Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quốc Bảo nghe thấy câu hỏi này liền quay sang nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm của cậu ta phủ một tầng ánh trăng sáng bóng, lấp la lấp lánh tựa như bầu trời đêm huyền ảo. Tôi chìm trong sóng mắt ấy, cảm giác như có thể nghe thấy sự tĩnh lặng đang bao trùm.
Chúng tôi cứ sững ra nhìn nhau như hai đứa ngơ, mãi đến khi có người qua đường tốt bụng dừng xe hỏi có cần giúp đỡ không mới tỉnh. Quốc Bảo e hèm một tiếng, nói dối rằng nhà mình ngay bên kia rồi để từ chối lòng tốt của họ. Đợi họ đi khuất, cậu ta mới quay sang nói với tôi: "Còn phải hỏi nữa hả? Chuyện này rành rành ra rồi còn gì!"
"Rành rành là thế nào?" Tôi hừ mũi "Cậu không nhớ mình nói cái gì à? Cứ cùng con gái đi chơi liền tính hẹn hò! Khái niệm của cậu dễ dãi quá ta!"
"Ai dễ dãi chứ?" Cậu ta gắt gỏng "Tôi còn chưa từng có bạn gái!"
"Ha ha ha, chuyện cười gì vậy?" Tuy không tin tưởng lời thú tội ấy lắm nhưng khi nghe thấy Quốc Bảo nói như vậy trong lòng tôi vẫn vui vui. Cậu ta chưa từng có bạn gái, tất cả những người cậu ta từng hẹn hò đều không được coi là bạn gái của cậu ta!
Nhưng thế thì liên quan gì tới tôi? Tự dưng mày vui cái khỉ gì vậy hả Hải Dương?
"Thế cậu định giải thích như thế nào?"
"Ai biết?" Khó quá bỏ qua luôn! Quốc Bảo phẩy tay kéo tôi đi tiếp "Ngày trước ghét cậu lắm, nhưng lâu dần tự dưng bớt, rồi muốn đưa cậu đến nơi có thể khiến cậu hiểu đúng hơn về tôi. Hai chữ hẹn hò ấy lúc đó chỉ tiện miệng nói ra, còn mục đích thật sự là gì.. Tôi cũng không hiểu!"
"Chính cậu cũng không hiểu? Đồ ngốc này!"
"Ngốc thật ha!" Tự dưng cậu ta ngoảnh mặt qua phía tôi, nụ cười trên môi rạng rỡ và sáng lấp lánh hơn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời đêm huyền ảo kia "Nhưng rồi chúng ta sẽ biết câu trả lời thôi, vì thời gian sẽ giải đáp mọi thứ!"
Chuyện hẹn hò kia tôi không nhắc lại nữa, vì biết có cố nói Quốc Bảo cũng không thể giải thích rõ ranh giới mập mờ này là gì. Mối quan hệ của chúng tôi bị đẩy đến một bờ vực kì lạ, và sự thật là ở đó cả hai đứa không còn là bạn bè đơn thuần nữa. Về một phương diện nào đó câu khẳng định hôm ấy Quốc Bảo nói ra cũng không hề sai.
Chúng tôi hẳn nhiên không phải bạn, hoặc có, thì tình bạn ấy cũng trên mức bình thường rất nhiều!
Quãng đường không xa nhưng đi bộ cũng mất nhiều thời gian phết. Cả hai vừa dắt xe vừa cùng nhau nói về những vấn đề có liên quan. Quốc Bảo chủ động kể với tôi những ấn tượng ban đầu của cậu ta, thế nên tôi cũng không ngần ngại cho cậu ta hay lúc đầu tôi chán ghét cậu ta thế nào. Tiếp đó là màn chất vấn vì sao cậu ta biết chuyện tôi bị bắt nạt, vì sao lại tiện tay giúp tôi nhiều thứ đến vậy, còn cả vụ Kiều Anh và phòng tranh hôm nay.. Mọi chuyện cứ quanh quẩn mãi khiến quan hệ giữa hai đứa rối rắm hết lên.
Nhưng dù nói về cái gì đi chăng nữa, nụ hôn như cánh chuồn đậu bên môi chiều nay tuyệt nhiên không ai nhắc tới cả. Đó giống như điểm cấm ngầm của cả hai chúng tôi, không ai dám tiến lên phá vỡ ranh giới ấy, khẳng định điều mà tưởng như cả hai đều hiểu nhưng không dám nói ra.
Trong mắt tôi lúc này, Quốc Bảo hoàn toàn không còn là tên đầu gấu đáng ghét cao ngạo nữa. Cậu ta tuy độc mồm độc miệng nhưng cũng rất tốt bụng, vì trong ngôi trường tưởng như thiên đường cấp III kia chẳng có ai - không tính thầy chủ nhiệm nhé, thầy là ngoại lệ! - giúp đỡ tôi ngoài cậu ta cả. Những cảm xúc rung động, nhưng lần chạm mắt khiến tim đập thình thịch trong lồng ngực trẻ. Mọi thứ đều hoàn hảo, hoàn hảo đến độ tôi muốn cứ như thế này mãi cũng không thành vấn đề.
Có một chuyện tôi cứ cố gắng phủ nhận mãi, nhưng dù có làm thế nào tôi cũng không thể tự lừa gạt bản thân: tôi đang dần dần thích người này, rất thích..
"Ê này, cậu sinh tháng mấy thế?" Quốc Bảo tự dưng chuyển chủ đề "Ngày sinh có đặc biệt không hả?"
"Không đặc biệt!" Một ngày chẳng liên quan gì cả, tôi dám đảm bảo tôi có đọc ra cậu ta cũng chẳng nhớ nổi. Nhưng ngày sinh của Quốc Bảo thì tôi lại biết, cậu ta sinh ngày /, đúng vào đêm Noel. Còn chuyện vì sao tôi biết ấy à.. dĩ nhiên là do trước đây tôi tìm hiểu thông tin về cậu ta rồi! Không những tìm hiểu mà còn thu thập ác, ai bảo tôi tính muốn xuất bản sách về cậu ta làm chi?
"Hỏi cái này làm gì? Cậu định vẽ tranh tặng tôi à? Nếu tặng thật tôi bán lấy tiền được không?"
"Cậu nghĩ gì khác ngoài tiền đi được không hả?" Quốc Bảo hừ mũi, dậm chân "Thế thà tôi đập luôn tiền vào mặt cậu, đỡ phí công vẽ tốn sức, tốn thời gian!"
"Cũng được!" Tôi gật gù, dù sao tôi cũng không thẩm thấu được nghệ thuật, nhưng tiền thì tôi thấu được! Nhận! "Tôi thấy hợp lý đấy! Cậu trông vậy mà thông minh phết!"
"Nhàm chán!" Quốc Bảo hừ mũi, chắc muốn mắng tôi là đồ thực dụng lắm nhưng không.. nỡ. Ờ, mà tính ra mình cũng thực dụng thật đó, cái gì cũng tiền tiền tiền! Tôi có nên thay đổi chút xíu không ta?
"Tranh vẽ của tôi càng để lâu càng có giá, tiền thì tiêu một cái là hết luôn rồi!"
"Để treo đâu giờ?" Tôi cười cười, sau đó nêu ý tưởng "Vừa hay vách bếp nhà tôi thủng lỗ, hay cậu để tôi treo tạm che chỗ đấy cho đỡ gió mưa?"
"Ai đã tặng mà cậu tính treo?" Cậu ta suýt nữa nổi xung, may mà vuốt ngực nhuận thở kịp lúc "Muốn tôi tặng thì cậu cũng phải tặng tôi thứ gì đó chứ! Trao đổi qua lại, công bằng!"
"Tôi không thích tranh của cậu lắm!" Tôi lắc đầu "Thôi, cậu cũng không biết ngày sinh của tôi, coi như bỏ qua cái này đi!"
"Này, không phải ai cũng có thể làm người mẫu cho tôi vẽ đâu!" Cậu ta dậm chân, mày nhíu chặt. Vậy là cậu ta định mời tôi làm mẫu cho cậu ta vẽ à? Nhưng.. Ấy, sao tự dưng trong đầu lại nghĩ bậy thế nhỉ? Chắc chắn Quốc Bảo không vẽ khỏa thân đâu, mày đừng đen tối thế chứ!
"Được tôi chỉ định là diễm phúc của cậu đó!"
"Gớm chết, báu lắm!" Tôi bĩu môi, gạt đi suy nghĩ thăm thẳm như trời đêm đang cố bao trùm mình. Khốn khiếp! Hải Dương, mày đen y như biển cả vậy! Quá đen! "Tôi để diễn phúc ấy dùng vào việc khác chứ việc này phí quá!"
"..." Tôi có cảm giác Quốc Bảo sắp phì khói đến nơi rồi!
Cậu ta cười nhạo một tiếng sau đó dừng khựng xe lại. Điều này làm tôi ngạc nhiên lắm nên ngay khi chân cậu ta dừng là tôi cũng ngừng luôn. Ngoảnh lại nhìn người đó, cậu ta vươn tay ra, vì khoảng cách giữa hai đứa gần lắm nên ngay lập tức chạm vào má tôi.
Bàn tay của Quốc Bảo hơi thô, hơn hết, nó rất ấm áp và to lớn, tưởng như chỉ cần xòe ra là đủ che kín cả mặt tôi rồi. Cậu ta tháo kính trên mặt tôi xuống, từ từ dùng ngón tay miết nhẹ làn da bên má, say mê như thể đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật tươi đẹp nhất.
Đáng lẽ tôi tính tát cho cậu ta một phát, hét lên đồ biến thái, nhưng nghĩ quãng đường dài không có ai đắt xe giùm nên kiềm chế lại. Đưa tay định hất bàn tay ngốc nghếch kia ra, Quốc Bảo đột ngột lên tiếng: "Thật ra có rất nhiều người dùng cách này để gây chú ý với tôi nhưng chẳng bao giờ tôi thèm để ý cả!"
"..." Vậy sao lại để ý đến tôi?
À, khoan! Tôi không gây sự chú ý với cậu! Cậu nhầm rồi!
"Nhưng cậu thì khác.." Sống mũi của tôi hơi buồn buồn vì những ngón tay chai sạn kia chạm tới. Cậu ta nhỏ giọng, thủ thỉ như những cơn gió thoảng "..Vì khuôn mặt này của cậu.. Tỉ lệ của nó quá hoàn hảo! Tới mức khiến tôi bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên!"
Vậy là cậu chỉ chú ý đến gương mặt của tôi thôi à?
Trong lòng xuất hiện một sự bực bội kì lạ, tôi bĩu môi nhìn Quốc Bảo muốn chất vấn, nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị cậu ta ôm lấy mông, xoay người về phía sau.
Vâng thưa các mẹ!
Chính xác là mông!
Là MÔNG đó!
"Oái! Làm trò gì vậy? Cậu đang để tay ở chỗ quái nào thế hả?"
"Con gì kìa!" Quốc Bảo nói nhanh, cậu ta chỉ xuống phía dưới chân tôi, chỉ thấy một loài bò sát nào đó đang hốt hoảng trườn qua "Cẩn thận đấy!"
"Rắn nước thôi!" Tôi khinh thường lướt qua, loài này không cắn, thấy người còn chạy nhanh hơn gió ấy chứ! "Sợ gì? Tôi gặp suốt! Gặp con nào xử con ấy!"
"Người đàn bà lực điền!" Quốc Bảo thở ra một câu rất đáng đánh đòn. Tôi xì một tiếng, đẩy cậu ta né xa ra. Quốc Bảo hợp tác buông tay khỏi chỗ nhạy cảm của tôi, gật gù "Nhìn mấy con bò sát này gớm chết đi được!"
"Thíu nam có trái tim yếu đuối!" Tôi cười nhạo, nhưng cậu ta chẳng mấy quan tâm. Quốc Bảo lúc này đang đứng sững, đưa tay lên ngang mặt ra sức tìm tòi gì đó ra chiều thắc mắc ghê gớm lắm. Tôi đỏ mặt vì nghĩ cậu ta lúc này đã nhận ra tay cậu ta để ở chỗ ngu ngốc nào nên đang đần mặt suy tư.
Vừa xấu hổ vừa bực mình, tôi hất tay Quốc Bảo, quát lớn: "Thôi ngay cái trò ý đi!"
"Hải Dương.." Quốc Bảo lẩm bẩm, ánh mắt vẫn đờ đẫn lắm "..Cậu có đau đớn ở chỗ nào không? Người ngợm cậu có bệnh gì kì lạ kiểu như máu khó đông, không có cảm giác đau.. không hả?"
"Không!" Tôi khẳng định thẳng, sao mà có bệnh vậy được chứ? Nếu có thì nhất định tôi đã chết từ hồi tập cuốc đất bị bổ vào chân rồi! "Sao?"
"Cái này.."
"Ối!"
Cậu ta chìa tay ra trước mặt tôi, một vùng đỏ thẫm thấm vào giữa lòng bàn tay to lớn của ai đó. Mặt tôi lập tức tái mét sờ lại phía sau, chỉ thấy chỗ khó nói nào đó hơi bị ướt!
Ôi má ơi! Cái này là thế nào? Cái này là gì? Á á á.. Hay là thứ đó? Là thứ đó?
"Lên xe!" Quốc Bảo lập tức chỉ về yên sau "Sắp đến nhà cậu rồi!"
"Hả?" Không phải cậu nói xe tôi hết điện hay gì? Sao tự dưng đèn lại sáng, máy lại lên như bình thường rồi? "Quốc Bảo! Cậu dám động tay động chân hãm hại chiến mã của tôi?"
"Haha.." Cậu ta cười ruồi "...Hoàng thượng mời lên ngự giá, cứu người như cứu hỏa kìa.."
"Tạm tha cho ngươi! Tiện tì láo toét!"
"==!"