Bát Hoang Kiếp

quyển 1 chương 7: quỷ thét trong đêm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch giả One_God

Đám mây đen kịt cách mặt đất khoảng hơn trăm trượng, vừa lao vút đi vừa thả vô số điểm đen tí hon xuống mặt cát. Những điểm đen đó chính là đám sa phỉ bị quấn quanh bởi hắc khí nhưng đã biến thành xác chết từ lâu. Bọn chúng tiến về phía doanh địa một cách lặng lẽ, không chút tiếng động!

Mà số thi quỷ có trên đám mây đen rất rất nhiều, chỉ một lúc mà đã thả xuống hơn hai nghìn cái xác. Chúng đông như kiến, bao vây toàn bộ doanh địa!

Lúc này, Đoan Mộc Vũ lấy Đà Cung đang đeo trên lưng xuống, kéo cung bắn tên. Ngay lập tức ngoài trăm trượng có ba thi quỷ hét lên rồi ngã xuống

"Đoan Mộc huynh, huynh có thể nhìn trong đêm tối sao?"

Tác Ly cảm thấy kinh ngạc nên vội vàng hỏi. Phải biết rằng nơi đây tràn ngập quỷ khí, hắn và Trình Nguyệt phải dùng thần thông mới có thể thấy rõ; nhưng trên người Đoan Mộc Vũ không hề có dao động của pháp lực! Nhìn thế nào thì cũng thấy đây là một thiếu niên bình thường, thậm chí là gầy gò, sao hắn có thể dùng mắt thường quan sát động tĩnh cách xa mấy trăm trượng được?

Câu hỏi của Tác Ly cơ bản là câu hỏi vô ích, Đoan Mộc Vũ không thèm trả lời hắn lấy nửa chữ. Dù chỉ mới quen biết một ngày song Tác Ly cũng hiểu được tính tình cổ quái của Đoan Mộc Vũ. Hắn không hề cảm thấy kỳ quái nên lập tức phân phó Trình Nguyệt một tiếng rồi đưa tay trái lên trước ngực, lẩm bẩm trong miệng. Trong lúc ấy chỉ thấy trên năm đầu ngón tay của hắn có vòng sáng màu ngọc lưu ly nhàn nhạt chớp nhá, hơn nữa chiêc hộp hình chữ nhật sau lưng hắn cũng rục rịch một cách khác thường, giống như có sinh mệnh vậy.

Đợi đến khi ánh sáng nơi mấy đầu ngón tay Tác Ly hội tụ lai với nhau tạo thành một ngọn đuốc nhỏ thì bỗng nhiên hắn quát lớn một tiếng. Ngay sau đó từng đợt âm thanh kiếm rung thật dài vang lên, chiếc hộp sau lưng hắn nổ tung, ánh kiếm trắng sáng như tuyết phóng thẳng lên cao, đến tận đám mây đen giữa không trung.

Tác Ly khiến người khác ngạc nhiên khi thao túng thanh kiếm dài ít nhất chục trượng này trong đêm đen, giống như một ngôi sao băng rực rỡ trên trời cao. Mà kiếm quang cực kỳ sắc bén, nhanh chóng chém tới đám mây đen kịt kia. Chỉ với một nhát chém đã chém đứt ba phần, vô cùng uy mãnh!

Chỉ nghe từ trong đám mây truyền ra tiếng thét quái dị vang vọng trời đất. Thanh âm này quét qua, tốc độ tấn công doanh địa của hai nghìn thi quỷ tăng gấp đôi, còn mọi người trong thương đoàn thì đầu óc như có sâu bọ chui vào. Tiếng kêu la vang khắp doanh địa, đừng nói là chống cự, không phát điên là đã may rồi!

Giờ phút này cũng chỉ có ba người Đoan Mộc Vũ, Tác Ly cùng Trình Nguyệt là không bị ảnh hưởng bởi tiếng thét vừa rồi. Tác Ly thao túng ánh kiếm chiến đấu cùng đám mây, không rảnh tay để quan tâm đến mọi người. Đoan Mộc Vũ hiển nhiên cũng không thể trợ giúp, chỉ có thể bắn tên nhanh hơn.

Trình Nguyệt lúc trước khóc lóc đẫm lệ thì bây giờ đã tỉnh táo lại, nhanh chóng lấy ra một cái chuông nhỏ tinh xảo lắc lắc liên hồi. Một hồi chuông ngân thanh thúy khuếch tán khắp nơi, mặc dù không thể đánh tán tiếng quỷ thết lúc nãy nhưng có thể bảo vệ một đám con buôn trong doanh địa.

Bây giờ, đống lửa trại khổng lồ đốt lên lúc trước đã phát huy tác dụng. Đám thi quỷ trên mặt đất hình như cực kì sợ hãi ánh lửa, sau khi xông lên thì chỉ dám đứng sau đống lửa gào thét. Chuyện này đúng là chuyện tốt để hộ vệ thương đọi tập trung công kích. Một trận mưa tên bắn ra, tuy phải cần đến năm sáu mũi tên mới giếtđược một thi quỷ nhưng cũng đã giảm một phần áp lực đáng kể với Đoan Mộc Vũ.

Nhưng thi quỷ thật sự quá nhiều, gần hai nghìn cái xác nhanh chóng đem doanh địa vây lại. Nhất là lối vào doanh địa là nơi có số lượng thi quỷ nhiều nhất, vì không có ánh lửa chiếu rọi nên không có bất kì vật cản nào đối với thi quỷ. Nơi này chính là nơi có ba người Tác Ly, Trình Nguyệt, Đoan Mộc Vũ đang chống đỡ.

Thi quỷ xuất hiện lúc này có sự khác biệt rất lớn với những ngày trước. Đêm hôm đó, đám thi quỷ vẫn là người bình thường, trúng một mũi tên vẫn có máu đỏ tươi chảy ra. Nhưng mới cách mấy ngày trên thân thể đám thi quỷ này đã toát ra một mùi hôi nồng đậm. Hơn nữa bọn chúng lại rất khó chết, cho dù có bắn trúng giữa ngực thì vẫn giương nanh múa vuốt lao lên!

Nhưng đối với những mũi tên Đoan Mộc Vũ bắn ra thì lại khác. Mỗi mũi tên hắn bắn ra hình như đều ẩn chứa một loại lực lượng đặc biệt nên khi trúng tên thì thi quỷ bị ket liễu ngay lập tức. Trình Nguyệt một bên vừa điều khiển cái chuông nhỏ chống lại tiếng quỷ thét, một bên vừa quan sát Đoan Mộc Vũ. Nàng cùng Tác Ly đã khẳng định thanh niên gầy yếu trước mắt kia không hề có một tia dao động của pháp lực, thậm chí còn dò xét mạch môn của hắn. Tất cả đều xác nhận người thanh niên kia cực kỳ bình thường, lấy tiêu chuẩn của môn phái tu hành để xét thì chỉ ở mức trung bình kém mà thôi.

Thế nhưng những việc Đoan Mộc Vũ thể hiện thì không như phán đoán. Hắn có tài bắn cung chính xác và mạnh mẽ, thái độ lạnh lùng không quan tâm với xung quanh, tựa hồ ngay cả bản thân hắn hắn cũng không thèm quan tâm. Nhưng thân thể hắn gầy yếu như vậy sao có thể bắn ra những mũi tên cường đại thế?

Hết thảy mọi việc đều giống như bị sương mù bao phủ, không thể nào biết rõ dù cho hắn có ở ngay trước mắt.

Chỉ trong chốc lát, Đoan Mộc Vũ đã bắn ra hơn trăm mũi tên. Số lượng tên bắn ra thế này cơ bản đã hơn những binh sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Bởi vì bắn cung là một việc vô cùng tiêu hao thể lực, nhưng với thân thể gầy yếu kia thì hình như không có chuyện gì, chỉ có một điểm nhỏ là bàn tay phải của hắn đang chảy máu tươi ròng ròng!

Lúc này Trình Nguyệt cũng gia nhập vòng chiến. Nàng và Đoan Mộc Vũ phải bảo vệ xung quanh Tác Ly, nếu để thi quỷ tiếp cận Tác Ly đang tập trung khống chế kiếm quang thì hậu quả không nghĩ cũng biết.

Công kích của Trình Nguyệt là từng tấm phù. Mỗi khi Đoan Mộc Vũ không thể chống đỡ phương hướng có thi quỷ xâm nhập thì nàng liền kích phát một tấm phù, đánh chết toàn bộ thi quỷ trong phạm vi năm trượng.

Cứ như vậy bọn họ vất vả lắm mới duy trì dược cục diện bình ổn, không để cho đám thi quỷ tiếp cận trong phạm vi mười trượng. Nhưng vào lúc đó thì tình hình bên Tác Ly không ổn. Thời điểm ban đầu thì kiếm quang hình như chiếm được ưu thế, nhưng ngự kiếm thuật lại tiêu hao pháp lực rất lớn, còn đám mây đên thì lại có năng lực khôi phục. Dần dần, Tác ly cảm thấy bản thân mình có tâm nhưng lại vô lực chống trả.

Trải qua một phen chiến đấu lâu dài như vậy, cục diện hai bên đang cân bằng. Nhưng nếu cứ tiếp tục thì Tác Ly chắc chắn bại trận!

Mà bên chiến tuyến khác, dưới sự thúc giục của tiếng hét, đám thi quỷ đã bắt đầu vượt qua đống lửa để công kích. Tuy một phần thi quỷ bị thiêu cháy nhưng đoán chừng trong khoảng thời gian uống nửa chum trà nữa thì đống lửa sẽ mất đi tác dụng. Đến lúc ấy, cục diện chém giết sẽ nghiêng hẳn về một bên!

"Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hỏng bét hết! Ngươi mau nghĩ biện pháp đi!"

Quan sát thấy tình hình như thế, Trình Nguyệt vội vàng hét lớn. Lúc trước, nàng tưởng tượng ra một khung cảnh khác, nhưng khi chiến đấu thì lại khác. Nhưng việc khiến nàng cực kì tức giận chính là Đoan Mộc Vũ vẫn giương cung bắn tên như cũ, vẻ mặt đờ đẫn không hề có bộ dáng gấp gáp vội vàng.

"Ngươi đến giúp bọn họ chống đỡ thi quỷ, ta thi triển Ngự Kiếm Thuật trợ giúp sư huynh. Chỉ có nhanh chóng đánh bại đám mây đen kia thì mới có thể đối phó với nhiều thi quỷ được! Trình Nguyệt đứng ngay bên cạnh Đoan Mộc Vũ quát lên, nếu bây giờ không phải lúc nước sôi lửa bỏng, nàng thật sự muốn hành hung tên này một trận. Bây giờ là lúc nào mà ngươi còn lạnh lùng như vậy, chưa từng gặp qua tên ngốc nào không có tim không có phổi như người.

"Ngươi không giúp gì được đâu!" Ánh mắt Đoan Mộc Vũ lóe lên, phá lệ khuyên nhủ.

"Vậy ngươi muốn thế nào? Không giúp được cũng phải giúp! Ngươi đừng có không quan tâm đến chuyện này, chúng ta chết rồi thì người cũng không sống tiếp được đâu!" Trùng Nguyệt tức giận cực độ. Lúc này nàng không thèm đếm xỉa gì đến những lời Tác Ly phân phó lúc trước, lập tức thu hồi chuông nhỏ rồi muốn thúc giục Ngự Kiếm Thuật. Nhưng ngay lúc này Trình Nguyệt phát hiện có chuyện ngoài ý muốn xảy. Dà Đoan Mộc Vũ cười, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi, giống như ảo giác!

"Ta nói ngươi không giúp được! ĐƯa tay cho ta!" Đoan Mộc Vũ bình tĩnh nói, nói xong liền hành động. Hắn nắm lấy bàn tay trái của Trình Nguyệt kéo nàng lại gần. Lấy thực lực của Trình Nguyệt hẳn là nàng đủ khả năng né tránh, nhưng có lẽ nàng không ngờ đến việc hắn làm vậy.

Mở bàn tay Trình Nguyệt ra, Đoan Mộc Vũ nhanh chóng dùng chính ngón tay máu chảy đầm đìa của mình vẽ một cái đồ án phức tạp trên tay nàng.

"Dùng hết pháp lực có trong ngươi, nhắm ngay đám mây đen kia, đánh ra!"

Truyện Chữ Hay