Nghỉ ngơi một đêm lăn qua, lộn lại giành chỗ ngủ ở sương phòng sắp xếp cho Huyền Dạ Mặc và Bạch Vũ Diệp y tại Huyền Phủ vô cùng bất thành cho ai đó. Phủ đệ nhiều viện, nhiều phòng như thế! Huyền Dạ Mặc vẫn nhất quyết lôi bằng được Bạch Vũ Diệp Y đồng giường cộng chẩm. Tiểu mỹ nữ chúng ta vẫn không thể nào thoát cảnh trốn khỏi vòng tay "siêu cấp" dính người của hắn mà ôm nhau ngủ cả đêm. Hai chữ "đành chịu" như muốn mặc kệ, nhanh chóng hiện hữu trong tâm trí nàng! Có vẻ Bạch Vũ Diệp Y đang dần động tâm chăng?
Đầu óc hơi mơ màng từ trong cơn mơ tỉnh dậy. Ngay lập tức, đập vào tầm mắt là khuôn ngực vững chãi của tên khốn kiếp kia. Làn da màu đồng khỏe mạnh thấp thoáng qua lớp trung y mỏng. Vẻ đẹp quyến rũ ẩn hiện bắt buộc Bạch Vũ Diệp Y ngẩng đầu quan sát gương mặt yêu nghiệt ấy. Hắn vẫn còn ngủ, theo đánh giá của nàng là như thế! Lông mi dày và dài cong vút nhẹ rung động làm nàng cứ tưởng hắn muốn tỉnh liền ngay tắp lự sợ bị phát hiện nhìn trộm, cúi đầu giả vờ ngủ.
Không ngờ đợi khoảng vài phút không có biểu hiện, hành động khác lạ nào xảy ra. Gan to bất giác hình thành mà tiếp tục công việc "ngắm giai nhân". Tóc y tùy ý buông tán loạn nhưng vẫn không làm giảm đi dung mạo xuất chúng, giống như bước từ trong bức tranh họa "mỹ nam say giấc" xuất hiện. Bạch Vũ Diệp Y nàng đời trước đến đời này chưa từng gặp qua một nam tử nào có khí chất tiên nhân như thế, giống như nếu áp dụng tất cả từ ngữ lên người hắn chẳng khác nào vấy bẩn chủ nhân của nó.
"Nương tử... nàng thích ngắm trộm vi phu đến thế sao?"
Đôi mắt vốn dĩ nhắm nghiền, say ngủ nhanh chóng sáng như đèn pha. Nào có biểu hiện gì của người mới ngủ dậy chứ?
"Ngươi... gạt ta? Dám giả vờ ngủ?"
Khóe môi mỏng khẽ gợi lên đường cong nhẹ hiếm thấy đáp: "Không giả vờ thì làm sao phát hiện được ánh nhìn thâm tình, đắm đuối của nương tử đây chứ?"
Nói xong, hắn mặt dày vươn tay ôm eo nàng, âm thầm một đường mò mẫm lên đôi tuyết lê thấp thoáng trong lớp trung y mỏng và yếm đào mỏng tang. Ép buộc thân thể nhỏ bé của nàng thêm gần hơn hắn. Khoảng cách dần thu hẹp, trái tim cũng gần nhau hơn!
Thịch... thịch... thịch...
Tiếng tim đập của ai thế nhỉ?
"Tiếng gì lạ thế nga?"
Với nụ cười không tắt trên môi, lại càng giương cong hơn, Huyền Dạ Mặc trêu chọc vị tiểu mỹ nhân nào đó. Bạch Vũ Diệp Y hơi ngượng, không cần phân biệt đông tây nam bắc, gỡ vòng tay đáng ghét kia khỏi eo. Nàng vèo vèo bật dậy khỏi giường, chạy biến tìm y phục mặc vào.
"Vô sỉ."
Huyền Dạ Mặc không nhanh không chậm ngồi dậy, gương mặt muốn bao nhiêu vô sỉ có có bấy nhiêu vô sỉ.
"Ta vô sỉ ở chỗ nào? Vài động tác yêu thương phu thê dành cho lẫn nhau thôi."
Biết bao nhiêu phản đối của nàng vô tác dụng với Huyền Dạ Mặc, Bạch Vũ Diệp Y bơ y luôn, thong thả đi ra ngoài tìm phòng tắm rửa một chút.
Một lúc sau, khi vận y phục bạch y sạch sẽ vào người, Bạch Vũ Diệp Y mới thoải mái tung tăng tham quan Huyền Phủ. Cách bài trí cũng không tệ, có phong có thủy nhân tạo rất hài hòa. Mái tóc tùy ý buông xõa tới mông, khẽ lay động theo làn gió càng làm tôn thêm vẻ đẹp ma mị hút hồn tự nhiên của nàng.
"Ây yo... ai đây? Lại có con tiện tì băng thanh ngọc khiết học đòi làm sang lảng vảng quanh Hoa viên Huyền Phủ hay sao? Người đâu... mau tống cổ tiện tì không biết phép tắt đi cho ta!"
Một giọng nói cực chói tai từ phía sau vờn quanh Bạch Vũ Diệp Y đầy chỉ trích. Nàng khẽ mỉm cười, không giận cũng không oán, chỉ nhẹ nhàng xoay người lại đáp:
"Ái chà... đây là con nữ tử lầu xanh nào đi lạc Huyền Phủ của lão nương thế? Y phục xanh xanh đỏ đỏ, mỏng tang như thế sao không khỏa thân chạy một vòng cho thiên hạ chiêm ngưỡng cho rồi. Che nửa lộ nửa hở cho ai xem? Há chả phải toàn bộ gia nhân trong phủ hay sao? Phu quân ngày ngày không có ở đây. Ngươi có phải vượt qua phép tắc lễ giáo hay chăng?"
Nhìn như không nhìn nữ nhân hoa lệ, y phục hở vai vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ kia. Bạch Vũ Diệp Y thân là nữ tử không dễ bắt nạt, chưa có nữ nhân nào dám ngồi khoe khoang lên đầu bao giờ. Công phu ăn nói tuyệt không tài giỏi nhưng ắt hẳn không đối phó với những "nữ nhân" cổ đại.
Tô Nương nhíu mi tâm, rõ là không biết nữ nhân bạch y tựa thiên tiên trước mặt là ai. Nhếch môi cười phóng túng liền cất giọng khinh miệt hệt như rằng gặp bạn hữu.
"Chậc chậc... chắc ngươi cũng là một thành phần thua kém như ta thôi! Ỷ có chút tư sắc liền được quan gia cao quý mượn tay đẩy vào Huyền Phủ hưởng phước nhỉ? Huyền Phủ này không thiếu những nữ tử lầu xanh như ngươi."
"Ai nói nàng là nữ tử lầu xanh?"
Huyền Dạ Mặc từ đâu xuất hiện bên cạnh "nương tử yêu quý". Hắn giờ hệt trích tiên ngự giá phàm trần, y phục cũng tùy ý biến thành sắc trắng thuần khiết như Bạch Vũ Diệp Y. Hai người đứng cạnh tuyệt chẳng hề thua kém ai nửa phân. Hễ ai ngắm nhìn đều nghĩ ngay đến hình tượng Tiên Đồng Ngọc Nữ trong truyền thuyết. Hiện Huyền Dạ Mặc không đội kim quan, tóc đen nhẹ buộc bằng mảnh lụa trắng nhưng cũng không làm giảm đi nét yêu nghiệt trời sinh ấy. Một đôi vưu vật.
vưu vật: tài giỏi, hơn người (đối với người) hay quý hiếm, lạ mắt (đối với đồ vật).
Bạch Vũ Diệp Y lanh lợi tùy cơ ứng biến cũng như không hề biết có một cỗ chiếm giữ sinh trong tâm mình liền vươn ngọc thủ đặt lên ngực Huyền Dạ Mặc, cơ thể dán sát vào, tỏ vẻ đáng thương.
"Phu quân... nữ nhân lầu xanh đó dám bắt nạt nương tử!"
Nữ nhân mình yêu chủ động đến thì đương nhiên tự nhiên phải yêu chiều cực điểm. Huyền Dạ Mặc hai tay ôm eo nàng rồi cất giọng lớn.
"Đáng chết! Dám bắt nạt nương tử yêu quý của Huyền Dạ Mặc ta! Người đâu...!!!"
Quản gia được thị vệ canh giữ gần đó báo lại, lập tức xuất hiện. Y còn dẫn theo một đám gia nhân có nam có nữ theo, thấy nam nhân uy vũ kia liền lập tức đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
"Nô tài/nô tì thỉnh an lão gia và phu nhân."
"Miễn lễ! Mau lôi nữ nhân lầu xanh trước mặt ta ra đánh trượng, cái vả miệng. À... hậu viện có bao nhiêu nữ tử xuất thân nơi dơ bẩn đó thì đến từ nơi nào thì trả về nơi đó! Nhắn gửi với những tên quan lại đã ưu ái gửi các nàng đến một câu: "Thân Huyền Dạ Mặc ta là phu quân mẫu mực! Lòng chỉ chứa được mỗi thê tử... thỉnh đừng nên dẫn một nữ nhân nào ngoài nàng xuất hiện trước mặt bản vương! Xuất hiện. Sát không tha!!!" ."
Tô Nương trời đánh cũng không ngờ nam nữ nhân bạch y không nhiễm chút bụi trần này lại là lão gia không xuất hiện bấy lâu. Nàng nhanh chóng quỳ xuống dập đầu.
"Dân nữ tuyệt không biết lão gia và phu nhân đại giá quang lâm. Mong lão gia tha tội đã rủ lời không hay!"
Đám gia nhân nghe thấy câu "Sát không tha!!!" liền sợ mất mật còn đâu quan tâm Tô Nương câu giờ cầu xin tội trạng. Nhanh chóng chia ra đôi ngả hành sự. Một túm lấy nàng ta lôi đi, một đi các hậu viện lôi các nữ nhân khốn kiếp kia rời khỏi Huyền Phủ. Nữ tử một khi rơi vào tuyệt cảnh không rõ lấy đâu ra sức lực kinh người vùng vẫy thoát khỏi kìm kẹp, Tô Nương to gan ôm lấy chân Huyền Dạ Mặc dập đầu cầu xin.
"Lão gia tha mạng! Tô Nương hèn mọn được quan gia ưu ái cử đến Huyền Phủ hầu hạ người. Nếu đuổi dân nữ đi rồi ắt sẽ không hoàn thành mong đợi! Dưới dân nữ còn mẹ già, tiểu đệ phải chăm sóc, cẩn mong lão xem xét!"
"Đó là chuyện của ngươi. Nào phải của bản vương!?"
Không quan tâm nàng, định đá nàng ta lăn ra chỗ khác thì Bạch Vũ Diệp Y kế bên đã xuất ra một đạo lụa dày quấn lấy quấn để Tô Nương trói chặt. Dùng lực một chút đã quăng cục thịt ra vài mét, y hô sợ hãi thoáng chốc đã nằm bất động.
"Còn không lôi đi chỗ khác cho khuất mắt ta! Dám vấy bẩn y phục phu quân ta? Các ngươi muốn chết à?"
Bạch Vũ Diệp Y hùng hổ ra lệnh. Huyền Dạ Mặc nghe chữ "phu quân ta" mà mát ruột gan, hắn bật cười nhẹ rồi ôn nhu ôm eo nàng kéo sát vào lòng hắn, chầm chậm hôn nhẹ lên tóc nàng một cái đầy sủng nịnh.
Gia nhân sợ hãi Huyền Dạ Mặc chỉ bằng vài câu đe dọa đã đành, nay còn gặp phu nhân có chút công phu kèm hổ nữ cực kinh dọa người nga. Cuộc đời nô tài của họ rốt cuộc sẽ lạc trôi về đâu đây?
Nghĩ nhiều chỉ thêm sợ. Họ chỉ bằng vài giây đã lôi Tô Nương đi, không quên hình phạt trượng, cái vả miệng suýt cướp nàng ta nửa cái mạng mà bán sống bán chết thoi thóp nằm trước cửa Thanh Lâu chờ chết.
Sau đó không lâu, một đàn oanh oanh yến yến cỡ chục người bị đuổi khỏi cổng đại môn Huyền Phủ một cách không thương tiếc. Dân chúng qua lại thấy lạ cũng không dám nhiều chuyện vì nghe nói Huyền gia chủ đã xuất hiện có tính tình không tốt lắm. Tốt nhất đừng nên đắt tội, khi vây vào chỉ có chết cũng không được, sống cũng không xong như kết quả của đệ nhất kỹ nữ Thanh Lâu - Tô Nương.