm miếng thịt nhét kẻ răng cho sói già đâu!!!"