Bầu trời đen kịt như mực, phía ngoài tòa nhà, mưa to đã tạnh, chỉ còn lại mặt đất ẩm ướt và cành lá đổ nát, báo hiệu cho một trận mưa rền gió dữ vừa trải qua.
Khương Chiếu Tuyết rũ mi mắt, đẩy vali về phía trước trong trạng thái đờ đẫn, bước thẳng đến lối vào của Quân Đình. Nàng bị một chiếc taxi đi ngang qua mở cửa sổ ra và hỏi:" Người đẹp, muốn đi đâu?" thì mới bình tĩnh lại, phát hiện ra bản thân không có nơi nào để đi.
Ký túc xá tại trường cũng đã trả phòng, ký túc xá nhân viên vẫn chưa được sắp xếp, bố mẹ trong nhà... nàng không muốn khiến bọn họ lo lắng.
Trong tiềm thức, nàng vẫn muốn duy trì hình ảnh hoàn hảo của Sầm Lộ Bạch trước mặt họ.
Nàng sững người tại chỗ, lắc đầu với tài xế theo bản năng, sau đó dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ lung tung, rồi lại lục túi xách để tìm điện thoại và gọi cho Dung Trĩ.
"Dung Trĩ, cậu có ở nhà không? Có tiện cho tôi ở nhà vài ngày được không?" Nàng khẽ hỏi, nhưng lại không tài nào giấu đi được giọng mũi.
Dung Trĩ đang định nói đùa, nhưng khi nghe thấy có gì đó không ổn trong giọng nói của nàng, cô ấy lập tức ngừng cười, đồng ý:" Tôi đang ở nhà, rất tiện, sao vậy?"
Khương Chiếu Tuyết chỉ trả lời: "Vậy hiện tại tôi có thể đến đó được không?"
"Được chứ." Dung Trĩ hào sảng.
Cô ấy do dự, tựa như muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không làm vậy. Khương Chiếu Tuyết cũng không còn đủ sức để giải thích thêm. Nàng cúp máy, ngây người đứng lặng, nhìn dòng xe cộ nhấp nháy phi trên đại lộ ầm ầm lướt qua, bỗng dưng sinh ra loại ảo giác rằng trước mắt mình, xe không phải xe, đèn không phải đèn, ánh sáng không phải ánh sáng, cả thế giới dường như đang vặn vẹo, đầy quỷ quyệt.
Trên cơ thể và đầu tóc nàng đều loang lổ những vệt nước nhỏ, không thể phân định được đây là mưa hay mồ hôi. Vào một ngày lộng gió, gió đêm khô khốc thổi nhẹ, khiến nàng rùng mình vì lạnh.
Nàng bắt đầu nghi ngờ rằng đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ kinh hoàng. Chỉ cần nàng thức giấc, thế giới vẫn sẽ như vậy, Sầm Lộ Bạch của nàng vẫn sẽ là người khiến nàng không thể nhịn được cười khi nghĩ rằng bản thân thực sự có được tình yêu của cô.
Nàng bị ma quỷ dẫn dụ vào lề đường, nhưng chiếc ô tô phóng nhanh qua trước mặt nàng từng bước, băng qua đường ngựa vằn trũng với tốc độ cao, khiến nước thải bắn tung tóe, bùn đất cũng vấy đầy nửa người nàng.
Khương Chiếu Tuyết chợt tỉnh lại.
Nước bẩn chảy xuống gấu váy, nước mắt nàng lại trào ra, không tài nào kiểm soát được.
Hóa ra, đây thật sự không phải là một giấc mơ.
Linh hồn của nàng đã về cõi, nhưng lại giống như đã biến mất hoàn toàn. Theo trí nhớ cơ bắp, nàng chết lặng cúi xuống, vắt khô nước bẩn trên váy, lau đi bùn đất trên mu bàn chân, máy móc vẫy tay, bắt một chiếc taxi và đi thẳng đến tiểu khu mà Dung Trĩ đang sinh sống.
Đèn đường chiếu vào xe tắt ngấm, mưa to gió lớn lại ập vào nóc xe. Khương Chiếu Tuyết tựa vào lưng ghế, ôm lấy chính bản thân mình, chệnh choạng như một bệnh nhân sắp chết.
Chỉ có tâm trí vẫn hoạt động không mệt mỏi.
Nàng nhớ về từng chút, từng chút trong hai năm đã qua cùng Sầm Lộ Bạch. Nhớ đến sự dịu dàng, săn sóc, phong thái đĩnh đạc của cô, nhớ đến lần đầu tiên bước cùng nhau trên con đường như thế này vào ngày hôm đó, cũng là lần đầu tiên cô xoa đầu nàng và an ủi:" Không sao đâu."
Tuy nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại khiến lòng người an yên.
Giống như là thật vậy.
Hiện tại thì sao? Nàng phải làm gì bây giờ? Làm sao để nàng có thể ổn, làm sao nàng có thể ngừng lưu luyến, thì mới có thể phân định được, mỗi khi Sầm Lộ Bạch nói ra một câu, liệu cô thật sự đau lòng, hay chỉ đang cố thể hiện sự quyến rũ của bản thân. Tất cả những chuyện mà cô đã làm vì nàng, những lần trở nên mềm yếu, cuối cùng là sự thật, hay chỉ là một hành động cố ý của cô để đạt được mục đích của bản thân.
Nàng không phân định được sự chân thành của Sầm Lộ Bạch, cũng giống như tiếng lòng của chính mình vậy.
Nàng ngồi tại ghế sau, yên lặng rơi lệ, tài xế trên ghế lái cũng chỉ thở dài một hơi. Một cô gái trẻ, lại bước ra từ một chung cư cao cấp như thế, mà lại khóc thành thế này. Có lẽ là bị phú nhị đại nào đó chơi đùa rồi thì phải? Anh ta không nói nhiều, đoán chừng cô gái trẻ này là người giữ thể diện, vì từ đầu đến cuối, ngoại trừ tiếng nấc nghẹn ngào ra, thì nàng chỉ cúi đầu, chưa bao giờ phát ra tiếng khóc.
Quả nhiên, khi dừng lại trên một con phố trước khi xuống xe, nàng đã ngẩng đầu lên và nín khóc. Nàng lấy khăn ướt từ túi xách ra để lau mặt, chỉnh lại sắc mặt, lau phần ghế da bị ướt do váy của mình làm bẩn rồi nói "cảm ơn" trước khi dứt khoát mở cửa xuống xe.
Bên ngoài xe, mưa phùn như kim châm. Khương Chiếu Tuyết nhận lấy chiếc vali mà tài xế vừa lấy từ cốp xe ra. Lúc vừa đứng yên, một bóng người đã đổ xuống, vươn ô che mưa chắn gió giúp nàng.
"Sao lại biến thành như vậy rồi?" Dung Trĩ cau mày, giọng điệu đầy lo lắng.
Cô ấy đi dép lê, mặc áo thun và quần đùi ở nhà, tóc dài ngang lưng. Cô ấy đã thay đổi thành bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, không biết đã đợi ở đây từ bao lâu.
Xoang mũi Khương Chiếu Tuyết bỗng trở nên chua xót.
Nàng miễn cưỡng mỉm cười và giải thích:" Không có gì đâu, tôi vừa bị một chiếc ô tô tạt qua thôi."
Dung Trĩ thở dài một hơi, sợ sệt:" Cậu làm tôi sợ muốn chết."
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Khương Chiếu Tuyết trong tình trạng chật vật như vậy vào ban đêm.
Cô ấy đưa ô cho nàng, giúp nàng đẩy vali, cố gắng làm bầu không khí sôi động hơn:" Sao lại không mang theo ô vậy? Cậu vội vàng muốn đến gặp tôi như thế hỏ?"
Khương Chiếu Tuyết bất lực liếc cô ấy một cái, nhưng không trả lời.
Dung Trĩ cũng không ngại. Cô ấy mở thêm một chiếc ô khác, giúp nàng đẩy hành lý, sánh bước cùng nàng rồi đùa giỡn:" Cậu đến cũng đúng lúc thật đấy. Dạo này, ngày nào tôi cũng nhốt mình trong nhà để viết kịch bản, ngày đêm đảo lộn, buồn đến nổi mốc luôn rồi này."
Khương Chiếu Tuyết nhận lấy bậc thang của cô ấy:" Vậy tôi cũng sẽ mốc meo với cậu."
Dung Trĩ không nói nên lời: "Bạn à, bạn có thể nghĩ ra ý tưởng nào tốt hơn để nói được không?"
"Ừm?"
"Chúng ta không thể nảy mầm cùng nhau sao?"
Khương Chiết Tuyết bất lực bật cười.
Dung Trĩ có thể nhận thấy rằng nàng đã khóc, tâm trạng cũng rất tệ, nên cả một quãng đường, cô ấy chỉ chọn những chuyện không quan trọng để nói cùng nàng, chuyển hướng sự chú ý của nàng.
Đôi mắt nàng vẫn u ám.
Hai người cùng nhau đi thang máy lên lầu. Vừa vào phòng, còn chưa kịp ngồi xuống ghế sô pha nhỏ, điện thoại của Dung Trĩ đã rung lên.
Cô ấy mở khóa để kiểm tra, bỗng nhận ra rằng đây là tin nhắn của Sầm Lộ Bạch. Cô hỏi cô ấy:" Chiếu Tuyết đang ở cùng em đúng không?"
Dù là người chậm hiểu đến đâu thì cũng sẽ nhận ra rằng giữa các nàng đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấy khó xử nhìn Khương Chiếu Tuyết, dò hỏi:" Tin nhắn của Sầm tổng, hỏi tôi cậu có ở bên tôi không."
Khương Chiếu Tuyết cắn môi, đứng cạnh cửa, một lúc sau mới đáp lời:" Nói cho chị ấy đi."
Giọng điệu đầy mệt mỏi. Nàng không biết tại sao bản thân vẫn mềm lòng, nhưng vẫn bận tâm việc không nên làm Sầm Lộ Bạch lo lắng quá.
Nếu cô thật sự lo lắng.
Sầm Lộ Bạch trả lời:" Tốt."
Dung Trĩ nhíu mày:" Tốt." là có ý gì.
Cô ấy khóa màn hình lại, dứt khoát không trả lời, sau đó ngẩng đầu lên và hỏi Khương Chiếu Tuyết:" Hai người sao thế? Chị ấy bắt nạt cậu à?"
Khương Chiếu Tuyết lại cảm thấy đau đớn trong lòng.
Cô bắt nạt nàng sao?
Giống như thế, nhưng lại không phải, cũng không biết nên định nghĩa như thế nào.
Cổ họng nàng đau đớn, lắc đầu nói:" Tôi không biết, cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu và định nghĩa như thế nào nữa."
"Bỗng dưng tôi nhận ra rằng, có nhiều thứ rất khác với những gì mà tôi vẫn nghĩ."
Hóa ra, cả cuộc đời nàng chỉ tràn ngập giả dối. Người mà nàng yêu sâu đậm nhất lại không phải mà người mà nàng những tưởng.
Thế giới mà nàng đang sống, dường như chỉ là giả dối.
Chỉ có nàng là thật.
Cũng có lẽ, ngay cả bản thân nàng cũng giả dối.
Sự động lòng đã được người khác toan tính chính xác và tự tay tạo ra, liệu có phải thực sự là động lòng không? Tình yêu mà nàng cảm nhận được, liệu có thực sự là tình yêu?
Khương Chiếu Tuyết bị ngàn sợi tơ vương xé toạc, khiến trái tim nàng vỡ vụn, ngay cả hít thở cũng nhuốm đầy đau đớn.
Dung Trĩ muốn nói lại thôi. Cô ấy không ép nàng nói thêm, chỉ hứa hẹn:" Khương Khương, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi mãi mãi đứng về phía cậu. Chỉ cần cậu không chê, thì có thể ở đây bao lâu tùy thích."
Vành mắt Khương Chiếu Tuyết nổi lên màu hồng nhạt. Nàng quay đầu đi, cất giọng đầy kiềm chế:" Cảm ơn cậu."
Dung Trĩ bất mãn:" Giữa chúng ta mà còn cần phải nói lời này sao?"
Khương Chiếu Tuyết cố gắng gượng cười, xin lỗi:" Tiếc quá, cuộc hẹn tắm suối nước nóng với chị Đàm của chúng ta có thể lỡ rồi."
Dung Trĩ cũng không để bụng:" Cũng chỉ là ngâm nước nóng thôi mà."
Cô ấy đón Khương Chiếu Tuyết vào trong:" Vốn dĩ tôi cũng chẳng ôm ảo tưởng gì nữa. Có lẽ cũng là ý trời, bảo tôi không nên khiến người ta chướng mắt."
Cô ấy nói rất thoải mái, nhưng thuốc ngủ trên đầu giường và những hũ sao kia lại đầy hơn lúc trước, đầy ắp, hoàn toàn không ổn chút nào.
Khương Chiếu Tuyết có thể nhận ra cô ấy đang cậy mạnh, nhưng lại chẳng còn sức để khuyên ngăn.
Dung Trĩ cũng không có ý định phiền nàng thêm vì chuyện của bản thân.
Cô ấy đổi đề tài, kỳ quái:" Sao cậu không ngồi xuống?"
Khương Chiếu Tuyết lắc đầu:" Váy tôi bẩn rồi."
Dung Trĩ mỉm cười:" Cậu cũng để ý chuyện này với tôi à? Cậu có ý gì vậy bạn học Tiểu Khương?" Cô ấy ấn vai Khương Chiếu Tuyết xuống ghế sô pha và hỏi:" Cậu ăn chưa? Thay quần áo rồi cùng nhau xuống ăn bừa gì đó nhé?"
Khương Chiếu Tuyết được xoa dịu, cũng không còn khách sáo như trước nữa, nói thẳng:" Tôi không có tâm trạng nên không muốn đi."
Dung Trĩ nói thẳng:" Được rồi, nếu không thì cậu tắm rửa trước đi, tôi đặt bừa vài món rồi ăn cùng nhau vậy."
Khương Chiếu Tuyết đồng ý: " Ừm."
Vì vậy, các nàng xem như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi thức ăn được giao đến, cả hai ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, cùng nhau dùng bữa.
Khương Chiếu Tuyết nói rất ít, ăn cũng ít. Dung Trĩ ngồi xếp bằng cạnh chiếc tủ thấp, bất giác thở dài:" Giống như đang trở về khoảng trời đại học vậy."
Có một quãng thời gian, cô ấy thường đến ký túc xá của Khương Chiếu Tuyết để ăn uống.
Khương Chiếu Tuyết ngẩn ngơ, có một sự mệt mỏi dâng lên từ tận đáy lòng. Nàng lẩm bẩm:" Giá như cuộc đời này có thể mãi dừng lại tại thời điểm ấy."
Sẽ không gặp được Minh Nghiên, cũng sẽ không biết đến Sầm Lộ Bạch.
Từ đó, gửi gắm phần đời còn lại vào sử sách.
Dung Trĩ cảm thấy buồn vì câu nói này:" Người đời thường nói, những người có cuộc sống bất hạnh sẽ bắt đầu hoài niệm về quá khứ."
Khương Chiếu Tuyết thất thần:" Có lẽ là vậy."
Trước ngày hôm nay, nàng hiếm khi nhớ về quá khứ, và cũng nghĩ nhiều hơn về những giây phút tiếp theo mà mình sẽ có với Sầm Lộ Bạch.
Nhưng hiện tại, nàng không biết liệu có còn tương lai nào giữa cả hai hay không.
Dung Trĩ cũng đã thôi nghĩ về hai từ "ngày mai" và "tương lai" trong suốt những ngày qua.
Cô ấy cũng yên lặng.
Bầu không khí bỗng dưng chùng xuống. Vài chục giây sau, Dung Trĩ mới xốc lại tinh thần, giả vờ thư thái:" Ôi trời, làm gì mà cay đắng khổ sở thế, nói chuyện gì đó vui vẻ hơn đi."
Khương Chiếu Tuyết cũng tự vui lên, hỏi:" Cậu có chuyện vui nào không?"
Dung Trĩ làm bộ làm tịch:" Có chứ."
Khương Chiếu Tuyết không mấy bận tâm đến những gì mà cô ấy đang nói. Tuy nàng không thực sự lắng nghe, nhưng vẫn phối hợp gật đầu.
Trời đã về khuya, Dung Trĩ mới bất tri bất giác nhận ra tâm trạng của Khương Chiếu Tuyết vẫn chưa thực sự cải thiện, dường như những gì mà nàng gặp phải đều không tài nào giải quyết được bằng những trò lố lăng của mình. Cô ấy cũng dần yên lặng, để lại một khoảng lặng cho riêng nàng.
Màn đêm im ắng, đèn cũng đã tắt. Dung Trĩ nằm trên giường đôi, còn Khương chiếu Tuyết mở mắt, mất ngủ nằm trên chiếc giường gấp nhỏ được đặt tạm bên cạnh cô ấy.
Nàng nhìn chằm chằm trần nhà, rõ ràng đã rất buồn ngủ, nhưng lại không dám nhắm mắt.
Ngay khi vừa nhắm mắt lại, tất cả những gì hiện lên trong tâm trí chỉ là Sầm Lộ Bạch.
Trung khu thần kinh dường như hoàn toàn không tuân theo mệnh lệnh, cứ lặp đi lặp lại đoạn quá khứ của bản thân với Sầm Lộ Bạch trong tâm trí.
Giống như bị một lưỡi dao nhúng nước hành hạ.
Cũng giống như đang vùng vẫy trong một mê cung không có lối ra.
Nàng không tìm được câu trả lời thuyết phục cho bản thân, cũng như không tìm được một lối thoát nào.
Nàng muốn thuyết phục bản thân rằng những gì Sầm Lộ Bạch nói đều là sự thật. Cho dù Sầm Lộ Bạch có tàn nhẫn, không từ thủ đoạn đến mức nào, nhưng cô vẫn thật sự yêu nàng. Lý trí cũng đang nhắc nhở nàng về cách Sầm Lộ Bạch lạnh lùng kiểm soát quá trình tình cảm và thiết kế ra tiết tấu rung động giữa cả hai như thế nào, nhìn xuống tất cả sự rụt rè và do dự của nàng, mãi cho đến khi nàng không còn cách nào khác ngoài việc yêu cầu cô đưa ra cho mình một đáp án, thì cô mới trúc trắc đáp lại.
Cô xem nàng là người yêu, hay chỉ là một con mồi nhất định phải có được?
Nàng không biết chắc.
Sầm Lộ Bạch bất chấp mọi mong muốn, can thiệp vào cảm xúc của nàng. Liệu có phải vào lúc cô không còn cần nàng nữa, cô sẽ lại vứt bỏ nàng giống như vậy không?
Nàng không chắc. Nàng không dám tự tin, cũng không tự tin như vậy, tin rằng bản thân thật sự là một ngoại lệ của Sầm Lộ Bạch.
Nàng có cái gì? Và dựa vào cái gì?
Nàng thực sự muốn tìm một số bằng chứng để hỗ trợ logic hành vi của Sầm Lộ Bạch, cũng muốn hỏi Dung Trĩ:" "Nếu cậu có khả năng lừa được chị Đàm yêu cậu, nhưng biết rõ cơ hội này sẽ làm tổn thương chị ấy, liệu cậu có nhân cơ hội đó để làm không?" Nhưng rồi lại cảm thấy giống như đang xát muối vào miệng vết thương của Dung Trĩ.
Chuyện mình không muốn, đừng bắt người khác làm.
Nàng dằn lòng.
Kim đồng hồ lộc cộc chuyển động, tiếng xe cộ bên ngoài cũng thôi không xô bồ. Khương Chiếu Tuyết mơ màng, không tài nào chống đỡ được nữa, rơi vào tình trạng mất đi ý thức.
Trong cơn mơ màng, lý trí của nàng dừng lại, sau đó là nỗi đau đớn thấu tim. Điều cuối cùng mà nàng có thể nhớ được là sự quyến luyến của bản thân dành cho Sầm Lộ Bạch.
Nàng cảm thấy điều hòa quá lạnh, giường cũng rất cứng.
Nàng tìm kiếm vòng tay của Sầm Lộ Bạch theo thói quen, nhưng chưa bao giờ tìm được.
Một tiếng "rầm" rất lớn, Dung Trĩ bị đánh thức vào lúc nửa đêm.
Cô ấy hoảng sợ bật dậy, nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh. Xuyên qua ánh trăng, cô ấy thấy Khương Chiếu Tuyết ngồi dưới giường như người mất hồn, vầng trán loang lổ máu, tất cả đều là nước mắt.
- -------