Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong câu đó mẹ cậu ta lập tức quay người rời đi, hai chúng tôi nhìn theo bóng dáng xinh đẹp đó, mãi sau mới hoàn hồn lại được. Tôi thì vì hâm mộ, còn Quốc Bảo chắc là.. sợ! Ha ha, cậu ta nể sợ mẹ như vậy mà vẫn cố đứng ra bảo vệ tôi, nhìn dáng vẻ đó hay ra phết!
"Nhỡ như sau này lấy nhau mẹ cậu làm khó tôi thì sao?" Tôi chống tay vào cằm, nheo mắt hỏi "Kiểu giống trong phim ấy, vì tôi cướp đi con trai bà nên bà chướng mắt!"
"Không đâu!" Quốc Bảo chua xót lắc đầu, vỗ vai tôi nói kiểu mập mờ "Sau này vợ sẽ hiểu!"
"Hiểu cái gì?"
"Không có gì!" Quốc Bảo nhìn tôi, dáng vẻ đầy quyết tâm "Điều quan trọng là bây giờ chúng ta cần cùng nhau cố gắng! Hải Dương, vì chồng hãy cố lên nhé!"
"Cậu đừng phá tôi học ôn là được!" Tôi nói thẳng làm cậu ta ngại ngùng gãi đầu "Nhớ đó!"
"Hôn một vài cái đâu tính là phá chứ?"
"Mất tập trung, ngậm miệng!"
"Vợ à ~"Có mục tiêu đặt sẵn, cả hai chúng tôi đều cố gắng %!
Tôi xin nghỉ tạm thời ở quán, cả sáng cả chiều đều không đến làm mà giành trọn thời gian cho việc học. Sau kì thi cuối kì là nghỉ tết, và ngay sau khi nghỉ tết là đến kì thi khảo sát lần hai. Lần đầu tiên tôi chỉ đứng thứ hai, sau một học sinh ở khu vực miền Nam. Nhưng lần này nhất định sẽ không, tôi sẽ không để khoảng cách , điểm kia làm khó nữa đâu, nhất định phải giành điểm tuyệt đối!
Tôi điên cuồng học, Quốc Bảo điên cuồng luyện vẽ. Hai đứa lúc nào cũng ở trong trạng thái căng như dây đàn, nhưng khi nhìn thấy nhau cố gắng vì đối phương lại ngọt ngào khôn tả. Cậu ta tạm gác lại chuyện xuất bản sách tới năm sau, nhưng ngày sinh nhật Quốc Bảo - năm nay thi sớm nên vừa lúc thi xong - cả hai vẫn quyết định để ra một ngày xả hơi hẹn hò. Căng mãi chất lượng học tập cũng không tốt, đôi khi cũng nên để bản thân thoải mái một chút. Chúng tôi làm việc để sống vì nhau chứ có phải làm xong kiệt sức mà chết đâu chứ!
Vì chỉ có một ngày nên không thể đi quá xa, hai đứa đến trung tâm lần trước, cùng nhau ăn uống, mua sắm đồ đạc và kết thúc bằng việc xem phim. Quốc Bảo rất quý ông, yêu cầu tôi ngồi đợi ở ghế chờ và ra xếp hàng mua vé. Vừa lúc thế nào, tôi lại gặp một người quen cũng ngồi ở khu vực ghế chờ!
"Hải Dương, lại gặp rồi!" Cậu bạn An đang thở dài mệt mỏi vừa nhìn thấy tôi đã tươi hơn hớn. Cậu ta ngó quanh, thấy Quốc Bảo bên kia thì mừng như gặp được thần tượng, suýt nữa hú lên "Cậu hẹn hò với Quốc Bảo hả? Sướng thật đó, tôi cũng muốn!"
"Muốn hẹn hò với Quốc Bảo á?" Tôi ngồi xuống chiếc ghế cách ghế của An một cái, vì xa cách lâu ngày và vì chồng tôi hay ghen lắm nên tốt nhất cứ cẩn thận vẫn hơn! "Không ngờ đấy, người yêu của cậu cũng đáng yêu lắm mà!"
"Lại nói xiên rồi!" Cậu ta bĩu môi, chỉ vào cô gái đứng ngay phía trên Quốc Bảo "Đó, bạn gái tôi đang xếp hàng mua vé đó! Ý tôi là muốn được gặp Quốc Bảo kìa, tôi muốn học hỏi cậu ấy lắm! Cậu ấy là tượng đài trong lòng bố tôi đấy!"
"Vậy à?" Tôi gật đầu, không muốn vặn vì sao cậu ta lại để bạn gái đi xếp hàng, nhưng trong lòng tự dưng có gì đó lợn cợn.
Bình thường đều là Quốc Bảo chăm sóc cho tôi, đi đâu, làm gì, như thế nào cũng là cậu ta hết lòng. Còn tôi, tôi đã làm được gì cho Quốc Bảo chứ? Chưa bao giờ tôi vì cậu ta mà xếp hàng mua đồ ăn, cũng chưa bao giờ tôi chủ động thân mật, nói những lời dễ nghe với cậu ta cả..
Trả giá nhiều hơn chứng tỏ yêu thương bỏ ra cũng nhiều hơn đúng không? Rốt cuộc tôi là thế nào? Tôi cũng yêu Quốc Bảo, nhưng tình yêu ấy chỉ dừng ở việc nói mồm mà thôi. Chủ động học, vươn lên trước hết cũng là vì tôi, sau mới vì mối quan hệ của hai đứa.
Tôi thật tệ!
Nhưng thật may là tôi nhận ra điều này sớm!
"Ê này, trao đổi số điện thoại được không?" An hí hửng, cậu ta bị ám ảnh với việc này hay sao vậy? Lần trước cũng đòi trao đổi, lần này cũng muốn nữa! Hay cậu ta còn có mục đích gì khác nữa?
"Sắp tới hẹn hò bốn người đổi không khí đi, chúng tôi mời các cậu đi uống trà sữa!"
"Đợt này có hơi bận.." Tôi vẫn lưu số An nhưng lại từ chối cuộc hẹn kia. Chưa hỏi ý kiến Quốc Bảo đã nhận lời đi chơi với trai như vậy là không tốt, chưa kể lần trước gặp Quốc Bảo còn tỏ ra không ưa cậu ta cho lắm. "Để qua tết nhé!"
"Thi xong khảo sát hả?" Cậu ta buồn so "Nhưng thi khảo sát xong tôi phải tham gia thi vẽ kìa, sợ là.."
"Cậu cũng thi hả?" Tôi buột miệng hỏi, nhưng nghĩ nhỡ đâu Quốc Bảo và cậu ta tham gia hai cuộc thi khác nhau thì sao nên lập tức câm miệng.
Nhưng An bắt lấy câu này của tôi rất nhanh, cậu ta sửng sốt, sau đó chuyển sang hâm mộ và sung sướng reo lên: "Quốc Bảo cũng thi nữa hả? Trời ơi! Tôi tham gia bao nhiêu cuộc thi trong nước rồi mà chưa bao giờ được thi chung với Quốc Bảo nữa! Không ngờ có ngày được thi với thần tượng, trời ơi, tim tôi đau.."
"Gặp gái là tim đau!" Bạn gái An đã quay trở lại, cô bạn lườm cậu ta một cái rồi ngoắt sang tôi "Trông cậu quen ghê, hình như mình gặp rồi đúng không?"
"Vợ ơi đi thôi!" Quốc Bảo đứng ngay sau bạn gái An nên cô bạn quay lại thì cậu ta cũng xong việc. Thấy ba chúng tôi ở chung một chỗ thì ngạc nhiên lắm, liếc An một cái lập tức cau mày "Cậu bạn cũ hả? Hai người lấy số điện thoại mãi không xong thế?"
"Ôi Quốc Bảo!" Cô bạn gái nhận ra trai đẹp ngay, che miệng hô lên, còn nắm lấy tay áo của An lay lay một cách kích động "Bảo ơi, chúng em hâm mộ anh lắm, đợt này em học vẽ rồi, có gì hôm nào chúng ta đi off đi, cho bọn em học hỏi chút kinh nghiệm với ạ!"
"Anh Bảo có rảnh đâu mà!" An nhíu mày kéo tay bạn gái để tránh cô bạn thất thố quá nhào lên người trai nhà người ta. Quốc Bảo bước về chỗ tôi, tự nhiên khoác vai tôi tỏ ý muốn đi "Nghe nói anh định tham gia cuộc thi vẽ Mùa Hè của hội Văn Hóa Nghệ Thuật? Em cũng đăng kí để học hỏi, hi vọng được anh chỉ giáo!"
"Cậu ghi danh được vào cuộc thi đó thì không cần tôi chỉ giáo gì nữa đâu!" Quốc Bảo lắc đầu, cậu ta cũng đã từng giải thích cho tôi rồi. Không phải tự nhiên mẹ Quốc Bảo chỉ đích danh cuộc thi ấy mà có lí do cả. Độ tuổi tham dự cuộc thi là dưới , nhưng không phải cứ dưới là đăng kí được mà còn cần trải qua xét duyệt. Ví dụ như có giải thưởng quốc tế, có tên tuổi lớn trong làng mỹ thuật trong nước, từng đạt giải cuộc thi năm trước.. Nếu là thí sinh trôi nổi thì cần gửi bài để test kĩ năng, trình độ đến mức nào đó mới được tham dự.
An cũng không đơn giản đâu nhỉ, ít nhất trình độ cũng thuộc dạng tinh anh!
"Cứ hết sức thôi!" Ngừng một lát, Quốc Bảo nhếch môi cười nói tiếp "Nghe nói giải nhất năm nay có một suất đi du học toàn phần ở trường X, cậu đến là vì nó đúng không?"
"Ha ha.." Cậu ta cười gượng gạo "..Có anh ở bọn em chỉ tới làm màu thôi! Học hỏi thêm, học hỏi thêm!"
"Vậy à?" Quốc Bảo nhún vai, dường như không ưa An lắm thì phải. Sự không ưa này ngay từ ngày xưa đã được thể hiện nhưng hôm nay cậu ta biểu lộ rõ nhất đó. Tôi đứng bên cạnh có thể cảm nhận được rõ nét sự khó chịu của Quốc Bảo luôn!
"Vậy cũng tốt!"
"Chúng mình lại cùng xem một bộ phim đấy.." An chuyển chủ đề, nói với sang chỗ tôi và bạn gái cậu ta đang hỏi thăm tên tuổi của nhau ".. Đúng là trùng hợp thật!"
"Tiếc là chỗ ngồi xa nhau!" Quốc Bảo cười, thẳng thắn cắt đứt cuộc hội thoại bằng cách kéo tôi đi "Các cậu vào trước đi, chúng tôi ra mua đồ đã!"
"Vậy hôm khác gặp.." Tôi gật đầu với hai người họ "Tạm biệt!"
"Được!.."
Chúng tôi dạo quanh đó một lúc nữa vì phải đến phút sau mới tới giờ chiếu phim. Không muốn đụng mặt An thêm trong vụ xếp hàng mua bỏng nước nên cả hai tạt ra khu vực ghế chờ khác. Tôi chủ động khoác tay Quốc Bảo, hỏi: "Này, sao chồng có vẻ không ưa cậu ta thế?"
"Sau đừng liên hệ với người đó nữa, chồng thấy khó chịu!"
"Được thôi!"
"Hải Dương này.." Quốc Bảo đột nhiên cúi mặt, dùng tay giữ cằm tôi mà hỏi "...Hôm nay tự dưng ngoan thế, nói coi, chuyện gì khiến vợ chủ động gọi chồng là chồng thế kia?"