Bất Hủ Thần Vương

chương 7: huynh đệ, huynh đệ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Phụ thân, thật để cho tên kia rời đi sao?

Bắc Cung Dao từ phía sau đi tới.

- Dao nhi, ngươi xem dây thừng này, dùng tu vi của ngươi, có thể lấy tay cắt được chỉnh tề như vậy không, lực đạo chính xác được như vậy sao?

Bắc Cung Dao tiếp nhận xem xét, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Đây là hắn vừa rồi lấy tay chặt đứt hay sao?

Bắc Cung Vũ không có trả lời, bộ mặt run nhè nhẹ:

- Đại đạo hạt giống, đại đạo hạt giống của Nhậm nhị thiếu gia, chỉ sợ đã thức tỉnh rồi.

Vân La thịnh hội mười sáu năm trước, tổng cộng có sáu tiểu hài từ trong bụng mẹ tiếp nhận qua cường giả khai quang, có được đại đạo hạt giống.

Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung cũng thuộc trong đó.

Mấy năm qua, bốn hài tử có được đại đạo hạt giống, trước sau đều đã thức tỉnh. Duy chỉ có Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung vẫn chậm chạp chưa thức tỉnh.

Bỗng nhiên trong lúc này, nghe phụ thân suy đoán Nhậm Thương Khung cũng đã thức tỉnh đại đạo hạt giống, Bắc Cung Dao cho dù thiên phú hơn người, cũng có chút buồn rầu mất mác.

Nàng từ khi bắt đầu tập võ, liền được nhận định là người có thiên phú đệ nhất của Vân La Thành.

Mặt dù nàng lớn lên dưới sự biểu dương cùng hâm mộ. Tuy nhiên, Bắc Cung Dao không bao giờ kiêu ngạo, nhưng nói cho cùng, trong nội tâm vẫn có một loại kiêu ngạo của võ giả.

Hôm nay, nghe nói sáu người có được đại đạo hạt giống, chỉ còn lại nàng chưa thức tỉnh. Làm sao có thể không thất lạc?

- Dao nhi...

Bắc Cung Vũ thấy con gái bộ dạng thất lạc, trong nội tâm có chút mệt mỏi, cay mũi an ủi:

- Cái kia Nhậm nhị...

- Phụ thân, con gái không có việc gì, con gái tiếp tục đi tu luyện.

Bắc Cung Dao xoay người, cố gắng khống chế tâm tình của mình.

- Dao nhi, Nhậm gia lão Nhị cùng chúng ta có đổ ước. Trong ba ngày này, ngươi phải theo như hắn nói mà làm. Nói cách khác, Bắc Cung gia tộc chúng ta không thể không giữ lời hứa. Ba ngày sau, nếu đại đạo hạt giống không thức tỉnh, chúng ta danh chính ngôn thuận lấy Nguyệt Hoa Huân Chương. Đến lúc đó, phụ thân lại dẫn ngươi đi Thiên Các phân bộ, chúng ta kiểm tra đại đạo hạt giống của ngươi vì sao không cách nào thức tỉnh, đến cùng mấu chốt ở đâu.

Bắc Cung Dao thân thể mềm mại có chút rùng mình, đôi mắt dễ thương lộ ra một tia phức tạp.

Bắc Cung Vũ vung bàn tay lớn lên, cuối cùng đập xuống bàn:

- Cứ làm như thế, ba ngày sau, sẽ biết kết quả!

...

Ở trên đường về, Nhậm Thương Khung tâm tình thật tốt. Lần này, có thể nói là một công ba việc.

Thứ nhất, nguy cơ ca ca có thể hóa giải, đó là không thể tốt hơn.

Thứ hai trợ giúp Bắc Cung Dao thức tỉnh đại đạo hạt giống, cùng Bắc Cung gia tộc kết xuống thiện duyên không phải là chuyện xấu, chuyện này về sau rất có ích lợi. Kiếp trước Bắc Cung gia tộc chặt đứt gân tay Nhậm Tinh Hà, còn không bằng nói là Nhậm Thương Khung đem lời nói tuyệt, chặt đứt đường lui của Bắc Cung gia tộc. Điểm này, có phần lỗi rất lớn của Nhậm Thương Khung.

Thứ ba, đại thọ bảy mươi tuổi bảy ngày sau của Tổ Mẫu, dùng tình hình kinh tế trước mắt của gia đình, muốn xuất ra một phần hậu lễ, chỉ sợ là không có. Chi Tử Quang Thất Tinh Mai này, ngược lại đã giải quyết xong vấn đề này.

Tuy tâm tình không tệ, nhưng đầu óc Nhậm Thương Khung cũng không vì thế mà lơ đãng.

Chuyện của Bắc Cung gia tộc, chỉ là tiểu sự. Nguy cơ chính thức của Nhậm thị gia tộc, kỳ thật vẫn còn ẩn núp. Nếu chuyện này xử lý không tốt, vận mệnh của Nhậm thị gia tộc sẽ như trước tiếp diễn.

Trí nhớ là không thể nào sai được.

Bảy ngày sau, đại thọ bảy mươi của Tổ Mẫu. Cái lễ lớn này, Nhậm Thương Khung vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. Kiếp trước ngày hôm đó, Nhậm thị gia tộc trong vòng một đêm, từ trên cao rơi xuống địa ngục.

Tại thời điểm vốn nên vui mừng, Nhậm thị gia tộc đệ nhất cường giả, đó là Tổ Mẫu của Nhậm Thương Khung, bị người hạ độc trong rượu.

Tổ Mẫu là một trong mười đại cao thủ của Vân La Thành, tuy tận lực bức độc ra, nhưng công lực giảm nhiều. Trực tiếp làm cho Nhậm thị gia tộc suy tàn, từ trong thập đại gia tộc của Vân La Thành nhanh chóng rơi xuống, từ nay về sau tàn lụi trong lịch sử.

Tan đàn xẻ nghé, một mạch của Nhậm Thương Khung cũng không tránh khỏi vận rủi.

Việc này, quả thực cần bàn bạc kỹ hơn. Nhậm Thương Khung quyết định về nhà hảo hảo tìm ra chút ít manh mối, dù sao cũng cách năm năm, rất nhiều chi tiết trong trí nhớ, cũng không phải tất cả đều rõ ràng.

Hơn nữa kiếp trước sự tình phát sinh đột ngột, Nhậm Thương Khung một mạch thoát ly dòng chính gia tộc, rất nhiều nội tình căn bản biết không nhiều lắm. Này không thể nghi ngờ chính là gia tăng độ khó cho Nhậm Thương Khung.

Nếu như hành động sơ xuất, chỉ sợ là chạy không khỏi độc thủ phía sau màn. Không thể không nói, còn phải mượn lực. Chỉ là dùng địa vị trước mắt của hắn bên trong gia tộc, muốn mượn lực, lại không dễ dàng a.

Sau lưng Nhậm Tinh Hà vẫn im lặng đi theo. Không dám lên tiếng, mặc dù nói hắn đi Bắc Cung gia tộc, điểm xuất phát cũng là vì cái nhà này, nhưng phương thức này dù sao cũng có chút mất mặt.

Xưa nay quan hệ hai huynh đệ lại không hòa hợp, Nhậm Tinh Hà quả thực cảm thấy có chút bồn chồn.

Không bao lâu, đến trước cửa nhà. Nhậm Thương Khung dừng bước chân lại, sau lưng Nhậm Tinh Hà chỉ lo đi, tâm sự nặng nề, không nghĩ thiếu chút nữa đụng phải đệ đệ.

- A, đến nhà?

Nhậm Tinh Hà cả kinh. Hắn xưa nay bất cần đời, nhưng trước mặt đệ đệ này, quả thực có chút luống cuống.

Nhậm Thương Khung nhìn bộ dáng ca ca như vậy, trong lòng cũng hơi có chút áy náy. Chính mình kiếp trước đối với ca ca, quả nhiên là quá không nể mặt.

Đương nhiên, hắn cũng biết, ca ca dù sao cũng là con trai trưởng, không có có đạo lý sợ hắn. Bộ dáng như vậy, kỳ thật cũng là Nhậm Tinh Hà đối với hắn rất dễ dàng tha thứ cùng cưng chiều mà thôi.

Bị Nhậm Thương Khung dùng ánh mắt nhu hòa nhìn chăm chú, Nhậm Tinh Hà ngược lại là có chút co quắp.

- Cái này... Cái kia, lão đệ a, Thất Tinh Mai này, đưa tới phòng của ngươi sao?

Nhậm Thương Khung thấy hắn khẩn trương không nói ra lời, mỉm cười, hai tay dang ra ôm lấy ca ca.

Nhậm Tinh Hà chưa bao giờ thấy đệ đệ biểu hiện như thế, thân hình khẽ run lên.

Vỗ nhè nhẹ bả vai Nhậm Tinh Hà:

- Ca, ta biết rõ ngươi rất nghi vấn. Ba ngày sau, hết thảy ngươi sẽ hiểu. Yên tâm, Nguyệt Hoa Huân Chương là phụ thân truyền thừa xuống. Bất kể là ai, đều không thể đoạt nó đi.

Nhậm Tinh Hà lúc này đã triệt để choáng váng. Đệ đệ biến hóa, trùng kích hắn quá lớn, hắn giờ phút này đã hoàn toàn bị một loại tình cảm huynh đệ chiếm cứ.

Mặc kệ Nhậm Thương Khung nói cái gì, hắn cũng gật đầu.

Nhậm Thương Khung biết rõ lão ca này, bề ngoài phóng đãng không bị trói buộc, kỳ thật nội tâm tình cảm phi thường phong phú, đối với hắn là vô điều kiện cưng chiều. Đời trước, ca ca thua thiệt thật sự quá nhiều. Như vậy, ở kiếp này...

- Ca, về nhà trước ngủ một giấc. Nhà này có hai huynh đệ ta, không sập được!

Đây là lời thề giữa huynh đệ, không cần nói lời hùng hồn. Nhàn nhạt một câu, liền đủ để cho Nhậm Tinh Hà cảm nhận được sức nặng trong đó.

Huynh đệ, hai huynh đệ!

Nhậm Tinh Hà rất nhiều năm chưa từng nổi lên nhiệt huyết, tại thời khắc này, lại lần nữa trong người sôi trào lên.

...

Trở lại phòng, tiểu Kỳ đã thu thập xong hết thảy. Ăn một chút thức ăn, Nhậm Thương Khung rửa mặt, liền nằm lên giường.

Đang muốn suy nghĩ, cánh cửa đột nhiên "Két…" một tiếng mở ra, tiểu Kỳ bưng một chậu nước nóng bốc hơi:

- Thiếu gia, ta rửa chân cho người.

Đem nước rửa chân đặt ở trước mặt Nhậm Thương Khung, tiểu Kỳ rất tự nhiên ôm lấy hai chân Nhậm Thương Khung, ngâm vào trong nước, chăm chú kỳ cọ.

Nhìn nha đầu còn nhỏ hơn mình hai tuổi này, Nhậm Thương Khung trong lòng đau xót.

Nếu nói trung tâm, toàn bộ Nhậm thị, chỉ sợ không có người thứ hai có thể so với tiểu Kỳ trung thành với hắn như vậy.

- Thiếu gia, chủ mẫu mới vừa nói, thiếu gia người thay đổi rất nhiều.

- Ân.

Nhậm Thương Khung hưởng thụ sự phục vụ của tiểu Kỳ, thoải mái rên một tiếng.

- Thiếu gia, chủ mẫu nói, bảy ngày sau lão thái thái thọ lễ. Người không cần phải đi, tìm cái lý do qua loa lãng tránh là được. Lão thái thái bên kia, chủ mẫu sẽ ứng đối.

- Hả?

Tiểu Kỳ cho rằng Nhậm Thương Khung không chưa nghe, thuật lại một lần, sau đó lại nói:

- Thiếu gia, chủ mẫu nói, những người kia đã nhằm vào chúng ta như vậy, cùng lắm thì chúng ta rời khỏi Vân La Thành. Tương lai, đợi đại đạo hạt giống của thiếu gia thức tỉnh, thì để cho bọn hắn hối hận.

Tiểu nha đầu nói tới chỗ này, ngữ khí cũng có vẻ kiêu ngạo, phảng phất người có được đại đạo hạt giống là nàng vậy.

- Chúng ta?

Nhậm Thương Khung cười cười:

- Tiểu Kỳ, rời gia tộc, chúng ta xa xứ, có thể sẽ lang bạc nhiều nơi, ngươi cũng nguyện ý đi theo sao?

Tiểu Kỳ hai tay dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, nghiêm túc nhìn Nhậm Thương Khung. Nhìn một chút, vành mắt liền đỏ lên, phảng phất giống như có thiên đại ủy khuất.

- Làm sao vậy?

Nhậm Thương Khung cười hỏi.

Khóe miệng tiểu Kỳ khe khẽ động đậy, vậy mà khóc thút thít:

- Thiếu gia nhất định là ghét bỏ tiểu Kỳ làm không được tốt.

- Sao lại nói vậy? Ngươi đi theo ta, săn sóc chu đáo, phục thị vô cùng tốt, rất chu đáo a.

- Vậy tại sao thiếu gia muốn đuổi tiểu Kỳ đi?

- Ai nói như thế?

- Thiếu gia vừa hỏi ta, có nguyện ý hay không cùng thiếu gia đi. Thiếu gia chẳng lẽ không biết, tiểu Kỳ vẫn luôn là nha đầu của thiếu gia, cả đời đều nguyện ý phục thị thiếu gia. Thiếu gia đi đến đâu, tiểu Kỳ cũng đi đến đấy.

Tiểu nha đầu ước chừng là tâm tình nóng nảy, một phen nói rất gấp rút. Nói xong, lờ mờ cảm thấy có chút đi quá giới hạn, tâm tình lại khẩn trương lên, lo được lo mất, không dám nhìn Nhậm Thương Khung. Chỉ cúi đầu, chăm chú rửa chân.

Nhậm Thương Khung nở nụ cười:

- Nha đầu, ngươi chà nát da chân của ta rồi đó

- À?

Tiểu Kỳ cả kinh, chân tay luống cuống buông lỏng ra:

- Thiếu gia, tiểu Kỳ vô ý, tiểu Kỳ có phải hay không làm người đau?

Nhậm Thương Khung biết rõ, nếu lại trêu chọc nàng, tiểu nha đầu này chỉ sợ thực muốn khóc. Hơi cười một tiếng, vỗ vỗ mép giường bên người:

- Tiểu Kỳ, ngươi ngồi ở chỗ nầy.

- Thiếu gia, ta...

Cùng thiếu gia song song ngồi ở trên giường, tiểu Kỳ nào dám? Mặc dù nói mình là người của thiếu gia, nhưng một đứa nha hoàn bên trên giường thiếu gia, này cũng không hợp với quy củ. Nếu để người ngoài biết, tiểu Kỳ mất mặt không sao, thiếu gia cũng mất mặt theo mới là đại sự.

- Mà thôi, vậy ngươi ngồi ghế a.

Nhậm Thương Khung biết rõ tiểu nha đầu nghĩ gì.

Tiểu Kỳ lên tiếng, nhưng vẫn không ngồi.

Nhìn tiểu nha đầu này nghe lời có chút quá phận, Nhậm Thương Khung nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.

Nha đầu khả ái như thế, chính mình kiếp trước rõ ràng làm cho nàng rời khỏi, trơ mắt nhìn nàng tiến vào hố lửa, sớm tàn lụi, quả nhiên là hỗn đãn cực kỳ!

Đời này kiếp này, vô luận như thế nào, người thân bên cạnh, cũng phải bảo vệ chu toàn. Kể cả tiểu nha hoàn đang thẹn thùng này.

Truyện Chữ Hay