Chương
“Cổ Tinh Hoa, anh không lo lắng chị tôi sẽ tìm anh à?”, Âu Dã Thanh Vũ biểu cảm lãnh đạm như sương băng.
“Chị gái cô? Sợ rằng cô ta lúc này còn đang tu hành tại Vô Song Môn, sao có thể tới nơi này? Cô mong chờ cô ấy tới giúp mình, e rằng có chút người si nói mộng rồi”, mặc dù Cổ Tinh Hoa chỉ gặp qua Âu Dã Tư Linh một lần, nhưng hắn hiểu rất rõ, một người cuồng tu luyện như cô ta căn bản không có khả năng sẽ xuất hiện ở một nơi như ngoại viện này.
Huống hồ, với thân phận của Âu Dã Tư Linh, một khi cô ta xuất hiện sẽ ngay lập tức gây ra chấn động, hắn cũng sẽ nhận được tin tức sớm nhất.
Âu Dã Thanh Vũ không biết phải nói gì, quả thực Cổ Tinh Hoa nói không sai, chị gái cô thật sự là một người cuồng tu luyện, tuy là con nối dõi của nhà Âu Dã nhưng những năm này lại rất hiếm khi trở về, cho dù gia tộc phải đối mặt với tồn vong sinh tử cũng chưa từng xuất hiện qua.
Vả lại, hai người họ sống tách biệt từ nhỏ, cô và Âu Dã Tư Linh không hề có bất kỳ gắn kết tình cảm nào.
“Tôi nói rồi, cô ấy là người phụ nữ của cậu chủ, anh, không xứng!”, cũng đúng lúc này, Kỳ Hàn lại lạnh băng lên tiếng, thay Âu Dã Thanh Vũ trả lời câu hỏi của Cổ Tinh Hoa.
Cùng lúc đó, trọng kiếm trên lưng hắn không biết từ lúc nào đã ở trong tay, linh lực cuồn cuộn dày đặc, sát khí dần dần tàn sát bừa bãi.
“Hả?”, Cổ Tinh Hoa sửng sốt, không ngờ rằng vào thời điểm này tên nhóc con trước mặt vẫn dám đứng ra: “Xem ra, có người muốn thách thức uy quyền của tôi mà”.
“Cậu chủ, để tôi thay anh giải quyết loại rác rưởi này”, Diệp Ca đã muốn dạy cho Kỳ Hàn một bài học từ lâu, trong mắt hắn mang theo vẻ đùa giỡn bước tới.
“Được rồi, Diệp Ca, anh ‘dạy bảo’ bọn chúng cho tốt, để chúng ngoan ngoãn và biết nghe lời hơn, đừng có đứng ra sủa lung tung nữa”, Cổ Tinh Hoa nói tới đây thì thoáng ngừng lại, sau đó bổ sung: “Cứ thẳng tay mà làm, hậu quả tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
“Vâng thưa cậu Cổ!”
Diệp Ca nhận lệnh, lập tức cầm lấy thanh kiếm từ tay một tân sinh: “Mày thích dùng kiếm phải không, nào, để tao cho mày xem thế nào mới là kiếm chân chính!”
Dứt lời, kiếm sáng lên!
Kiếm trong tay Diệp Ca đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt, linh lực nồng đậm trực tiếp quấn lấy toàn thân kiếm, chém thẳng vào Kỳ Hàn khiến nội tâm hắn chấn động, dù cho hắn sớm đã có chuẩn bị nâng cao % tinh thần nghênh đón một kiếm này nhưng vẫn bị khí thế của nó làm khiếp sợ, chỉ riêng sự dao động linh lực dập dờn kia đã thổi làn da của hắn thành từng lớp gợn sóng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị tách rời khỏi xác thịt.
“Keng!”
Kỳ Hàn nâng lên trọng kiếm, hắn không có cách nào công kích, chỉ đành phòng thủ, quét ngang một kiếm ra trước người.
Gần như cùng lúc đó, một chiêu kiếm kia của Diệp Ca cũng rơi xuống, chỉ thấy một tia hoa lửa rực rỡ chói mắt bắn tung tóe.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt!”
Hai chân của Kỳ Hàn từ phần đầu gối trở xuống giống như đinh sắt đóng xuống mặt đất mà lún xuống, đất dính phía dưới không ngừng cuộn lên, ép ra ngoài.
Cùng lúc đó, hai cánh tay của Kỳ Hàn xoắn lại như bánh quai chèo, ống tay áo cũng rách vụn từng mảnh, da thịt tan nát, đỏ rực một mảnh, hiện trường đẫm máu!
Hai tay hắn như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, đau đến mức Kỳ Hàn trợn tròn hai mắt, nổi đầy gân xanh, tròng trắng cũng biến thành đỏ lựng.
“Ầm!”
Dư chấn mênh mang khiến Kỳ Hàn tại chỗ phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng.