Bát Gia Tái Thế

chương 1100

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Cho dù là ai nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng giống như xảy ra động đất cấp mười, điều kinh khủng cùng sợ hãi đó như thủy triều lan tràn bao phủ lên bọn họ.

Lão giả Linh Hải kỳ đó!

Đó là võ giả Linh Hải kỳ cao cấp của nhà họ Lương!

Nhìn vào toàn bộ Côn Luân Hư,

Loại thực lực này cũng vô cùng mạnh!

Nhưng mà,

Không gánh nổi một quyền của thanh niên ngoài hai mươi tuổi!

Nếu như không phải chính mắt thấy được thì ai tin chứ?

Trong lòng bọn họ, võ giả hai mươi ba mươi tuổi ngoại trừ số ít nhóm người yêu nghiệt mạnh nhất như Lương Khâu ra, còn lại cũng chỉ thực lực khoảng Linh Căn kỳ trung kỳ.

Bây giờ, đột nhiên xuất hiện một người thanh niên hơn hai mươi tuổi có thể so sánh với sự cứng rắn như thép của một lão giả Linh Hải kỳ hơn trăm tuổi, làm sao bọn họ không kinh hãi chứ?

Nhất thời cái tên Trần Bát Hoang này điên cuồng dâng trào trong đầu bọn họ. Bọn họ đang cẩn thận nhớ lại xem từ lúc nào Côn Luân Hư lại có một yêu nghiệt kinh khủng như vậy!

Đáng tiếc,

Bọn họ không tìm được bất kỳ đầu mối nào,

Đám người Đạm Đài Nguyệt, Mậu Danh ngơ ngác như cọc gỗ nhìn chằm chằm Trần Đức, không dám làm một cử động nhỏ nào!!

Đặc biệt là lão bà bên cạnh Đạm Đài Nguyệt, khóe miệng bà ta khẽ động, lão giả Linh Hải kỳ ngã xuống không rõ sống chết, giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu khiến toàn thân bà ta phát rét,

Lúc này bà ta mới hiểu được người dốt nát không phải Trần Bát Hoang mà là bà ta!

“Cô Đạm Đài, tôi không giết bọn họ, coi như là nể tình lời khuyên trước kia của cô, nhưng… nếu còn có lần sau nữa thì tôi không nể tình nữa đâu”, Trần Đức nhìn về phía Đạm Đài Nguyệt, thản nhiên nói.

Tuy anh ra tay ác độc, nhưng cũng không cố hết sức giết người, dù là Lương Khâu hay lão giả đi cùng tuy rằng thảm hại nhưng vẫn còn sống,

Tất cả những thứ này đều ở trước mặt Đạm Đài Nguyệt.

Nếu như không phải vì sự lương thiện của Đạm Đài Nguyệt trước khi tiến vào núi Bách Thú và khi lão giả Linh Hải ra tay, cô ta ra lệnh cho lão bà ra tay tương trợ, không thì Lương Khâu và người đi theo hắn ta đã bị chết thảm!

Lời cũng đã nói xong, không đợi Đạm Đài Nguyệt đáp lại, anh liền xoay người rời đi:

“Nhóc con, chúng ta đi thôi”.

Ưng Thanh Vũ từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần,

Đôi mắt trong veo khó hiểu,

Lần này… có vẻ như cô ta đã tìm thấy một thiên tài?

“Tên khốn kiếp, chờ tôi!”, mắt thấy Trần Đức đi xa, Ưng Thanh Vũ vội vàng đi theo: “Còn nữa, tôi nhắc lại một lần, tôi không phải tên nhóc con, tôi tên là Ưng Thanh Vũ, nhưng… tôi đặc biệt cho phép anh gọi tôi là Thanh Vũ!”

“Ờ”.

Trần Đức nhàn nhạt đáp một tiếng, anh dẫn Ưng Thanh Vũ đi càng ngày càng xa.

Truyện Chữ Hay