Bữa tiệc vẫn cứ kéo dài trong vui vẻ của chúng tiên với nhau bên rượu ngon và những điệu múa mềm mại thật cuốn hút góp vui. Nhưng đâu đó, một nữ nhân xin đẹp vận bạch y vẫn cắm cúi đầu lên trừng nhìn một nữ tử vẫn đang mải mê xoay múa. Phô diễn tài năng cùng ánh nhìn cướp lấy lòng người lên ai đó vẫn đang chầm chậm chống cằm thưởng thức rượu ngon. Đồng thời ánh mắt của ai đó cũng không chú tâm lên điệu múa uyển chuyển của nữ tử kia, mà vẫn mãi ngắm nhìn lên một nữ nhân tuyệt sắc bên cạnh. Có vẻ đây là một vòng ánh nhìn hiếm hoi. Một tam giác lẩn quẩn nhiều cảm xúc. Hận thù có, đơn phương có, tràn đầy tình cảm có.
Khi ba người vẫn đang mải mê theo đuổi mục tiêu của mình. Ở bên kia, Long Thiên Kỳ cứ cười cười liếc nhìn sang bên này mãi. Tự khen chính mình quá tài giỏi châm ngòi đốt nhà nhà người ta vậy đó. Phượng Lăng Lăng ngồi cạnh mà thèm đập Long Thiên Kỳ một cái thật đau.
"Không đâu sao chàng lại đi khai tình địch cho đại tẩu biết?"
Long Thiên Kỳ hì hì cười trả lời: "Ai bảo huynh ấy trọng sắc khinh huynh đệ. Lúc nãy đến cả vi phu ta, huynh ấy còn từ. Huống hồ đại tẩu đã về thì còn quan tâm gì đến tình nghĩa huynh đệ nữa."
Phượng Lăng Lăng gật gù bảo cũng có lí. Sẵn tiện giật dây cho phu quân: "Ta nhớ còn một vị thần nữ xinh đẹp ở Nguyệt Cung gì gì đó hay tự đến tìm tới cửa Huyễn Dạ Huyền Giới hỏi thăm tinh tức của đại ca. Còn một người nữa là đương Phù Dung tiên tử ở Hoa Giới thương thầm mấy năm nay. Còn chưa tính Trưởng Công Chúa Đông Chu Quốc ở phàm giới cùng vô số lòng hâm mộ của các nữ tiên nga, tiên tử toàn Thiên tộc."
"Lăng lăng. Muội nói cái gì?"
Tiếng đai nghiến đột ngột truyền vào tai nàng. Phượng Lăng Lăng giật mình xoay đầu, sởn gai óc nhìn một nữ nhân nào đó hầm hầm trừng trừng nhìn nàng. Eo ơi. Sợ quá. Đúng là những lúc bí mật nói chuyện gì đó là tốt nhất không nên ngồi gần Bạch Vũ Diệp Y, tai thính vô cùng.
"Dạ Mặc. Ta cho ngươi một lần thành thật cho ta biết. Rốt cuộc, không có mặt ta quản giáo ngươi, ngươi đã có bao nhiêu tình nhân ở ngoài hả? Khai báo rõ ràng. Nếu không từ nay trở đi, ngươi đừng hòng nhìn thấy mặt ta nữa."
Bạch Vũ Diệp Y hùng hổ đối diện Huyền Dạ Mặc mà ào ra một tràn trong sự giận dữ. Huyền Dạ Mặc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn Long Thiên Kỳ. Long Thiên Kỳ cười xòa ra hiệu cánh tay lên xuống rồi qua lại vô cùng khó hiểu như muốn diễn đạt chỉ có mình hắn hiểu: "Huynh hãy bình an vô sự trở về."
"Dạ Mặc. Sao ngươi lại không trả lời ta. Chột dạ phải không? Vị nữ tiên nữ xinh đẹp vừa nãy đâu rồi? Vị thần nữ xinh đẹp ở Nguyệt Cung nữa? Rồi Trưởng Công Chúa Đông Chu Quốc ở phàm giới hay vô số các tiên tử, tiên nga toàn Thiên tộc? Ngươi giấu họ ở nơi nào rồi?"
"Ta nào giấu ai?" Huyền Dạ Mặc đáng thương nói.
"Hừ. Không giấu thì sao Long Thiên Kỳ với Phượng Lăng Lăng đều biết. Ngươi giấu ta bao nhiêu chuyện với ta? Ngươi giấu bạch liên hoa hay trà xanh ở đâu rồi?"
Diệp Y liên tục gõ gõ mặt bàn mặt đối mặt ép cung. Bao nhiêu uy quyền cao ngạo được phô diễn đến khí thế bức người lan tỏa khắp mọi nơi. Mọi người cau mày tìm kiếm khí thế kia nhưng chỉ vỏn vẹn thấy được một nữ tử tuyệt sắc trẻ tuổi chừng chỉ là một tiên nga đang giận dữ trừng Dạ Mặc Thần Quân tôn kính của bọn họ. Trong khi đó, Huyền Dạ Mặc chỉ hơi cau mày, bình tĩnh đối mặt thê tử dấu yêu đang nấu một bình dấm siêu to chờ hắn. Thì ra lí do nàng giận dữ là như vậy. Làm hắn cứ tưởng chuyện gì to tát lắm. Vô thanh vô thức truyền âm đến Long Thiên Kỳ.
"Đệ khá lắm. Đang gieo rắc điều gì vào đầu nương tử nhà ta vậy?"
Long Thiên Kỳ sợ sệt rụt người lại khóc trong lòng một ít. Biết vậy thì đừng nhiều chuyện vào chuyện gia đình người ta. Có ngày sẽ bị ăn đấm cho coi.
"Nương tử. Nàng đừng tin những lời vô lí của Long Thiên Kỳ nói. Chẳng lẽ nàng không tin tưởng vi phu hay sao? Vi phu nàng đã làm sai điều gì vi phu không hề biết đã sai ở nơi nào."
Huyền Dạ Mặc không nhanh không chậm nói trong sự bất mãn không hề nhẹ tiếp lời: "Đến cả nàng cũng không tin tưởng lòng chung thủy, vẫn luôn hướng về nàng ư?"
"Không biết hay không dám thừa nhận? Biết bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp vây quanh như thế làm gì không động lòng cho được. Thân phận ta nhỏ bé, không sánh bằng với Dạ Mặc Đế Quân cao cao tại thượng như Huyền Dạ Mặc ngươi."
Bạch Vũ Diệp Y man mác buồn nói tất cả nỗi lòng của mình mà quên đi cảm nhận của Huyền Dạ Mặc. Huyền Dạ Mặc dù luôn tỏ ra băng lãnh đã thành thói quen. Nay, người thương cư nhiên không tin tưởng hắn. Một lòng khó giải bày hết nỗi lòng.
"Nàng không nhớ gì về ta, ta có thể hiểu. Nhưng nàng không thể nào xem nhẹ ta như thế được." Mắt lớn trừng mắt nhỏ với nàng. Có vẻ đã giận thật rồi.
"Ta thật không biết rõ rốt cuộc chỗ đứng của ta ở trong lòng nàng đến đâu hay rốt cuộc không hề có. Là ta vô dụng đánh mất nàng một lần. Lẽ nào lần này lại đến nàng tự đánh mất nó. Ừm. Được thôi. Dù sao nàng cũng không hề nhớ ta là ai rồi nên đừng quan tâm đến nữa."
Bạch Vũ Diệp Y đứng phắt dậy: "Hảo. Ngươi đã không cần ta thì đừng nên đi cùng một con đường nữa. Ta với ngươi từ hôm nay sẽ đường ai nấy đi."
Song, nàng phất áo bỏ đi khỏi bữa tiệc. Bỏ lại dàn chúng tiên còn ngơ ngác nhìn sự việc diễn ra. Cái gì mà Đường ai nấy đi chớ? Này này. Có đờ ra ma nóng hổi.
Huyền Dạ Mặc tức giận tự rót cho mình một chung rượu đầy, uống ực một ngụm to rồi đặt xuống bàn cạch một tiếng vang giòn khiến toàn bộ chúng tiên một lần nữa không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà run sợ liên hồi nhìn bộ mặt hầm hầm kia. Long Thiên Kỳ bộ mặt hối hận cũng lộ rõ là sợ không kém, lập cập cầm tay Phượng Lăng Lăng cho đỡ sợ. Tự chuốc họa vào thân mất rồi.
Biểu muội của Long Thiên Kỳ thì hoàn toàn khác. Nàng vui vẻ ra mặt múa thêm vài đường rồi lui bước đi tìm tình địch đáng ghét tối hôm qua dám cản chân nàng hành sự. Cô không thể giành Huyền Dạ Mặc ca ca với tôi đâu.
Vậy, sự việc sẽ tiếp diễn đến đâu đây?
Bạch Vũ Diệp Y hậm hừ bước đi trên con đường dẫn đến hoa viên vườn san hô quý. Nàng bực mình ngồi xuống ghế, chống tay thở dài thườn thượt.
Bạch Vũ Diệp Y ơi Bạch Vũ Diệp Y. Ngươi có phải quá ngu ngốc rồi không vậy? Không đâu lại giận cá chém thớt như thế? Dù sao cũng lỡ lời mất rồi thì làm sao giải quyết đây ta? Vốn dĩ nàng không nên nghe một phía như thế được. Rồi nhỡ Phượng Lăng Lăng cùng Long Thiên Kỳ chỉ nói khích mình rồi sao? Nếu có là thật với các nữ nhân vây quanh Huyền Dạ Mặc như thế thì chính nàng tự kiêu rằng tài sắc vẹn toàn như vầy lại không đấu lại các ả ta?
Không. Không thể chịu thua dễ dàng như thế được!
Bạch Vũ Diệp Y này không dễ dàng thua khi chưa lâm trận được đâu.
Nắm chặt bàn tay ngọc ngà tự hứa với chính mình phải quyết tâm chiến thắng. Tất thắng. Tất thắng. Tất thắng x n lần.
Niềm quyết tâm chiến thắng chưa lâu thì một con mồi đã chạy đến nộp mạng đầu tiên.
"Ngươi chạy đi đâu lung tung làm ta tìm ngươi đến mỏi cả chân."
Tiếng nói điệu đà vang lên làm Bạch Vũ Diệp Y ngồi nghe muốn sởn gai óc. Nàng chợt rùng mình tưởng đâu cô nương này thế nào. Ai dè là đóa bạch liên hoa có mùi trà xanh không vướng bụi trần. Thôi. Nàng không chấp nhất với nàng ta đâu. Bạch Vũ Diệp Y ngồi khoan thai trên thạch ghế. Tay chống cằm ra vẻ người bề trên nhẹ nhàng nói:
"Xin hỏi cô nương đây đến tìm ta có việc gì?"
Biểu muội Long Thiên Kỳ tên là Ngọc Châu. Nàng ta bĩu môi chua ngoa phất vạt áo đi qua lại trước Diệp Y đến phát mệt nói: "Ta không dong dài làm gì với hạng đĩa mà đòi đeo chân hạc như ngươi. Ngươi biết điều một chút thì cút khỏi Huyền Dạ Mặc ca ca của ta đi."
Bạch Vũ Diệp Y hừ lạnh phủi phủi vạt áo cho phẳng phiu rồi ngẩng đầu trực diện đối mặt với ả ta nói một tràn đầy khiêu khích.
"Cô nương là ai? Cô nương đây là gì của tôi mà dám ngang nhiên ra lệnh? Mặc Mặc nhà ta đã là gì của cô nương chưa đã to giọng cảnh cáo nhắc nhở ta? Bản thân ta rõ ràng là nương tử tương lai được Huyền Dạ Mặc công nhận. Mặc Mặc nâng ta như trứng, hứng như hứng hoa, ngậm trong miệng thì sợ tan. Huynh ấy có đối xử trân trọng có thừa ngươi như ta chưa? Nhìn mặt tái xanh của ngươi chắc không bao giờ rồi nhỉ?"
Ngọc Châu khoanh lại hai cánh tay vào ngực trừng mắt với Bạch Vũ Diệp Y: "Đừng nên quá tự kiêu. Ngươi cũng chẳng là cái gì với Huyền Mặc ca ca. Dù sao cũng chỉ là nói miệng nhất thời, còn chưa dùng kiệu tám người khiêng tuyên bố khắp tứ hải bát hoang cơ mà. Ta vẫn còn cơ hội."
Không ngờ, con nhóc này lại mặt dày đến độ này. Ngọc Châu nói cũng có vài phần có lí, nàng cũng chẳng là gì với Huyền Mặc cả.
"Thế cô nương đây là gì mà vác mặt đến đây gặp ta thế? Cô nương cũng chẳng là gì với Huyền Mặc đâu. Theo đuổi ư? Vô ích."
"Mặc kệ ta. Không cần một nữ tử không biết liêm sỉ như ngươi dạy đời ta. Hồ ly tinh mãi mãi là hồ ly tinh. Dám to gan quyến rũ Huyền Dạ Mặc ca ca của ta."
Không ngờ con nhóc này lại vô lễ đến độ này, Bạch Vũ Diệp Y không cần phải đôi co với loại mặt dày tám lớp, độ không nổi.
"Không biết liêm sỉ? Vậy ngươi cho ta hỏi không biết là ai vô sỉ chạy vào phòng người ta hạ dược? Hiến thân cơ đấy. Ai ngờ người ta không cần cô, chỉ mãi mãi yêu mình ta thôi."
"Ngươi... ngươi mới vô sỉ. Nhân cơ hội cháy nhà hôi của, độc chiếm ca ca của ta!"
"Độc chiếm? Ta nào dám. Cô nương quá ngây thơ rồi. Người tình, ta nguyện. Không như ai đó dưa hái xanh không ngọt."
"Ta vốn là tiểu thư cao quý Long tộc Nam hải. Ngươi không biết trên dưới, vô lễ, xúc phạm ta. Hãy chịu chết đi. Biến khỏi ánh mắt của ta càng xa càng tốt."
Song, không kịp báo trước, Ngọc Châu rút thanh kiếm đã thủ sẵn vẫn giắt trên đai áo, trực diện đâm vào ngực Bạch Vũ Diệp Y. Bạch Vũ Diệp Y cũng chẳng để ý nàng ta vào mắt, tay sẵn cầm mảnh lụa hồng phấn lúc cầm cho ra dáng nữ tiên mà hóa phép phóng ra. Nhanh chóng mảnh lụa cuốn lấy thanh kiếm rồi len lỏi trói chặt Ngọc Châu lại. Ngọc Châu cau có không thể tin bản thân chỉ trong một chiêu đã bị hạ dễ dàng mà la hét.
"Vô lễ, dám hỗn láo trói ta."
Bạch Vũ Diệp Y mỉm cười kéo Ngọc Châu ngồi xuống ghế. Bàn tay ngọc ngà trắng muốt vui đùa những lọn tóc của Ngọc Châu rồi nói nhỏ.
"Bạch Vũ Diệp Y ta hôm nay không chấp một tiểu nha đầu như ngươi. Ngươi phải là người tốt nhất nên tránh xa Mặc Mặc nhà ta một chút. Nếu ta thấy ngươi lấp ló nơi nào thì..." Tay phất nhẹ hóa ra một thanh chủy thủ, liên tục nhẹ đưa trên gương mặt thanh tú của ả: "Tâm trạng ta không tốt lắm. Nên rạch nơi nào sẽ tốt hơn đây?"
Ngọc Châu hai mắt rưng rưng vô tội nhìn thanh chủy thủ lên xuống lướt qua lại trước mặt mình nhưng vẫn còn cứng đầu.
"Vô lễ. Ta gϊếŧ ngươi!"
"Gϊếŧ ta? Ngươi thoát khỏi mảnh lụa trói đơn giản này không đã."
Bạch Vũ Diệp Y giả vờ ngạc nhiên rồi mỉm cười khinh miệt với cô nàng hỗn láo này, nói tiếp: "Lão nương hiền lương hôm nay sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu ta còn thấy ngươi làm phiền Mặc Mặc nhà ta thì không xong với ta đâu!"
Ngọc Châu bỗng cười to: "Đúng là nực cười."
"Không tin cũng được. Tùy ngươi. Mạn phép cáo từ trước. Không tiễn."
Nàng quay gót, tiếp tục phất áo bỏ đi. Bỏ lại phía sau một cô nương bị trói chặt bởi một dây lụa la hét inh ỏi đến nhức cả hai tai.
"Đồ không có phép tắc. Ta thoát ra sẽ đồ sát toàn bộ nhà ngươi. Hỗn láo. Quay lại đây."
Đi được một quãng. Bạch Vũ Diệp Y thoáng nhớ một địa danh, liền quay đầu lại nhún gối trả lễ nói vọng lại: "Cứ đến Thanh Khâu đồ sát đi! Cửu Vĩ Hồ Tộc nhất nhất mở rộng cửa chờ đợi tiếp đón ngươi."
Gương mặt sững sờ trong méo mó với từng hồi mạch suy nghĩ như muốn nổ tung: "Cái gì? Ta không tin. Ta không tin đâu. Nàng ta không thể nào là tộc nhân nổi tiếng bênh người nhà như Thanh Khâu được. Không thể nào đâu."
Ngọc Châu tự dặn lòng mình, bình ổn tâm trạng liền hô to cứu mạng xem ai đi ngang cứu nàng khỏi mảnh vải dơ bản còn quấn trên người. Đợi mãi, đợi mãi vẫn không ai đến. Đáng đời đóa bạch liên hoa mang mùi hương của trà xanh bị trói đến ba ngày ba đêm không ai biết.