Trước khi rời thần điện, Chu Song Song để lục lạc lại trên ngực Cố Hề Đình.
Ngày đó đi xuống trường cấp, đón gió tuyết, trong lòng nghĩ đến thời gian còn lại của mình.
Bốn năm.
Cô chỉ còn lại bốn năm.
Cho dù Đồ Ngọc thương tâm nhưng vẫn khuyên Chu Song Song ở lại Tầm Thành không được ở thần điện nữa.
Một là bởi vì thần điện rất lạnh, cô là một người thường không thể chịu giá rét như vậy. Hai là sợ cả ngày mong đợi mà Cố Hề Đình không tỉnh dậy, khó tránh khỏi bị tổn thương.
Ngày đó trở về Tầm Thành, Cố Cảnh Thanh xoa đầu cô, người này là Thanh Khâu thần quân ôn nhã trầm ổn vậy mà ửng đỏ hốc mắt, nói với cô, "Song Song, con còn có một đời phải trải qua."
Thế giới của con không chỉ có mỗi Cố Hề Đình.
Đây là lời ông muốn nói nhưng nhìn vào mắt cô, một lời ông cũng không nói ra được.
Cuối cùng ông thở dài, hóa thành một ánh sáng bay vào trời.
Hộ tâm hoa khô héo khiến Cố Hề Đình rơi vào giấc ngủ say, mà giấc ngủ này không biết bao giờ tỉnh lại.
Chuyện khiến Cố Cảnh Thanh thống khổ nhất trên đời này chính là không bảo vệ được con trai mình.
Vì vậy mà những lần ông xuyên qua biển núi, biến tìm Bát Hoang nhưng lại không thể tìm ra cách.
Chỉ có hộ tâm hoa nở rộ mới đánh thức Cố Hề Đình.
Nhưng bây giờ, hộ tâm hoa khô héo, ông cũng không tìm được đóa thứ hai.
Mà Chu Song Song... Nếu như Cố Hề Đình bất tỉnh, cô sẽ không giữ được mạng sống.
Chẳng lẽ cả hai đứa ông đều không thể bảo vệ?
Hai năm này, Đồ Ngọc không còn vô tư tươi cười như trước nữa. Thỉnh thoảng ban đêm Chu Song Song đi qua phòng bà còn có thể nghe tiếng khóc sụt sùi.
Mà thân thể Chu Song Song hai năm nay càng yếu ớt, thân hình gầy gò.
Mỗi ngày đều uống thuốc nhưng không có tác dụng.
Đồ Ngọc mua một căn nhà ở Lệ Thành, để Thuấn Hoa và bà ở lại chăm sóc Chu Song Song.
Nhưng phần lớn thời gian đều là Thuấn Hoa chăm sóc cô bởi vì Đồ Ngọc luôn đi tới thần điện để xem tình hình.
Trong hai năm này, không một giây nào Chu Song Song không nhớ đến Cố Hề Đình.
Anh không biết, ở trong điện thoại cô lưu giữ một tấm hình của anh, đó là khi ở thư viện trung tâm thành phố, cô đã lén chụp.
Mỗi lần ngắm nhìn lại không nhịn được mà chua xót hốc mũi.
Bất kể là làm gì, cô vẫn luôn nghĩ, nếu anh ở đây thì thật là tốt.
Cô rất nhớ anh... Nhưng Đồ Ngọc và Cố Cảnh Thanh không cho phép cô tới thần điện.
Bởi vì thân thể đã ngày càng suy yếu, thần điện lạnh lẽo như vậy cô không được phép đặt chân đến. Trong hai năm này, Chu Song Song có một bộ truyện tranh.
Đó là một câu chuyện về tiểu hồ ly giúp một cô bé có lại niềm tin với cuộc sống.
Không có biến cố, tất cả đều là nhàn nhạt ấm áp.
Thời gian rảnh rỗi cô sẽ đi vẽ tranh.
Câu chuyện đến mức cao trào cũng chính là lúc thân thể của Chu Song Song bắt đầu đau đớn.
Đồ Ngọc cho Chu Song Song nghỉ học, mà Cố Cảnh Thanh và Phong Dương Tân không có cách cứu chữa.
Bây giờ Chu Song Song không thể bước xuống giường.
Phần lớn mỗi ngày cô đều mê man ngủ, thỉnh thoảng tỉnh lại nhìn bầu trời đêm ngây ngốc rồi lại ngủ thiếp đi.
Hôm nay cô tỉnh lại, trong phòng tối đen, bên ngoài cửa sổ không có một ánh sao.
Chu Song Song đưa tay lấy điện thoại ở đầu giường, mở ra thấy bây giờ đã là giờ rưỡi.
Mở weibo ra, cô thấy có mấy nghìn bình luận dưới bộ tranh của cô.
Rất nhiều người bình luận nhưng cùng một câu hỏi: Bao giờ tiểu hồ ly mới trở về?
Chu Song Song hoảng hốt cầm điện thoại.
Cô tắt màn hình, nhưng sau đó lại bật lên xem hình anh, lỗ mũi chua xót.
Nước mắt từng giọt rơi xuống, cô cắn môi thấp giọng khóc sụt sùi.
Đôi mắt đầy nước, tay cô run run cập nhật weibo.
Hoa Chi Hoàn V: Tiểu hồ ly sẽ không bao giờ trở về nữa.
Tắt điện thoại, Chu Song Song vùi mình vào trong chăn.
Trong lúc ngủ, cô lại như thấy gương mặt của anh, giống như là trước kia vậy, anh cố ý xoa rối tóc cô, cúi mặt nhìn trong mắt anh đầy nụ cười.
Nhưng lúc cô vươn tay ra ôm lấy anh lại trở nên hư không.
Khi đó cô mở mắt ngây ngốc nhìn trần nhà, sau lại bật điện thoại ngắm nhìn anh.
Trên đời này sẽ không có ai tốt như Cố Hề Đình.
Đêm giao thừa, tuyết bên ngoài rơi.
Một năm sau Chu Song Song mới được gặp Cố Cảnh Thanh.
Vẻ mặt ông không hề thay đổi, nhưng lại có điểm mệt mỏi, gương mặt đầy đau thương. Lúc nhìn cô vẫn luôn là vẻ mặt phức tạp.
Ông là Thanh Khâu Thần quân, tu vi chí cao nhưng cuối cùng không thể cứu con trai mình, càng không có cách giữ cuộc sống của Chu Song Song.
Đêm hôm đó, Cố Cảnh Thanh uống rất nhiều rượu.
Chu Song Song ngồi trên xe lăn lại gần ông, "Ba, có thể đưa con đi gặp anh ấy không?"
Ly rượu trong tay Cố Cảnh Thanh ngưng lại, ông giật môi, "Song Song, thân thể của con không thích ứng ở chỗ đó."
Chu Song Song tròn mắt, giọng yếu ớt, "Có lẽ, đây là lần cuối rồi ba."
Lời này vừa nói ra, Cố Cảnh Thanh và Đồ Ngọc biến đổi vẻ mặt.
"Song Song con..."
Con đã biết?
Cố Cảnh Thanh nói không ra lời.
Chu Song Song nhìn bọn họ, không nói gì.
Cuối cũng Cố Cảnh Thanh nhẹ thở dài, hốc mắt hơi ướt.
Ngày đó Chu Song Song đến thần điện, Đồ Ngọc mặc cho cô áo váy thật dày, lại tăng đạo thuật pháp trên người cô, nhưng lúc này linh hồn của Chu Song Song không yên, những thứ này đều trở nên vô dụng.
Cho dù cảm giác vẫn rõ ràng nhưng cô không thể đi lại.
Tuyết rơi qua gò má, cô cảm nhận được sự giá rét, cô mím chặt môi. Cố Cảnh Thanh ôm cô vào lồng ngực từng bước bước trên thềm cấp thần điện.
Cách hai năm gặp lại anh, vẻ mặt của anh vẫn như trong trí nhớ không hề thay đổi.
Giường đá quá lạnh, Cố Cảnh Thanh không cho cô nằm, chỉ làm thuật pháp dọn ghế tới cho cô ngồi xuống.
Chẳng qua thừa lúc Cố Cảnh Thanh đi ra ngoài, Chu Song Song theo mép giường bò lên, cô không có sức lực nhưng cố nắm lấy mép giường bò.
Rốt cuộc sau khi đã bò tới, trán đổ đầy mồ hôi.
Cô co lại trong ngực anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì mắt đỏ bừng.
Cô ôm lấy eo anh, ánh mắt nhìn chăm chú.
"Khi nào anh mới tỉnh lại?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Sau khi nói, giọng nói trở nên nghẹn ngào, "Em cảm thấy... Em không đợi anh được nữa."
Khủng hoảng cùng bất an đều ẩn giấu trong lòng cô hai năm qua vẫn chưa nói qua.
Nhưng đối mặt với anh cô không thể che giấu.
"Em rất nhớ anh..." Giọng nói cô trở nên nức nở.
Thân thể đã bị giường đá cóng đến đau nhói, Chu Song Song nằm trong lồng ngực của Cố Hề Đình nói thật nhiều lời.
Khi cô sắp mất đi ý thức, cô nắm lấy tay anh, trong thoáng chốc hình như ngón tay anh động đậy.
Cô muốn mở to hai mắt nhìn anh nhưng trước mắt tối sầm lại.
Cô cũng không nhìn thấy, lục lạc hai năm trước cô để lại bây giờ phát ra ánh sáng.
Chu Ấu biết Chu Song Song bị bệnh cũng tới thăm rất nhiều lần.
Mỗi một lần tới đều thấy Chu Song Song càng yếu đi.
Được Đồ Ngọc và Cố Cảnh Thanh đồng ý, Chu Ấu đưa Chu Song Song vào bệnh viện, mời bác sĩ giỏi nhất nhưng cũng không thể chữa.
Thậm chí bác sĩ còn không tìm ra căn bệnh của Chu Song Song.
"Chị sẽ khỏe, đúng không?"
Sau khi Chu Diệp Nhiên chết, đây là lần đầu Chu Ấu khóc.
Cô bé nắm lấy tay của Chu Song Song, nhưng sợ làm đau cô.
Hiện tại Chu Song Song vô cùng yếu ớt.
"Sẽ khỏe..." Chu Song Song cười.
Đúng không?
Mấy ngày nay Đồ Ngọc và Cố Cảnh Thanh còn có Tuân Dực luôn đến thăm cô, với biểu cảm trên gương mặt của họ... Chắc là không có khả năng đâu nhỉ?
Nước mắt Chu Ấu chảy ròng, "Chu Song Song, chị nhất định phải khỏe..."
Đêm hôm đó, khi mọi người đều rời phòng cô, quanh mình lại quay về yên lặng. Chu Song Song nghiêng đầu nhìn bên ngoài trời tối đen, cô không muốn đi ngủ.
Cô mở điện thoại, nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, chờ màn hình tự động tắt lại bật lên, cứ như vậy lặp lại.
Nhưng thời gian cô tỉnh táo luôn là quá ngắn, điện thoại cầm ở trong tay, cô ngủ thiếp đi.
Giữa đêm, cô gặp ác mộng mà bừng tỉnh, trong mơ hồ cô trợn mắt, giống như thấy một bóng người lẳng lặng đứng trước giường cô.
Anh có mái tóc dài trắng, lỗ tai hồ ly, phía sau còn có cái đuôi đung đưa, làm người ta không dời được mắt.
Giống như hình bóng cô gặp ở dưới ánh đèn sâu trong hẻm nhỏ.
Là mơ sao?
Cô liều mạng mà muốn thấy anh.
Người nọ chậm rãi đi tới, ngồi ở mép giường, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Cảm xúc lạnh băng khiến cô thanh tỉnh vài phần.
Cô mở to hai mắt, cả người ngây ngốc nhìn anh.
"Sao lại gầy như vậy?"
Tiếng nói mát lạnh mang theo một ít dịu dàng.
Đó là một giọng nói mà cô không bao giờ quên.
Là anh.
Thật là anh...
Nước mắt cô từng giọt rơi xuống, như thế nào cũng không ngừng được.