Chương
“Được”.
Trần Đức gật đầu, bấy giờ mới cười trả lời Đạm Đài Nguyệt: “Ngại quá, cô ấy không muốn đi theo mấy người”.
Đạm Đài Nguyệt khẽ nhíu hàng mày xinh đẹp, đang định mở miệng thì Lương Khâu đã âm u nói:
“Mẹ, nhóc con, bọn tao nể mặt mày quá rồi hả? Bọn tao là đang bàn bạc với mày chắc? Còn ở đó mà cò kè mặc cả?”
Trần Đức chẳng thèm liếc nhìn Lương Khâu lấy một cái, trực tiếp làm lơ cái loại tôm tép nhãi nhép.
Sau đó, anh chậm rãi bôi nguyên liệu của Phục Nhan Đan lên người Ưng Thanh Vũ.
Vết thương trên người Ưng Thanh Vũ rất nghiêm trọng, Phục Nhan Đan chỉ có thể chữa trị một số chỗ đơn giản như bên ngoài. Cô ta không những bị thương ngoài da mà còn bị thương bên trong, Trần Đức có thể cảm giác được linh khí trong người cô ta rất hỗn loạn.
Nhưng, anh cũng không hỏi nhiều, nhận tiền của người, thay người làm việc, đối phương không nói, vậy anh sẽ không hỏi.
Đây là điều cơ bản nhất mà anh học được trong khoảng thời gian từng làm sát thủ.
“Nhóc con, mẹ mày không nghe tao nói gì à?”, Lương Khâu lập tức nổi giận!
Trần Bát Hoang thế mà lại làm lơ hắn ta không những một lần mà là ba lần!
Hắn ta không thể nhịn nổi, loại rác rưởi ấy dựa vào cái gì mà làm lơ mình?
Lương Khâu nói xong bèn ra tay, cơ thể hắn ta lập tức biến mất, thoáng chốc đã đến trước mặt Trần Đức, năm ngón tay chộp một cái vào cổ anh, linh khí dập dờn, gió lớn gào thét!
Sắc mặt Đạm Đài Nguyệt, Mậu Danh chợt biến đổi, nhưng lại không kịp ngăn cản.
Trong con ngươi Lương Khâu lóe lên vẻ tàn nhẫn, trực tiếp sử dụng hết toàn bộ sức mạnh hơn triệu tấn muốn chộp lấy cổ Trần Bát Hoang!
Hắn ta tin rằng với loại rác rưởi như Trần Bát Hoang thì mình có thể tùy tiện giết chết ngay lập tức!
Khi Lương Khâu phóng tới trước mặt Trần Đức, anh cũng hành động, trực tiếp bổ một chưởng ra.
Một chưởng ấy không có khuấy động linh khí, không thi triển võ kỹ, chỉ đơn gian là sức mạnh và tốc độ!
Một chưởng nhẹ nhàng ấy đánh sau mà đến trước, tốc độ nhanh kinh người, Lương Khâu hoàn toàn không nhìn thấy được quỹ đạo của nó!
Khoảnh khắc ấy, hắn ta cảm thấy tim mình chợt đập nhanh hơn.
Đáng tiếc, đã muộn rồi! Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Bốp!”
Giây tiếp theo, giữa tiếng tát tai giòn tan vang vọng cả không trung, cơ thể Lương Khâu trực tiếp đập thẳng xuống đất!
Đầu nặng nề cắm xuống đất đập ra một cái hồ lớn, khói bụi nổi lên bốn phía!
Một trảo của hắn ta ngay cả vạt áo của Trần Đức cũng không đụng được,
Dưới ánh trăng,
Rõ ràng có thể thấy nửa khuôn mặt bên trái của Lương Khâu đều đã biến dạng, máu thịt lẫn lộn, sưng vù giống như con heo!
Đạm Đài Nguyệt, Mậu Danh cùng với mấy võ giả sau lưng đều sợ ngây người,
Chỉ một cái tát đã giải quyết được Lương Khâu?
Bọn họ… hình như đã xem thường Trần Bát Hoang?