Nàng luống cuống, theo bản năng nâng tay đẩy ra, lại đẩy trúng vào khoảng không, từ trong mộng bừng tỉnh lại.
Bạch Vũ Diệp Y có chút ngẩn người nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ: "Nguyên lai là mộng sao?"
Lại nhớ đến cảnh bị tên hỗn trướng mang danh Huyền Dạ Mặc gì đó ép vào góc trong ở mà... hình như vào thế giới thực cũng bị hắn ép phải "đồng giường cộng chẩm". Thoáng nhìn chỗ bên cạnh, nguyên lai hắn đã thức dậy và ra ngoài tự lúc nào. Bạch Vũ Diệp Y tức giận lên hừ nhẹ một tiếng, xốc chăn đứng dậy đi tìm người tính sổ mà không hề hay biết bản thân đã trở về hình người tự lúc nào.
Thân ảnh bạch y nào đó liên tục tìm kiếm gì đó khắp phòng của hậu viện. Không được thứ mình mong muốn, thân ảnh nào đó lại chống hông hừ hừ ngồi trên bậc thềm chống cằm suy tư hiện tại hắn nên ở đâu!
Chợt, có gì đó hiện hữu trong đầu nàng! Có vẻ nàng đoán ra được hắn hiện đang ở đâu?
Xốc lại tinh thần thiện chiến, nàng đứng phắt dậy, phủi bụi đất trên váy, đi tìm tiếp, nắm chặt tay thề rằng: Nhất quyết hôm nay Diệp Y nàng phải moi ra tên chết bằm đáng bị bằm thịt kia!
Nàng thoăn thoắt chạy trên các mái nhà, nhảy nhẹ nhàng xuống sân viện. Cuối cùng, hướng mắt xác định mục tiêu là căn phòng còn lại cuối cùng trong suốt một canh giờ lăn lộn, lấp ló tìm người trong bí mật như siêu điệp viên mới vào nghề như nàng. Lau đi vài giọt mồ hôi trên trán, nàng lấy ra cái mặt nạ tối qua đeo lên mặt khi đoán chắc hẳn hắn đang ở đây!
Nhẹ bước từng bước về phía cửa, nàng he hé cánh cửa kia chừa một khoảng đủ rộng rồi chui vào, cẩn thận đóng lại cửa, vù một phát bay thẳng lên xà ngang ẩn nấp một cách điêu luyện nhờ sự che lấp của những mành trướng sắc trắng mỏng rủ khắp bốn phía kia.
Hơi nước từ phía dưới như sương khói liên tục bốc lên lượn lờ khiến mặt nạ Bạch Vũ Diệp Y cùng y phục cũng tràn ngập những giọt hơi nước đọng lại.
Ôi! Giờ mới phát hiện đúng là nơi này suиɠ sướиɠ ghê cơ á! Y như một khu suối nước nóng thu nhỏ vậy.
Trong màn hơi nước ngập màu trắng xóa, một con sư tử đá to lớn đang há miệng liên tục chảy ra một dòng nước nóng đến nghi ngút khói. Nàng không khỏi đoán chắc rằng suối nước nóng cũng được dẫn vào tận đây. Chớ hơi đâu mà liên tục nấu nước nóng phiền phức ấy. Đang mong lung sung nghĩ, màn hơi từ từ được vén lên với sự xuất hiện của một người.
Huyền Dạ Mặc tựa người vào thành hồ trắng như sứ, gương mặt ưu tư nhắm mắt dưỡng thần nhưng lúc này Diệp Y vì ngược hướng nên cũng chẳng biết hắn đang làm quái gì! Thân thể y ngâm trong làn nước, mái tóc đen dài xõa tung phía sau lưng cũng đã bê bết ướt. Trên da thịt lại còn đọng lại vài giọt hơi nước trong veo rồi chốc lại từ từ chảy xuống. Má ơi! Tuy chỉ nhìn từ sau lưng nhưng vẫn khiến ai đó máu sắc nữ nổi lên cảm thấy ai kia hấp dẫn đến độ chết người mất thôi!
Lắc đầu trấn áp không kết quả. Nàng vốn không phải mê trai, soái ca nhưng cái màn nóng bỏng thế này thì không thể cưỡng lại được á. Vì máu sắc nữ vốn ai ai cũng tiềm tàng trong người mà không biết đấy thôi! Tay phất nhẹ, lấy thanh đoản kiếm ra chờ thời cơ. À không! Phải nói chính xác hơn là dành khoảng vài phút giây ngắm cho đã mắt cái đã rồi tiễn người ta đến cùng Diêm Vương uống trà cũng được.
Lại lắc đầu trấn áp cơn mê hảo soái ca trong người, thân ảnh nàng vụt biến mất định giơ thẳng mũi kiếm cắm sâu vào vị trí tim hắn, kết thúc mạng sống nhanh gọn lẹ nhất. Chưa kịp đến nửa đường, một giọng nói điềm tĩnh mang sức hút kinh người vang lên khiến nàng bất ngờ ngỡ ngàng rơi thẳng xuống mặt hồ, kiếm cũng rời tay rơi xuống nước, chìm nghỉm.
"Ngắm tới đêm hôm qua còn chưa đủ hay sao giờ còn muốn chiếm tiện nghi ta nữa à? Tiểu yêu tinh của ta!"
Không để nàng rơi thẳng xuống mặt nước, một vạt mành trướng mỏng từ đâu cuốn lấy eo nhỏ nhắn của nàng kéo tuột về trước. Chưa kịp hoàn hồn, nàng đã nằm trọn vào vòng tay ấm áp của ai kia. Tự sỉ vả chính mình, nàng liền nhớ ra mục đích ở đây nhưng lại ngơ ngác, tự chìm đắm mình trước vẻ đẹp mị hoặc đến yêu nghiệt của Huyền Dạ Mặc. Giờ mới hiểu, chính mình cũng không phải người cuồng công việc không màng đến người khác giới mà là tiêu chuẩn nàng quá cao.
Chỉ có trình độ yêu nghiệt thế này khiến nàng cũng phải dỗi hờn chăng?
Lặng nhìn cơ thể rắn chắc trước mắt mà muốn sịt máu mũi. Có phải Bạch Vũ Diệp Y nàng bị bệnh sắc nữ nặng lắm không? Làm nghề y như nàng đã tận mắt nhìn thấy không biết bao nhiêu cơ thể "nude" % cũng không bằng một góc của người trước mặt.
Thánh thần!
Thiên địa!
Thần linh ơi!
Hãy cứu vớt con ra khỏi vòng trầm luân mê hảo soái ca đáng xấu hổ này!
Huyền Dạ Mặc mỉm cười nhẹ khi thấy phản ứng hơi thất thố, trợn tròn hai mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, thèm thuồng đã lâu. Đã bao lâu, hắn không thấy đôi mắt xinh đẹp đặc biệt, to tròn đến long lanh, trong sáng, ngượng ngùng mỗi khi nhìn hắn. Tuy giờ có hơi trần trụi và đen tối đâu đó nhưng hắn thích mà!
Bạch Vũ Diệp Y bỗng chớp chớp mắt, tay đã đánh rơi thanh đoản kiếm từ lâu. Phẩy nhẹ tay, thanh chủy thủ lại xuất hiện nhắm thẳng tim hắn đặt tại nơi đó. Hắn bật cười vì hành động của nàng nhưng dù sao với đôi mắt này, cảm giác này hắn đã kết luận chắc chắn đó là nàng! Không thể là giấc mơ, ảo giác như bao lần nữa! Nàng đã trở về gặp hắn nhưng tính cách này... phải dạy bảo lại mới được!
"Nương tử! Không nên gϊếŧ vi phu như thế được? Nàng nỡ lòng hay sao?"
Cau mày nhìn hắn ta, chu môi nhẹ nhàng cất giọng: "Ai là nương tử của ngươi? Chịu chết đi!"
Cầm chặt chủy thủ nàng không thương tiếc nhấn mũi vào vị trí tim hắn. Hắn cũng chẳng tránh né như hôm qua mặc nàng xử trí. Vào được vài li, Bạch Vũ Diệp Y cứ cảm thấy thương tiếc, đôi mắt nàng hơi ươn ướt long lanh nhìn hắn hỏi:
"Tại sao ngươi không tránh?"
Hắn mỉm cười ngọt ngào như chưa bao giờ được cười. Nụ cười tưởng chừng như đã biến mất sau cái ngày tang thương ấy.
"Vì nàng là nương tử của ta! Chỉ có nàng mới có thể chạm đến trái tim ta!"
Ôi! Chuyện gì đang diễn ra trước mắt nàng vậy cà. Nương tử cái rắm? Đến cả nàng lụt lọi trong kí ức của Tiểu Hồ Ly cũng đâu có xuất hiện gương mặt nào yêu nghiệt như hắn đâu? Ai lấy hắn khi nào? Ở đâu? Trào máu não cố vùng khỏi vòng tay này nhưng cựa mãi cũng chẳng có kết quả. Khịt mũi, nàng liếc mắt nói:
"Nương tử cái gì ta không hiểu? Tới ngươi là ai ta cũng không biết thì quen biết nổi gì?"
Thuận tay rút luôn thanh chủy thủ ra, một dòng máu đỏ rực rỡ, nóng hổi chảy xuống càng khiến nàng thêm ray rứt khó hiểu. Phải thích thú mới đúng chớ ta?
Chau mày nhìn nàng, hắn vươn tay trái gỡ mặt nạ nàng xuống. Không mấy bất ngờ khi gương mặt cực kì quen mắt xuất hiện hàng đêm, hàng giờ, hàng khắc... trong lòng hắn. Tuy hiện tại dung nhan nàng có hơi mỹ lệ vạn phần khi xưa khiến hắn cũng có chút không vui khi sợ chàng trai nào sẽ chú ý đến nàng. Giơ tay chạm vào má nàng mỉm cười khi nàng đang loay hoay xử lí vết thương cho hắn. Đêm hôm trước hắn vẫn chưa ngắm đủ nàng hiện hữu cơ mà. Nàng hệt như một tiểu yêu tinh thoắt ẩn thoắt hiện hiện hữu trong cuộc đời lạnh lẽo, cô đơn của hắn.
Một vòng tay màu tím lấp lánh ẩn hiện trên cổ tay nàng hắn càng thêm chắc chắn nhưng vẫn chưa thể biết làm cách nào nàng có thể quay trở lại?
Tại sao lại quên mất Huyền Dạ Mặc hắn thế kia? Tự thề với lòng: Hắn sẽ mãi mãi không bao giờ đánh mất nàng một lần nào nữa!
"Diệp Y! Nàng dù thế nào! Nàng vẫn là nương tử của ta! Không thể chối bỏ ta."
"Ta đã nói: Ai là nương tử của ngươi? Mà ủa? Sao ngươi biết tên ta là Diệp Y?"
Ngắt nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu nói như lời tuyên bố: "Nương tử! Đừng làm vi phu thêm đau lòng! Nàng là của Huyền Dạ Mặc ta! Mãi mãi."
Ngu ngơ trước câu nói như sấm sét qua tai. Bản thân là của hắn hồi nào? Chưa kịp hoàn hồn, gương mặt hắn như phóng to trước mắt, đôi môi hồng đào nhỏ nhắn như được thứ gì đó chặn lại. Một cảm giác ấm nóng, nhồn nhột lan truyền đến đại não khiến ai đó trì trệ suy nghĩ hiện tại, mọi phút giây ấm áp đến kì diệu như tụ hội về đây.
Ban đầu là mơn trớn, cọ sát theo viền môi của nàng mà phát họa từng đường nét tưởng chừng chỉ còn trong kí ức. Sau sự đình trệ chết người ấy đã được ai kia nhân cơ hội đưa lưỡi của mình vào trong khoang miệng nàng. Liên tục cắи ʍút̼ lấy mật ngọt đã lâu không thưởng thức trước đôi mắt trợn tròn đến đáng yêu kia. Đôi tay trắng nõn qua vạt áo vô thức ôm lấy cổ hắn, nhắm tịt đôi mắt đáng yêu kia lại trầm luân. Đến khi đã thấy nàng không thở nỗi nữa hắn mới luyến tiếc rời khỏi nhìn nàng say đắm. Hai má nàng hơi ửng hồng và đôi môi nhỏ đã bắt đầu có dấu hiệu bị sưng thật quyến rũ.
Chợt.
Cánh cửa phòng bật mở cái rầm đến rung lên bần bật.
Sau đó là sự xuất hiện của kì đà cản mũi Long Thiên Kỳ chính hiệu.
Nhận thấy có gì đó sai sai?
Long Thiên Kỳ cười xòa, vẫy tay chào hai người rồi liên tục cúi đầu xin lỗi.
"Đệ... đệ... đệ... đi... đi đây!"
Sau đó là sự xuất hiện của một cơn gió trắng tinh từ trong vụt chạy ra ngoài với tốc độ mắt thường cũng chẳng thể nào xác định được.
Sau đó là một giọng nói nghiêm nghị rít qua từng kẻ răng.
"Long - Thiên - Kỳ!!! Đệ - đi - chết - đi - cho - ta!!!"
Liên tục giật lùi với ánh mắt như sắp chết đến nơi. Hàng loạt ám tiễn từ trong bắn ra với sức sát thương đến kinh người. Long Thiên Kỳ lách người đạp gió bay lên chùn xa. Không quên để lại một câu:
"Đại ca thiên vị! Đại tẩu trở về rồi là quên luôn tình nghĩa huynh đệ mấy Vạn năm của chúng ta! Đệ đi chết đây! Ô... ô..."
"Không tiễn!!!"
Dù hơi tức giận vì sự xuất hiện ngang xương của người đệ đệ vốn thường ngày trầm lặng mà giờ có hơi bị uống lộn thuốc tí. Không sao! Ngày tháng còn dài... hắn có thể từng bước... từng bước... chinh phục trái tim nàng lần nữa... không bao giờ xa rời!
Đúng không? Diệp Y.... Nương tử của ta!