Bạch Hàn có chút tức giận, muốn xuống kiệu vạch mặt Hạ Phong cho biết mặt ai hơn ai, bất quá tình cảnh mỗi người mỗi cảnh, đều có lí do riêng nên nàng đành nuốt ngược căm phẫn vào trong bụng. Là người ghi hận lâu dài, không vì một chút khích bác mà xả giận trong các tình huống không đáng lắm phải đem lòng tự tôn ra giải bày cho thiên hạ biết.
"Thái Tử đến..."
Công Công eo éo giọng nửa nam nửa nữ của mình thông báo Thái Tử của Đông Chu Quốc thịnh vượng này là Hạ Trác xuất hiện.
Tất cả mọi người chợt biến sắc mặt, lập tức quỳ xuống hành đại lễ và hô lớn: "Thái Tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!".
Thật không nghĩ một Cửu Vương vừa điên vừa ngốc lại được Thái Tử đến thăm cũng như từ ngày Hoàng Thượng tứ hôn, vẫn chưa có thông báo nào ngày đại hôn người trong Hoàng Thất sẽ đến chứng hôn thế này.
Bạch Vũ Diệp Y hôm nay chỉ là nhân vật ngoài lề của ngày đại hôn của Bạch Hàn nhưng vẫn còn chút rùng mình, toàn thân nổi da gà. Hóa ra thái giám trong truyền thuyết là như vậy sao?
"Thì ra bản cung vẫn đến kịp lúc, vừa hay có thể làm chủ hôn mối hôn sự hạnh phúc vẹn toàn này!" Hạ Trác thầm nghĩ rồi phất nhẹ tay, giọng trầm ấm vang vọng: "Tất cả miễn lễ!"
Hoàng bào dành riêng cho Thái Tử dưới ánh nắng không ngừng toát ra vẻ quyền uy của bậc đế vương tương lai. Y hướng Hạ Phong bước tới, tay thong thả chỉnh lại hỉ bào của đệ đệ đang "ngơ như gà mờ" của mình nhìn. Ngũ quan cực soái khí với mày rậm, mắt phượng đầy vẻ phong tình vạn chủng, sóng mũi cao thẳng, môi gợi lên nét cười chết người. Đúng là gia tộc hoàng thất Đông Chu thật không hổ danh bất hư truyền, mọi mặt đều vượt trội so với lẽ thường.
"Hoàng huynh..." Hạ Phong cất giọng nhẹ nhàng gọi.
"Mau đứng yên để cho ta chỉnh lại hỉ phục. Lôi thôi thế này người ta còn tưởng tên khất cái nào đi lạc vào!"
Nghe Hạ Trác khuyên, Hạ Phong cũng đứng nghiêm chỉnh lại, khóe miệng tươi cười tỏ vẻ ta đây vô vàn được cưng sủng nhưng khuôn miệng lại phản bác lại tất cả.
"Đại hoàng huynh... nhanh chút đi! A Cửu không chờ được nữa. A Cửu sắp có nương tử rồi a... hì hì..."
Chỉnh lại mũ là thứ cuối cùng cần sửa sang cho ngay ngắn, Hạ Phong như không đợi được liền liên tục cười ngốc nghếch dõi theo hành động của hỉ bà đỡ Bạch Hàn từ trong kiệu đỏ bước ra. Bộ dáng hấp tấp như chưa bao giờ thấy tân nương làm mọi người muốn cười mỉa mai một trận, may có Hạ Trác ở đây liệu có ai dám hó hé một lời.
"Nương tử... nương tử thật đẹp a!"
Dáng vẻ buông lời khen không ngớt miệng kia khiến Bạch Hàn cười nhẹ, không rõ trong lòng nên vui hay nên buồn. Chợt, một bàn tay ấm nóng chộp lấy tay nàng còn giấu trong tay áo, đoan trang giữ ngang trước bụng.
"Nương tử! Mau chóng động phòng đi thôi!"
Hạ Trác ảo não giải thích: "Muốn động phòng phải bái đường thành thân trước đã."
Hỉ bà co rút nét mặt, quả là cực phẩm tân lang. Bà một bên kéo tay tân nương hướng cửa lớn bước vào, một bên lựa lời khuyên giải.
"Thành thân đầu tiên vẫn nên là bái đường trước đã! Nếu không bái đường xin phép song thân, trời đất sẽ ắt không kết thành mối nhân duyên phu thê "thiên trường địa cửu" đâu nga Cửu Vương Gia. Giờ lành cũng đã đến! Nhanh bái đường thôi, kẻo lại làm lỡ giờ lành sẽ không tốt!"
Cửu Vương đại hôn, cho dù hắn từ nhỏ đã là hoàng tử không được coi trọng nhưng do có Hạ Trác một lòng che chở, cho nên hạ nhân trong Vương phủ cũng đã cố hết sức trang hoàng nơi này lộng lẫy, hoa lệ vô cùng.
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
Bạch Hàn bị hỉ bà xoay chuyển không ngừng, bàn tay nhỏ gắt gao nắm dây lụa đỏ, cúi đầu hạ mắt, chỉ có thể nhìn chân của chính mình cùng một phần hỉ bào của ai đó. Nàng cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy. Đã trở thành người có gia đình rồi?
"Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng."
Mặc dù Cửu Vương Phủ không phú quý hoa lệ bằng các vương phủ khác nhưng cũng không thua kém là mấy, hành lang cửu khúc uốn lượn, thềm đá xa hoa, hoa viên núi giả vô số, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, hương hoa mẫu đơn lập tức bao trùm lấy không gian, vương vấn mãi trong không khí.
Bạch Hàn rất nhanh đã được đưa tới tân phòng, được nha hoàn đỡ ngồi trên giường, đập vào mắt nàng là một màu đỏ tươi chói lóa. Chữ hỉ bằng giấy đỏ treo trên tường, một đôi nến long phượng trên bàn, rượu hợp cẩn, long nhãn, lạc cùng táo đỏ không thiếu một thứ trên bàn.
Giường được chạm khắc hoa văn, rèm che được làm bằng tơ lụa quý giá, gối uyên ương xếp ngay ngắn trên đầu giường, chăn hỉ thêu uyên ương hí thủy sinh động vô cùng.
Ngồi chưa ấm mông, tiếng Hạ Phong đã vang lên, liên hồi gọi: "Nương tử!" cho nàng nghe. Khăn hỉ được nhẹ nâng lên khỏi đầu, làm lộ dung nhan thanh thoát tựa mỹ nhân ra. Bạch Hàn có chút thấy phiền phức liền ngẩng đầu lên mắng vài câu thì đã thấy một nam tử tuấn mỹ hơn người trước mặt. Câu chữ chưa thốt ra đã kịp nuốt trở lại lần nữa!
Thiên a... bình thường Tả Hộ Pháp của Ám Dạ Các thường hay làm bộ mặt bất cần đời như thể không hề tỏ ra chút tồn tại nhỏ bé của chính mình xung quanh. Giờ đây, khi đã khoác lên bộ hỉ phục đã hoàn toàn khác hẳn! Nam tử trước mặt, mặt mày như họa, ngũ quan cân đối, đôi mắt phượng hẹp dài, lông mi dài lay động hệt như một cây quạt nhỏ, đôi môi mỏng đỏ hồng, nụ cười tự nhiên mà đẹp vô cùng.
"Vương gia..." Bạch Hàn nhu nhu thuận thuận cất giọng.
"Đừng gọi Vương Gia... thật quá xa cách nga nương tử!"
Hạ Phong ủy khuất trả lời. Bạch Hàn thì căng thẳng vạn phần, không sợ thân khác bị lộ mà với cái đà ngây ngô này có ngày nàng bị cuốn theo bể ngọt quá! Dù biết hắn chỉ giả vờ cũng không hề cảm thấy ghét bỏ cùng kinh tởm. Khi ở thân phận nào cả hai đều có mặt nạ riêng, liệu đâu mới là gương mặt thật sự?
"Vi phu nên gọi nương tử là gì nhỉ?"
"Trường Lạc?"
"Hay Hàn Hàn?"
Hạ Phong nghiêng đầu, chớp mắt hỏi ngập ngừng như trẻ con.
Khoảng cách giữa hai người bất giác gần lại, hơi thở Hạ Phong như thể gần ngay trước mắt Bạch Hàn, ấm nóng, ngưa ngứa lộp bộp trong lòng vô cùng.
"Vương Gia muốn gọi gì thì tùy thích!" Như muốn né tránh sức hút quyến rũ kia, Bạch Nguyệt hiền lương trả lời.
"Nghe nói, Trường Lạc Quận Chúa là nữ ma đầu của Kinh Thành. Ban đầu ta sợ nương tử sẽ ức hiếp ta, giờ thấy rồi lại khác: Hàn Hàn lại xinh đẹp tựa thiên tiên giáng trần thế này! Ai lại đồn thổi đáng ghét như thế chứ?" Hạ Phong nhìn nàng không chớp mắt hỏi.
"Miệng đời khó đoán, khó chặn! Hàn Hàn không hiểu Vương Gia đang khen hay chê bản Quận Chúa à... hiện tại phải là Vương Phi." Cúi đầu an an ổn ổn trả lời.
"Phong Phong." Không đầu không đuôi phản bác lại lời nàng.
Bạch Hàn khó chịu trong lòng, ừ thì ta biết ngươi họ Hạ tên Phong nga. Không cần phải nhắc đâu!?
"Phong Phong." Lại một câu ngắn phát ra từ khuôn miệng giảo hoạt, không chút hài lòng đó.
Khóe miệng đơ cứng nhận ra nàng vẫn gọi hắn là "Vương Gia" liền chỉnh sửa lại: "A... Phong Phong ngoan! Đến giờ đi ngủ rồi... nên ngủ ngoan đi thôi!"
"Không phải đi ngủ! Động phòng mới đúng nga."
Hạ Phong bắt đầu cởi ngoại bào trong lúc Bạch Hàn vẫn đôi phần hốt hoảng. Trái tim nhỏ bé của nàng thật sự đã bị đả kích nghiêm trọng vì biết hắn ngốc giả nên về phương diện giường chiếu chắc không ngốc luôn đâu? Có ai thiện lương đến đây giúp với.
Theo bản năng níu chặt quần áo trên người, ánh mắt không ngừng canh chừng Hạ Phong. Chỉ cần hắn dám có ý định cường bạo nàng, nàng nhất định sẽ khiến hắn cả đời này đừng mong xuống giường lần nữa. Nhưng mà rất nhanh sau đó, nàng ngốc trệ nhìn Hạ Phong yên tĩnh đắp chăn nằm ngay ngắn trên giường, đôi mắt khẽ nhắm như đã ngủ.
Mẹ kiếp! Còn may mắn tên Tả Hộ Pháp nào đó còn chút lương tâm không loạn tính, nổi hứng cường bạo nữ nhi nhà lành như nàng. Quan sát thêm chút nữa, Hạ Phong vẫn không có động tĩnh bất an nào, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Gỡ mũ phượng, trang sức nặng nề xuống, đặt trên bàn trang điểm. Lướt nhìn phòng một vòng rồi có chút không muốn ngủ trên nền đất liền chọn ghế quý phi nằm xuống, mặc kệ tên tân lang nào đó chiếm ngay cái giường rộng lớn cũng như mặc kệ có biết hay không hắn đang giả vờ ngủ hay thật?