Chương
Tổ cô của Đạm Đài Nguyệt đang định nói gì đó thì đột nhiên, Lâu Tinh Hải mỉm cười, một nụ cười gian xảo hiện rõ trên khuôn mặt: “Từ nhỏ đến giờ, kẻ dám ngăn cản tôi chẳng được mấy người, Đạm Đài Nguyệt, nếu như cô thích khoe sức khoe tài, vậy thì tôi cho cô một cơ hội”.
“Nào, đến liếm sạch giày của tôi đi! Ông đây cũng rất muốn xem một người cấp bậc nữ thần quỳ xuống liếm giày sẽ là cảnh tượng đặc sắc như thế nào!”
“Nếu như cô không liếm thì chết cùng bọn chúng, tự chọn đi…”
Lâu Tinh Hải cười khẩy, nhìn xuống trêu đùa Đạm Đài Nguyệt, cũng khó trách Chung Ly có thể yêu thích một người phụ nữ như vậy, với vẻ đẹp của Đạm Đài Nguyệt, khắp Côn Luân Hư này có mấy ai đẹp bằng cô ta.
Dung mạo xinh đẹp, dáng người thanh tú, hoa nhường nguyệt thẹn, đặc biệt là dáng vẻ bướng bỉnh không chịu khuất phục này rất dễ khiến người khác, nhất là đàn ông trỗi dậy ham muốn chinh phục.
“Đạm Đài Nguyệt, tôi cho cô mười giây, nếu không quỳ tôi sẽ đích thân mời cô quỳ xuống”, thần thái của Lâu Tinh Hải cực kỳ bá đạo và cường thế, không cho Đạm Đài Nguyệt bất kỳ cơ hội hối tiếc hay thời gian thương lượng.
“Nguyệt, mau quỳ xuống!”, sự lo lắng và sợ hãi tràn ngập trên khuôn mặt già nua của tổ cô của Đạm Đài Nguyệt: “Có thể quỳ gối trước cậu chủ Lâu là vinh dự của con, cũng là vinh dự của nhà Đạm Đài”.
“Còn có, sau này con không được quan tâm đến thằng nhóc kia nữa, hắn và con cùng với nhà Đạm Đài chúng ta không có quan hệ gì cả!”
Bà ta vô cùng thất vọng với Đạm Đài Nguyệt, mặc dù cô ta có thiên phú tu võ không tệ nhưng tính tình trẻ con, tốt bụng và dễ xúc động như thế này không hợp với Côn Luân Hư!
Cũng may là phụ nữ, là một phụ nữ xinh đẹp, tương lai còn có thể gả đi dựa thế cường giả. Nếu là đàn ông mà như thế này thì nhà Đạm Đài coi như bỏ!
Cả người Đạm Đài Nguyệt run lên, nhịp tim tăng nhanh điên cuồng, cô ta không ngờ tổ cô lại bảo mình quỳ xuống? Còn bảo quỳ xuống là vinh dự?
Cháu trai của người bảo vệ Côn Luân Hư thì có thể huênh hoang như vậy sao?
“Trần Đức, nhanh đưa cô gái này chạy đi, tôi giúp anh giữ chân anh ta, anh ta…không dám giết tôi”.
“Đệt, không dám giết cô? Đạm Đài Nguyệt, cô nói không sai, Chung Ly thích cô, tôi quả thực sẽ không giết cô, nhưng…tôi có thể giày vò cô!”
Trong mắt Lâu Tinh Hải lóe lên tia tức giận: “Mười giây đã hết rồi, nếu cô không quỳ xuống, thì tôi giúp cô vậy!”
Ngay sau đó, một bàn tay lớn của hắn đè xuống, giống như núi Thái Sơn đè lên người Đạm Đài Nguyệt!
Khoảnh khắc đó, sắc mặt của Đạm Đài Nguyệt trở nên tái nhợt, cơ thể cô ta giống như một cái đinh, bị đè lún sâu xuống mặt đất!
Vậy cũng đủ biết bàn tay đó của Lâu Tinh Hải mạnh đến mức nào!
Nhưng, Đạm Đài Nguyệt vẫn không quỳ xuống!
Cho dù nửa bàn chân của cô ta đã lún xuống đất, cô ta vẫn đứng vững như cũ!
Quỳ trời, quỳ đất, quỳ bố mẹ.
Dựa vào cái gì mà cô ta phải quỳ trước Lâu Tinh Hải?
Nhìn thấy cảnh này, Trần Đức khá tán thưởng, một người phụ nữ có thể làm đến mức này đã khiến không ít đàn ông cảm thấy xấu hổ toát mồ hôi rồi.
Cô ta xứng đáng để Trần Đức ra tay.
Sau đó, anh lạnh lùng lên tiếng, nhìn chằm chằm Lâu Tinh Hải: “Cho mày năm giây, bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra”.