Bát Hoang Kiếp

quyển 1 chương 29: mảnh vụn yêu thạch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch giả: gaygioxuong

Tuy vậy, đối với Yêu Thạch này Đoan Mộc Vũ thật sự không có một chút hứng thú nào. Không phải do hắn hoài nghi tính chân thực của Yêu Thạch, mà vì Yêu Thạch đã biến thành rất nhiều mảnh vụn từ lâu rồi, không ai biết được chúng lưu lạc ở những đâu!

Nhớ ngày đó, hắn thân là Yêu Đế, đã từng ra lệnh cho hàng vạn hàng nghìn thủ hạ đi tìm khắp nơi cả mấy ngàn năm mà cũng chỉ sưu tập được ba mảnh vụn mà thôi. Còn không biết đến ngày tháng năm nào mới phục hồi Yêu Thạch lại được như cũ.

Huống chi, mảnh vụn Yêu Thạch cực kỳ quái dị. Bên trong chúng ẩn giấu ba động khác thường. Nếu cứ mang theo bên mình, thì đến một lúc nhất định sẽ mang lại tai ương không lường trước được cho người giữ nó.

Chẳng qua, không ngờ mảnh vỡ Yêu Thạch thần bí vẫn có thể dấy lên sóng gió ở Nhân Giới. Xem ra, người cũng vậy mà yêu cũng thế. Trên cõi đời này, rốt cục kẻ tham lam vẫn cứ chiếm đa số.

"Ngươi nói gì? Ném đi? Tại sao ngươi không lộn cổ xuống nước mà chết đi!"

Cô gái áo đỏ nghe thấy đề nghị của Đoan Mộc Vũ, cuối cùng cũng phát hỏa, trừng mắt giận dữ nói.

"Thực tế là như vậy, ngươi muốn làm sao thì làm!" Đoan Mộc Vũ nhắm mắt lại, không buồn để ý tới nữa.

Nhìn vào dáng điệu của hắn, cô gái không tránh khỏi do dự một lúc. Bản thân nàng hiểu rõ Đoan Mộc Vũ muốn nói tới điều gì. Nguyên do là mảnh vụn Yêu Thạch này luôn không ngừng lan tỏa ra một loại ba động kỳ dị cực kỳ yếu ớt. Bất kể thần thông pháp thuật gì cũng không thể che giấu được. Cũng chính bởi vậy, không có người tu hành nào có thể nắm giữ mảnh vụn Yêu Thạch này lâu dài được. Ngay cả bản thân nàng, cách đây không lâu cũng phải đánh lén một gã cao thủ tu hành trọng thương, liều mạng chấp nhận bị thương mới đoạt được vào tay.

Nhưng mà, chuyện này cũng khiến cho nàng rơi vào tình trạng bị truy sát liên miên. Không lẽ, thật sự phải ném mảnh vụn Yêu Thạch này đi?

"Không, tuyệt đối không! Ta còn phải dùng mảnh vụn Yêu Thạch này để cứu tính mạng của mẫu thân. Cho dù phải trả một cái giá lớn đến thế nào, ta cũng phải giữ bằng được nó!"

Ánh mắt cô gái áo đỏ dần trở nên vô cùng kiên định.

"Chúng ta nhất định phải nhanh hơn! Chẳng lẽ ngay cả việc sống chết của mình, ngươi cũng không thèm để ý đến sao? Ngươi hãy hỗ trợ một chút đi, ta muốn thi triển Phù Không Thuật. Chỉ cần tới Tích Nguyệt Hồ, ta sẽ tự độn rời đi, không liên lụy gì tới ngươi nữa. Nếu không, cho dù chết ta cũng phải kéo theo ngươi cho có bạn!"

Cô gái áo đỏ trầm giọng nói. Quả thật nàng đã bị dáng vẻ coi thường tất cả của Đoan Mộc Vũ dọa nhảy dựng lên rồi. Không động tâm với mảnh vụn Yêu Thạch thì cũng chả nói làm gì, thậm chí ngay cả sống chết cũng không thèm bận tâm, thì đừng có nhắc tới chuyện bị mê hoặc bởi đại mỹ nữ xinh đẹp diễm lệ như nàng!

"Phù Không Thuật? Chỉ sợ không còn kịp rồi!"

Đoan Mộc Vũ đột nhiên mở mắt ra, nhảy vọt lên khỏi bè gỗ, giương cung lắp tên, bắn thẳng xuống mặt nước ở vị trí ba trăm trượng phía sau. Đột nhiên một vùng máu đỏ loang ra, nhưng giống như một giọt nước rơi vào dầu sôi, mặt nước xung quanh bỗng nhiên bắt đầu có vô số con sóng gợn lên, loáng thoáng có thể nhìn thấy được từng mảng đen đang nhanh chóng truy theo bè gỗ.

"Đây là thứ gì?"

Cô gái áo đỏ sợ hết hồn. Lúc này, nàng đang phải dùng pháp lực áp chế thương thế, cho nên khả năng cảm ứng bị hạ thấp. Hơn nữa, nàng chỉ chú ý xem có người tu hành đuổi theo hay không, mà không hề bận tâm tới động tĩnh trong dòng sông.

"Yêu."

Đoan Mộc Vũ đáp lại cụt lủn. Cây Hổ Cốt Cung trong tay không tiếp tục bắn nữa, bởi vì đến giờ trong tay hắn chỉ còn lại có mười lăm mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn mà thôi. Không có tên, Hổ Cốt Cung của hắn sẽ trở thành vô dụng.

"Đó là... đó là cá dưới sông, làm sao có thể là yêu được?"

Lúc này, cô gái áo đỏ rốt cục đã thấy rõ những bóng đen đang đuổi theo phía sau. Rõ ràng là vô số con cá lớn. Chỉ có điều, loài cá mà con người thường ngày vẫn đánh bắt, lúc này bỗng trở nên hung dữ và mạnh mẽ vô cùng, giống như loài mãnh thú ăn thịt người. Nàng dám khẳng định, một khi rơi vào trong nước, bản thân chắc chắn sẽ bị đám cá sông này xé thành mảnh nhỏ.

"Tại sao lại không thể? Đừng quên mảnh vụn Yêu Thạch trong tay ngươi! Chẳng những người tu hành có thể cảm ứng được, mà ngay cả những động vật trên thế gian này cũng đều có khả năng cảm ứng được. Con người thì chẳng nói đến làm gì, nhưng đối với những động vật này thì không khác gì bị mê hoặc theo bản năng. Cho dù là cá sông tầm thường, sau một thời gian dài cảm ứng được mảnh vụn Yêu Thạch, cũng sẽ trở nên hung dữ ngang ngược vô cùng. Nếu ngươi không ném xuống, không cần đám người tu hành kia đuổi kịp thì ngươi đã táng thân trong bụng cá rồi!" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói.

"Làm sao ngươi lại biết rõ như vậy?" Cô gái áo đỏ kinh hãi. Nàng cướp được mảnh vụn Yêu Thạch mới chỉ được vài ngày rồi toàn cắm đầu chạy trốn, căn bản không hề biết tới điều này, cũng chưa từng nghe nói đến. Nhưng thiếu niên trước mặt, dường như lại có hiểu biết rất sâu sắc về chuyện này, nhưng chẳng hiểu tại sao thực lực của hắn lại yếu đến như vậy.

"Quan trọng lắm sao?"

Hỏi ngược lại một câu, Đoan Mộc Vũ thu hồi Hổ Cốt Cung, rút chủy thủ ra chém thẳng tay vào cái bè gỗ. Động tác của hắn cực kỳ mau lẹ. Ở phía sau, vô số cá sông đang dốc sức đuổi theo. Chỉ thấy ánh sáng bén ngọt lóe lên liên tiếp, hắn đã cắt từ bè gỗ ra chín khối gỗ dài một thước, rồi ném chúng thẳng xuống mặt nước ở mạn nam.

"Đi!"

Quát lên một tiếng, Đoan Mộc Vũ túm lấy cánh tay của cô gái áo đỏ vẫn còn đang kinh ngạc, từ bè gỗ nhảy vọt lên trời, dùng chín khối gỗ đang bập bềnh trên mặt nước làm điểm tựa để đạp chân. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã lên tới bờ phía nam. Hầu như cùng một lúc, cái bè gỗ lúc trước đã bị đám cá sông điên cuồng kia hất tung lên. Cô gái áo đỏ thấy vậy kinh hãi không thôi.

Nhưng Đoan Mộc Vũ vẫn chưa hề dừng lại, sau khi ném cô gái áo đỏ xuống, xoay người đi ngay.

"Này! Ngươi muốn đi đâu?" Sau khi thoáng sững sờ, cô gái ảo đỏ vội vàng đuổi theo.

"Tích Nguyệt Hồ!"

"Chúng ta cùng đường, ngươi đừng nghĩ bỏ rơi được ta!" Nàng thở hồng hộc nói. Người này, quả thật không thể nói lý lẽ! Đã biết rõ mảnh vụn Yêu Thạch sẽ làm cá sông nổi điên, nhưng cũng không thèm nói, mà chỉ ngồi đờ ra một chỗ. Bằng không, nàng đã thi triển Phù Không Thuật từ trước, tăng tốc độ bè gỗ lên thì đã không bị đám cá sông kia đuổi dạt lên bờ.

Đoan Mộc Vũ đột nhiên đứng sựng lại, trầm giọng nói: "Lúc trước chúng ta cùng thuyền vượt sông thì chả nói làm gì. Nhưng nếu ngươi thật sự muốn đi cùng ta, có lẽ ngươi nên ném cái mảnh vụn Yêu Thạch đó đi. Nếu không chúng ta tuyệt đối không có khả năng bình yên tới Tích Nguyệt Hồ được. Dòng sông lớn này chỉ có cá sông bình thường, nhưng trong núi sâu rừng thẳm thì yêu thú mạnh mẽ không ít đâu. Ngươi cho rằng mình có thể trốn tránh được bao lâu!"

"Sao lại nói là ta có thể trốn tránh được bao lâu, phải nói là chúng ta mới đúng! Ta bất chấp tất cả! Nếu ngươi không ra tay giết ta, thì bây giờ phải giúp ta tìm biện pháp. Tóm lại, mảnh vụn Yêu Thạch này hết sức trọng yếu đối với ta. Ta không thể ném nó đi!" Cô gái áo đỏ dường như đang giở trò vô lại. Đến lúc này, nàng đã nhìn ra, mặc dù Đoan Mộc Vũ thờ ơ đến vô cảm, nhưng chắc chắn sẽ không vô cớ giết người, nhất là không hề có ý thèm muốn đối với mảnh vỡ Yêu Thạch. Hơn nữa, hắn còn hiểu biết rất rộng. Tuổi còn nhỏ mà đã điềm tĩnh chín chắn như thế, tuyệt đối không có mấy ai! Vô hình chung, sẽ làm cho người cảm thấy đáng tín nhiệm, dù rằng hắn rất kì quái!

"Sống chỉ trong một ý nghĩ, chết cũng chỉ trong một ý nghĩ. Tự gây nghiệt, không thể sống!"

Bỏ lại một câu, Đoan Mộc Vũ lập tức xoay người không buồn để ý đến cô gái áo đỏ nữa, nhanh chóng tiến về phía trước.

"Ngươi..."

Cô gái áo đỏ bị chọc tức không ít, đôi hàm răng nhỏ nghiến vào nhau ken két. Nhưng lúc này, nếu nàng bỏ đi một mình, căn bản không thể nào còn sống mà tới Tích Nguyệt Hồ được. Con đường sống duy nhất, chắc chắn là vẫn phải nhờ cậy vào gã thiếu niên ngay cả tên cũng không biết ở phía trước. Nàng đã hạ quyết tâm, phải kéo theo người này xuống nước, bởi vì nàng có một cảm giác rất kỳ quái: thiếu niên này có vẻ rất yếu ớt rất hờ hững, nhưng chắc chắn có biện pháp giúp nàng, chẳng qua là hắn không muốn mà thôi.

Truyện Chữ Hay