Chương
“Tên nhóc này là đi một mình đến núi Bách Thú ư? Đúng là can đảm ghê!”, thanh niên cao m cầm quạt trong tay luôn nở nụ cười ấm áp, cười cợt nói: “Nguyệt, không phải là tin tức bị lộ, nên người như vậy cũng muốn đến chia chác một miếng bánh đó chứ?”
Cô gái bị gọi ‘Nguyệt’ tên là Đạm Đài Nguyệt, cô ta liếc Trần Đức, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch: “Tạm thời không có để lộ, chắc là đến bắt dã thú làm vật cưỡi hoặc buôn bán thôi. Lương Khâu, đừng nhiều chuyện, chúng ta tốt nhất là tìm được cô ấy trước khi trời tối rồi rời khỏi đây”.
“Mặc kệ là tới làm cái gì, một người đến núi Bách Thú thì quả thật phải có chút can đảm”, thanh niên còn lại khá là thưởng thức nhìn thoáng qua Trần Đức.
Biết rõ núi Bách Thú nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, còn dám đến một mình, người thường là tuyệt đối không làm được, ít nhất anh ta không làm được.
“Mậu Danh, đây không gọi can đảm. Cái này gọi là không biết tự lượng sức mình”, Lương Khâu cười, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười ấm áp, nhưng lại lấy vẻ bề trên đánh giá Trần Đức: “Hoặc cũng có thể nói là ngu!”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Trần Đức cũng không dừng lại, vẫn đi về phía trước.
Lúc này, anh đã đi tới trước mặt sáu người.
Trần Đức không tính làm quen với họ, nhưng Đạm Đài Nguyệt lại bỗng dưng mở miệng, tốt bụng nhắc nhở: “Anh bạn này, núi Bách Thú rất nguy hiểm, một mình anh đi vào không khác gì chịu chết. Nếu chỉ vì một ít linh thạch mà đánh bạc cả tính mạng thì không đáng”.
Cô ta vừa nói vừa lấy ra vài miếng linh thạch có linh khí cực kỳ nồng màu hồng cỡ bằng bàn tay: “Mấy miếng linh thạch này đủ để đổi một con dã thú đã chết, anh cầm nó rồi rời khỏi đây đi!”
Trần Đức kinh ngạc, không ngờ ở một nơi tàn khốc như Côn Luân Hư lại có người tốt bụng như vậy?
Sau đó, anh chợt mỉm cười, đáp: “Cảm ơn cô, nhưng linh thạch thì thôi, tôi không phải tới đây để bắt dã thú mà chỉ là đang vội nên tính băng qua núi Bách Thú!”
“Băng qua núi Bách Thú?”, Lương Khâu lại nói, đánh giá Trần Đức một lượt từ trên xuống dưới, nghiền ngẫm trêu ghẹo: “Đúng là can đảm ghê, muốn băng qua núi Bách Thú phải tiến vào sâu bên trong. Một mình anh đi vào thì sẽ lập tức chết không chỗ chôn đó”.
Ngay cả Mậu Danh trước đó đã nhìn Trần Đức bằng ánh mắt khen ngợi cũng nhíu mày, cảm thấy tên nhóc này có chút kiêu ngạo.
Một mình mà đòi băng qua núi Bách Thú, còn là võ giả trẻ như vậy, hoàn toàn chính là nằm mơ giữa ban ngày, ok?
Trong trí nhớ của họ, họ chưa từng thấy Trần Đức trong số thế hệ trẻ, cũng chẳng quen biết nên đương nhiên anh chỉ là võ giả bình thường.
Võ giả bình thường trong độ tuổi này chắc chỉ đạt tới Linh Căn kỳ là cùng nhỉ?
Không, nói chính xác hơn có lẽ còn chưa đạt tới Long Tượng kỳ của Địa Nguyên Tam Trọng nổi ấy chứ!
“Sâu trong núi Bách Thú có một số dã thú không thua kém gì Linh Căn kỳ, thậm chí là Linh Hải kỳ, anh có chắc muốn băng qua đây không vậy?”, ngay cả Đạm Đài Nguyệt cũng thấy Trần Đức có chút kiêu ngạo, ngây thơ: “Có thể gặp được tôi là may mắn của anh đó, anh nên cầm linh thạch rồi đi đường khác đi!”
“Ặc… thật sự không cần đâu”, Trần Đức không để ý đến Lương Khâu, nói với Đạm Đài Nguyệt: “Cảm ơn lòng tốt của cô, tôi muốn đi qua con đường này”.
Trần Đức nói xong cũng không tính nói gì thêm, chào tạm biệt họ rồi xoay người đi vào núi Bách Thú.
Đạm Đài Nguyệt hừ hừ trước sự lạnh lùng của Trần Đức, nên nói cô ta cũng đã nói rồi, thậm chí vì bớt khiến một người uổng mạng còn lấy ra mấy miếng linh thạch. Nếu đối phương đã không nghe thì cô ta cũng chẳng muốn xen vào việc của người khác nữa.
“Ha… Đầu năm nay mấy người ngu ngục nhiều ghê, có cản cũng không cản được cứ muốn đi chịu chết”, Lương Khâu lạnh nhạt nói: “Hy vọng tên nhóc kia đừng cản trở chúng ta, không thì chưa chờ dã thú xơi, tôi cũng sẽ tự tay giết chết anh ta”.