Vì việc nhập viện và chuyện Sầm Đỉnh đột ngột từ chức, nên nội bộ Bách Nạp có rất nhiều việc gấp cần phải giải quyết. Sau khi xuất viện nghỉ ngơi được ba ngày, Sầm Lộ Bạch đã phải tham gia Đại hội Cổ đông. Sau khi chính thức tiếp quản vị trí chủ tịch Bách Nạp của Sầm Hán Thạch và xử lý các công việc của Bắc Thành xong, cô đã liên tục bay đến Hải Thành và Hồng Kông để giải quyết nhiều vấn đề do Sầm Đỉnh đột ngột từ chức, thay đổi quyền sở hữu và quản lý, ổn định nội bộ.
Vết thương trên cánh tay của cô vẫn chưa lành, đồ bảo hộ luôn được cởi tạm thời khi tham dự những dịp trang trọng, còn những lúc khác, cô vẫn mang theo chỉ dẫn của bác sĩ. Lúc nằm viện và ở nhà, từ việc nhỏ như bưng trà rót nước đến việc lớn là ăn mặc tắm rửa, Khương Chiếu Tuyết đều lo liệu mọi thứ thay cô. Trong chuyến công tác này, Sầm Dao không thể đi cùng Sầm Lộ Bạch vì cô ấy cần giúp Sầm Lộ Bạch ổn định hậu phương ở Bắc Thành, nên Sầm Lộ Bạch chỉ có thể đi một mình. Việc này khiến Khương Chiếu Tuyết cực kỳ lo lắng.
Nàng thật sự không thể tưởng tượng được Sầm Lộ Bạch sẽ phải tự chăm sóc bản thân như thế nào.
Nàng cũng biết rõ rằng trong hơn ba mươi năm qua, nếu không có nàng, Sầm Lộ Bạch cũng sẽ giống như vậy.
Nhưng nàng vẫn không yên lòng.
Giữa đêm hè, tiểu khu rực rỡ ánh đèn, tiếng ve kêu mơ hồ. Khương Chiếu Tuyết ngồi phía cuối giường, cõi lòng dường như bị tiếng ve kêu ồn ào xao động.
Nàng bồn chồn, nhưng đôi tay vẫn đang giúp Sầm Lộ Bạch sắp xếp quần áo và hành lý đầy tỉ mỉ.
Sầm Lộ Bạch xác nhận tài liệu trên máy tính, trả lời điện thoại từ công ty, sau đó trở về phòng ngủ, và thấy Khương Chiếu Tuyết đang cúi đầu ve vuốt quần áo cô, còn có chút miên man.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng. Sự dịu dàng và yêu thương trên gương mặt nàng quá rõ ràng và động lòng. Sầm Lộ Bạch đứng tại cửa, dường như không nỡ làm phiền nàng.
Cô không phải là người thích dựa dẫm vào người khác, cũng chưa từng có ai để dựa vào.
Nhiều năm như vậy, việc đi lại nhiều nơi, tạm trú tha hương đối với cô đã là chuyện thường ngày, đây là lần đầu tiên có người giúp cô thu dọn hành lý như thế này, và dùng ánh mắt hoài niệm như vậy, khiến tim cô đầy rung động, làm cho cô nhận ra được, hóa ra tha hương và cố hương lại có lúc khác xa như vậy.
Cô cảm nhận được sự trân quý vướng bận và không muốn xa rời, cõi lòng đầy dịu dàng.
Cô cầm lòng chẳng đặng bước đến từ phía sau, thoáng cúi người, vòng tay qua eo Khương Chiếu Tuyết, biết rõ còn cố hỏi:" Đang làm gì đấy?"
Hơi thở phả vào tai khiến Khương Chiếu Tuyết có chút nhột. Khương Chiếu Tuyết hoàn hồn, mỉm cười, thả lỏng cơ thể đầy tự nhiên, ngả người vào vòng tay cô, để bản thân được bao bọc bởi hương thơm quen thuộc.
"Giúp chị soạn hành lý." Nàng ngẩng đầu, hôn lên cằm Sầm Lộ Bạch và nói với cô:" Chị không thể nhấc tay quá cao, lúc mặc vào và cởi ra rất bất tiện nên em không chọn quần áo kiểu váy cho chị mà chỉ chọn sơ mi. Cũng may hiện tại là mùa hè, không cần mặc áo len chui đầu, nếu không sẽ rất phiền phức. "
"Ừm." Sầm Lộ Bạch đồng tình.
Khương Chiếu Tuyết nhắc nhở: "Chị không thể thắt thắt lưng bằng một tay, cho nên em đã chọn quần áo không cần trang trí đai lưng."
"Ừm." Sầm Lộ Bạch nghịch tay nàng, tiếng cười khẽ cũng văng vẳng bên tai.
Khương Chiếu Tuyết nghiêm túc dặn dò: "Lúc tẩy trang và tắm rửa nhớ phải cẩn thận đấy, tuyệt đối không được để miệng vết thương dính nước."
"Ừm." Sầm Lộ Bạch nghe lời.
Khương Chiếu Tuyết im lặng vài giây. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn nói ra câu:" Nếu thật sự không được, chị cũng đừng miễn cưỡng quá, bảo trợ lý Liên giúp là được."
Nàng vừa nói vừa cúi đầu, nắm lấy bàn tay đang ve bản thân mình của Sầm Lộ Bạch, tự ý thức được rằng giọng điệu của bản thân đã rất kín đáo.
Sầm Lộ Bạch cười khẽ, không biết có phải đang nói đùa hay không: "Không cần đâu. Nếu thật sự không được, chị sẽ không tẩy trang, cũng sẽ không tắm rửa."
"Như vậy sao được?" Khương Chiếu Tuyết buồn cười. Chuyến công tác của Sầm Lộ Bạch sẽ kéo dài ít nhất một tuần. Một người luôn yêu thích sự ngăn nắp và sạch sẽ như cô làm sao có thể chịu đựng được?
Nàng không bị thao túng, nghĩ rằng Sầm Lộ Bạch cảm thấy không tiện khi làm phiền người khác, nên đã chủ động chia sẻ những lo toan của mình:" Trong những tình huống đặc biệt, trợ lý Liên chắc sẽ không hiểu. Nếu chị ngại nói, chút nữa em gọi điện đến nhờ cô ấy nhé?"
Sầm Lộ Bạch mỉm cười, hôn lên sợi tóc bên tai và trêu chọc nàng: "Vậy cô ấy thật sự có thể giúp chị mặc quần áo đấy. Chị cài khuy áo bằng một tay rất khó. Nếu là trong những dịp trang trọng hơn, chị có thể nhờ cô ấy giúp chị thắt nơ hoặc cà vạt."
Lòng Khương Chiếu Tuyết chua xót, giọng điệu cũng trầm thấp:" Ồ."
Ý cười của Sầm Lộ Bạch càng sâu hơn, tiếp tục trêu chọc nàng trong vô thức:" Sau khi gội đầu xong, chị còn có thể nhờ cô ấy sấy tóc giúp nữa."
Đáy lòng Khương Chiếu Tuyết ngày càng ngột ngạt. Tóc vẫn có thể tự sấy mà, đúng không?
Nhưng nghĩ đến bộ dáng yếu đuối của Sầm Lộ Bạch khi cầm lấy máy sấy tóc bằng tay phải nhưng không thể sấy đến bên trái, nàng chỉ có thể nghẹn ngào đáp lại:" Vâng."
Đôi mắt đen láy của Sầm Lộ Bạch đầy ranh mãnh, giả vờ quan tâm bằng bộ dáng ân cần:" Không sao chứ?"
Khương Chiếu Tuyết nói thầm trong lòng: Đương nhiên là có sao rồi!
Nàng nghĩ đến cảnh Liên Hân đứng trước mặt Sầm Lộ Bạch, cúi người lại gần giúp Sầm Lộ Bạch cài khuy áo và thắt nơ, bỗng cảm thấy lòng mình tràn ngập axit. Nhưng nàng biết bản thân cũng không còn cách nào khác, cũng chẳng muốn làm người không có lý lẽ, nên đành phải giả vờ rộng lượng:"Vâng, không sao đâu."
Ai mà biết được người phụ nữ khiến nàng lo lắng, băn khoăn này lại hỏi thêm một lần nữa:" Thật sự không sao à?"
Ý tứ trêu chọc trong lời nói lần này rõ ràng hơn rất nhiều, rõ ràng cô đã nhìn thấu tâm tư của nàng và đang cố ý trêu chọc nàng.
Người phụ nữ xấu xa này!
Khương Chiếu Tuyết buồn bực, lập tức thoát khỏi vòng tay của Sầm Lộ Bạch, quay đầu muốn mắng cô.
Sầm Lộ Bạch không hề hoảng hốt, vẫn không trốn tránh, chăm chú nhìn nàng với nụ cười trong ánh mắt, dịu dàng đến mức khiến Khương Chiếu Tuyết lập tức quên đi sự khó chịu giả tạo của bản thân.
Nàng chợt nhớ đến một câu nói đùa mà bản thân đã nghe trước đây:" Lúc yêu đương phải tìm một người thật xinh đẹp. Như vậy, mỗi khi tức giận và nhìn mặt cô ấy, cơn giận có thể trực tiếp vơi đi một nửa."
Nàng nghĩ, cũng không phải là tìm một người xinh đẹp, mà là tìm người mình thích.
Thích cô ấy, sẽ rất khó để giận cô ấy, cũng thật sự rất khó rộng lượng.
Nàng cắn môi, không muốn giả vờ hào phóng nữa.
"Có sao đấy." Nàng lại quay lưng đi, không nhìn Sầm Lộ Bạch nữa. Chiếc cổ ngọc ửng hồng, có chút xấu hổ, cũng có chút tủi thân.
Lòng Sầm Lộ Bạch mềm như nước.
Cô lại ôm lấy nàng từ phía sau, hôn lên đôi tai nhỏ xinh xắn của nàng và mời:" Vậy em đi cùng chị được không?"
Hiếm lắm Khương Chiếu Tuyết mới nghỉ hè và có thời gian rảnh.
Tim Khương Chiếu Tuyết lỡ một nhịp, nhưng sau đó đã kiềm chế lại. Nàng lo lắng:" Có ảnh hưởng đến công việc của chị không?"
Mặc dù nàng không hiểu và không tham gia vào công việc của công ty Sầm Lộ Bạch, nhưng nhìn tình thế cũng biết, tập đoàn Bách Nạp vừa thay đổi lãnh đạo, đang trong thời điểm loạn trong giặc ngoài. Sầm Lộ Bạch vừa mới nhậm chức, lo rằng chưa hoàn toàn thuyết phục họ. Nội ngoại công ty đều như hổ rình mồi, muốn nắm lấy sai lầm của cô để làm phiền. Khương Chiếu Tuyết sợ rằng việc Sầm Lộ Bạch đưa vợ mình đi công tác cùng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô trong ngành và làm hỏng hình tượng chuyên nghiệp của cô trong mắt công ty và công chúng.
Sầm Lộ Bạch không để tâm:" Sẽ không, việc này giúp tôi rất nhiều."
Khương Chiếu Tuyết vẫn còn lo lắng. Nhưng nàng cũng thật sự không yên tâm việc Sầm Lộ Bạch đi công tác một mình quá lâu nên đã thỏa hiệp:" Nếu không chị đi trước đi, em sẽ kéo dài thời gian, lén lút đi tìm chị được không?"
Sầm Lộ Bạch cau mày và nói: "Không cần."
Cô thắc mắc: "Em là phu nhân của chị, sao lại phải lén lút?"
Khương Chiêu Tuyết đành phải xoay người nhìn cô, nói rõ ràng: "Em sợ sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến chị."
Sầm Lộ Bạch ngẩn ngơ, và rồi, sự dịu dàng dần đong đầy ánh mắt cô. Cô bật cười, véo nhẹ mũi Khương Chiếu Tuyết:" Em là vợ của chị, ảnh hưởng không tốt cái gì? Mối quan hệ gia đình hòa thuận, ổn định của các nhà lãnh đạo tập đoàn sẽ là tín hiệu tích cực cho thị trường. Nếu đời tư không giấu giếm, sẽ có thể khiến người khác lo lắng hơn."
Khương Chiếu Tuyết nửa tin nửa ngờ.
Sầm Lộ Bạch cho biết: "Vào ngày chúng ta kết hôn, giá cổ phiếu của Ảnh nghiệp Bách Nạp đã tăng cao đến mức kỷ lục đấy."
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Thật hay giả đây?
Sầm Lộ Bạch trêu chọc nàng:"Ngày mai đi cùng chị, có thể hai ngày nữa, giá cổ phiếu của cả tập đoàn Bách Nạp sẽ tăng lên một mức cao mới."
Khương Chiếu Tuyết bị chọc cười:" Chị xem thường người theo văn khoa như em không hiểu thị trường tài chính đúng không?"
Sầm Lộ Bạch mỉm cười, không phản bác mà chỉ nói: "Tâm trạng thoải mái có thể giúp chị đưa ra quyết định sáng suốt. Ở một mức độ nào đó, việc em có đi cùng chị hay không thực sự sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Bách Nạp."
Giỏi nói khéo! Cô cẩn thận và có chiến lược từng bước, bày mưu lập kế, nàng cũng đã từng trải nghiệm qua. Nàng không tin rằng mình có thể có ảnh hưởng lớn đến việc đưa ra quyết định của cô.
Nhưng đã ngoài tầm kiểm soát của lý trí, nàng vẫn bị những lời ong bướm của Sầm Lộ Bạch lấy lòng.
"Hơn nữa." Sầm Lộ Bạch lại nói: "Chị đã muốn thể hiện từ lâu rồi."
Sóng mắt cô thoáng lóe lên, giọng điệu thẳng thắn, tựa hồ không có chút ngại ngùng gì khi bày tỏ lòng mình.
Khương Chiếu Tuýet sững người một lúc mới hiểu được những gì mà cô đang nói. Nụ cười bất giác nở trên hai má nàng.
Nàng kìm nén ý cười, giả vờ khó hiểu:"Thể hiện gì vậy?"
Sầm Lộ Bạch không rơi vào bẫy của nàng mà chỉ nhìn nàng chằm chằm và mỉm cười không nói.
Rõ ràng cả hai đều biết tỏng.
Sau hai giây đối đầu, Khương Chiếu Tuyết không thể giả vờ được nữa và đầu hàng. Nàng tiến đến, ôm lấy cổ Sầm Lộ Bạch, lẩm bẩm trên đầu vai cô:" Chị trẻ con quá đấy."
Nàng chợt nhớ đến bức ảnh một nửa mận đỏ trong nền tuyết trắng mà Sầm Lộ Bạch đã đăng trên Moments nửa năm trước.
Có phải là dạng tâm tư này không? Lòng nàng vừa mềm vừa ngọt, nhưng cũng có rất nhiều sự đau lòng muộn màng.
Sầm Lộ Bạch không hề cãi lại.
Thật ra cũng không phải. Từ "trẻ con" đã bị loại khỏi từ điển sống của cô nhiều năm trước. Cô là người giỏi nhất trong việc ngủ đông, người biết rõ nhất về cách giấu tài và chờ thời cơ, khiêm tốn và nhẫn nhịn, gần như hòa vào niềm tin cuộc sống của cô, trong suốt ba mươi năm đầu của cuộc đời.
Từ nhỏ đến lớn, hầu như cô chưa bao giờ có hành vi khoe khoang.
Là không được có, không cần có và không thèm có.
Khi không thể giữ gìn và bảo vệ một điều gì đó, thì bạn càng muốn gì, vậy càng nên giấu giếm. Càng trân trọng điều gì, càng không nên bộc lộ ra ngoài. Đây là câu châm ngôn mà cuộc sống đã ban tặng cho cô.
Nhưng chỉ khi đối mặt với Khương Chiếu Tuyết, cô vẫn luôn có một muốn thể hiện bất tận không tài nào cản lại được, sẵn sàng nuông chiều bản thân vì Khương Chiếu Tuyết. Cô muốn nói với cả thế giới, cô muốn mọi người biết rằng Khương Chiếu Tuyết là phu nhân của mình. Là người đứng bên cạnh cô, ghi dấu trong cuộc đời cô, khắc bên cạnh tên cô, tương lai cũng sẽ khắc vào bia mộ cô. Không ai có thể thèm muốn, chỉ thuộc về một mình cô, yêu nàng sâu đậm, cũng yêu sâu sắc những thứ quý giá của nàng.
Đây là món quà hào phóng nhất mà cô từng nhận được trong đời.
Cô chỉ cúi đầu, khẽ dùng cằm cọ vào mái tóc mềm mại của Khương Chiếu Tuyết, rồi lại dịu dàng dỗ dành:" Đi cùng chị nhé?"
Khương Chiếu Tuyết không tài nào từ chối được.
Vì vậy, vali của một người trở thành sân chơi cho hai người và việc đóng gói trở thành một điều hạnh phúc.
Vào ngày thứ ba của chuyến công tác, tin tức của họ xuất hiện trên trang tài chính của một trang web nào đó—— Gia đình chủ nhân mới của Bách Nạp xuất hiện đầy trang trọng tại thành phố Hồng Kông. Với người vợ đồng giới của mình bên cạnh, có vẻ như cuộc chiến tranh gia sản không biết thực hư đã kết thúc và cô ấy đang có một tâm trạng rất tốt.
Khi đó, Khương Chiếu Tuyết vừa mới tắm và sấy tóc xong rồi bước ra khỏi phòng tắm khách sạn. Khi ngồi trên giường, nàng nhận được tin nhắn nhắc nhở rung từ điện thoại di động. Là ảnh chụp màn hình tin tức được gửi đến từ Dung Trĩ.
Cô ấy hỏi: "Không phải cậu nói là sẽ không đi sao? Ái chà, giáo sư Khương, yêu nhiều đến vậy luôn hỏ?"
Khương Chiếu Tuyết:...
Nàng mỉm cười rồi gửi một nụ cười lạnh lùng qua, phớt lờ trò đùa của bạn mình.
Sầm Lộ Bạch đóng chiếc máy tính xách tay trên đùi lại và đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ sau khi thấy nàng bước ra.
Thấy nàng mỉm cười, cô thích thú hỏi: "Em cười gì vậy?"
Khương Chiếu Tuyết cũng không né tránh việc này, hào sảng cho cô xem lịch sử trò chuyện giữa nàng và Dung Trĩ.
Sầm Lộ Bạch nhìn ảnh chụp màn hình và lời trêu chọc, khóe môi cũng khẽ cong lên.
Không xán lạn, càng không rõ ràng như nụ cười xã giao của cô khi giao du với người ngoài, nhưng cũng đủ khiến người khác nhìn thấy được niềm vui trong cô. Khương Chiếu Tuyết yêu nụ cười không hề che giấu của cô rất nhiều. Chỉ thuộc về một mình nàng, chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy sự chân thành và dịu dàng này.
Nàng đặt điện thoại xuống, trêu chọc: "Hài lòng chưa?"
Ánh mắt đầy sao của Sầm Lộ Bạch lay động, khẽ lắc đầu.
Khương Chiếu Tuyết khó hiểu: "Hả?"
Sầm Lộ Bạch tháo chiếc kính gọng vàng ra, đặt một tay lên chân Khương Chiếu Tuyết, ghé sát vào chóp mũi nàng, hôn lên môi dưới của nàng và thì thầm:" Muốn nhiều hơn nữa."
Cô hôn lên vành tai Khương Chiếu Tuyết, dùng giọng nói thường ngày nhưng cực kỳ quyến rũ ám chỉ: "Sáng mai, chị không có lịch trình."
Khương Chiếu Tuyết hiểu ý, như bị lời nói của cô làm cho bỏng rát, vành tai nàng nóng bừng, cơ thể lập tức xuất hiện một tầng phản ứng, tim đập thình thịch.
"Nhưng cũng không..." Nàng lo lắng cho tay của Sầm Lộ Bạch, cũng lo việc hai ngày nay Sầm Lộ Bạch bận rộn công việc, ngủ không đủ giấc, cố gắng tìm về lý trí.
Nhưng nàng chưa kịp nói hết lời thì chút lý trí còn sót lại đã tiêu tan trong nụ hôn dịu dàng và bàn tay hư hỏng của Sầm Lộ Bạch.
Một lúc lâu sau, như thể ánh đèn của cả thành phố đã chìm vào giấc nồng, Khương Chiếu Tuyết nép vào vòng tay của Sầm Lộ Bạch để nghỉ ngơi, eo mỏi chân run, rồi chợt nhận ra rằng, liệu bản thân có đang bị Sầm Lộ Bạch lừa hay không!
Người phụ nữ xấu xa này dù chỉ có một tay nhưng lại rất nhanh nhẹn và linh hoạt khi cởi... quần áo và chơi đùa nàng.
Cô thực sự cần nàng đến và chăm sóc cô sao?!
- -------