Thạch Lệ lần đầu tiên nhìn thấy Thạch Thiên chăm chú cùng mình nói chuyện như thế, tất nhiên không dám phớt lờ, tập trung tinh lực một mực ghi nhớ từng chữ Thạch Thiên nói. Đồng thời cũng làm cho Thạch Lệ càng nghe càng không hiểu sao, cảm gìác Thạch Thiên có chút gìống như là dặn dò hậu sự, đến khi Thạch Thiên nói xong, sau khi xác định mình tất cả đểu đã nhớ kỹ, rốt cục nhịn không được hỏi: "Tồ gia gia, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Thạch Thiên nói: "Không có việc gì phát sinh, những tâm huyết này sớm muộn cũng muốn truyền thụ cho các con, tất nhiên càng sớm càng tốt".
Thạch Lệ nào chịu tin, cau mày nói: "Thế nhưng không cần thoáng cái để cho con đem toàn bộ gánh lên lưng..."
Thạch Thiên cười cười nói: "Hiện tại thì không có phát sinh chuyện gì, nhưng mà không biết tương lai có thể phát sinh chút gì đó ngoài ý muốn hay không, cho nên cho con gánh lên lưng trước, miễn cho sau này không kịp".
Thạch Lệ kinh ngạc nói: "Ngoài ý muốn... người lo lắng là nước Mỹ sẽ mượn diễn tập quân sự lần này, lập tức phát động tiến công đối với quần đảo Thiên Thạch sao?" Thầm nghĩ tổ tông của mình cũ ng không gìống như là người biết lo lắng như vậy.
Thạch Thiên nghe vậy quả nhiên lập tức bác bỏ nói: "Tổ gia gia sao có thể sợ bọn họ! Cho dù bọn họ không đánh tới, tổ gia gia vẫn còn muốn cùng bọn họ diễn tập cùng một chỗ".
Thạch Lệ hỏi: "Vậy người lo lắng cái gì ngoài ý muốn?"
Thạch Thiên ánh mắt chuyển hướng sang cự năng thể trong tay, nhìn một lát rồi chậm rãi nói: "Chính là hạt châu này..."
Thạch Lệ trợn mắt nhìn cự năng thể tỏa ra hào quang bảy màu bắn ra bốn phía hỏi: "Nó có thể gây tồn thương cho đến người sao?"
Thạch Thiên lắc đầu nói:"Nó có thể dẫn ta tiến vào một thế giới khác, hơn nữa mỗi lần tiến vào thế giới kia, cũng làm cho ta có loại cảm gìác rất kỳ quái. Phảng phắt chính mình căn bản cũng không có quả thực chết qua, mà là bị nhốt trong thế giới kia, chỉ là không lưu lại trí nhớ. Nháy mắt hơn một trăm năm đã trôi qua rồi Đương nhiên đây chi là hoài nghi, đến cùng là chuyện này đúng hay không, còn phải đi vào sâu trong thế giới kia mới hiểu được, bất quá ta lo lắng khi đi ra, lại là một trăm năm sau".
Thạch Lệ khuyên nhủ: "Đã có nguy hiểm, thì không nên đi vào!"
Thạch Thiên vỗ vỗ vai nàng nói: "Bí mật này nhất định phái cởi bỏ, nếu không sẽ làm cho tồ gia gia tò mò chết". Nguồn:
Hai người trpử lại boong tàu du thuyền, trên sân khấu vẫn tiếp tục chương trình, khói lửa tận trời đem bầu trời đêm chiếu rọi huyền lệ rực rỡ.
Xa xa một chiếc thuyền nhanh chóng chạy tới. Thạch Lệ ngưng mắt nhìn lại, ngạc nhiên nói: "Tại sao có thể có thuyền đánh cá tới?"
Trước kia dân trên quần đảo Colo Shrike phẩn lớn là đánh cá mà sống, thuyền đánh cá cũng không phải ít, nhưng mà quần đảo Colo Shrike sau khi biến thành quần đảo Thiên Thạch thì đã tuyệt tích, huống chi giờ đây đêm đã khuya. Một con thuyền thuyền đánh cá lúc này thẳng quần đảo Thiên Thạch mà đến, quả thật có điểm kỳ quái.
Thạch Thiên nhãn lực so với Thạch Lệ mạnh hơn gấp trăm lần, nhìn kỹ, chi thấy đầu thuyền đánh cá đang đứng một cô gái áo trắng, lại là Beila, nói:"Ta đi xem" Bóng người lóe lên, thì đã rơi vào cách xa vài dặm bên cạnh thuyền đánh cá. phát hiện ngoại trừ Beila cũng chỉ có vài người lái thuvền Đông Nam Á, liền hỏi: "Cô tới đây làm gì? Beila nghe được thanh âm, mới phát hiện Thạch Thiên đứng ở trước mặt nàng, nhịn không được cả kinh lui một bước, hít vào một hơi nói: "Tôi tới tìm anh".
Thạch Thiên kinh ngạc nói: "Các ngươi thiết lập bẫy rập mưu hại lão tử, lão tử còn chưa đi tìm các ngươi tính sổ, lại có thể đưa mình tới trước cửa, không sợ lão tử đối với cô không khách khí sao?"
Beila sau khi giật mình đã khôi phục trấn định, đối với giọng điệu uy hiếp của Thạch Thiên tựa hồ cùng không để ở trong lòng, xoay người hô người lái thuyền cho hắn một xấp tiền, sau đó nói với Thạch Thiên: "Tôi có lời muốn nói với anh, có thể dẫn tôi lên đảo không?"
Thật ra cho dù Beila không đến, Thạch Thiên cũng chuẩn bị muốn đi tìm cha con hỏi về cự năng thể, liền gật nhẹ đầu, cầm tay Beila, mang theo nàng nhảy lên, chui vào trong bầu trời đêm. Người lái thuvền vừa rồi thấy trên thuyền đột nhiên nhiều hơn một người, trong lòng đã kinh nghi bất định, lúc này thấy Thạch Thiên cùng Beila hai người cùng một chỗ biến mất ở trước mắt, còn tưởng rằng đã gặp quỷ, té chạy về trong khoang thuvền. mở hết mà lực quay đầu thoát đi.
Thạch Thiên không mang Beila lên đảo, mà là mang theo nàng trờ lại trên du thuyền, Thạch Lệ lần đầu tiên gặp mặt Beila, nhung tại Pháp thì đã từng thấy ảnh của Beila, đã từng nghe nói qua Beila cưỡi trực thăng phóng ra hỏa tiễn đối với bọn họ, hiểu rõ Beila cùng với tổ chức phía sau nàng đối với tòa thành Thiên Thạch là có địch ý, hết sức kỹ quái nàng vì sao một mình tới quần đảo Thiên Thạch. Nhưng mà Thạch Lệ nhìn ra được Beila cùng Thạch Thiên có chuvện cần nói, cùng không lo lắng nàng sẽ tạo thành thương tổn đối với Thạch Thiên, vì thế để hai người tại boong thuyền, bản thản một mình trở lại trong khoang thuyền.
Beila nhìn Thạch Lệ đi khuất, liền hỏi: "Nàng hẳn chính là người nhà của anh tại Trung Quốc, cảnh sát tên là Thạch Lệ đúng không?"'
Thạch Thiên sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Chuyện của lào tử các ngươi ngược lại biết được không ít... cảnh cáo các ngươi, đừng đụng tới người bên cạnh lào tử, nếu không mặc kệ các ngươi có bao nhiêu người, lão tử cam đoan một tên cũng sẽ không buông tha".
Beila nói: "Anh yên tâm, chúng tôi không phải tổ chức bạo lực, sẽ không làm chuyện giết người phóng hỏa? Mặc kệ anh tin hay không tin, chuyện của Kim Hình đối với chúng tôi cùng không có chút quan hệ nào"
Thạch Thiên trách mắng: "Tại Paris ngồi trực thăng dùng hòa tiễn bắn lão tử là ai? Tại tầng hầm ngầm Lầu Năm Góc bố bẩy rập hại lão tử cũng là ai? Nếu không phải lão tử thời gian gần đây bận rộn, thì đã sớm đi diệt tổ chức của các ngươi rồi"
Beila lập tức phản bác: "Đừng quên là anh tới tìm chúng tôi trước, hơn nữa... hơn nữa còn dùng thủ đoạn cực kỳ ti tiện ép hỏi chỗ của cha nuôi tôi, chúng tôi dĩ nhiên đối với động cơ của các người có hoài nghi rất lớn, với thực lực mà tòa thành Thiên Thạch nắm giữ cũng quả thật có khả năng mưu đoạt thành quả nghiên cứu của tổ chức chúng tôi, cho nên làm như vậy cùng là vì bảo vệ bí mật cùng ích lợi của tổ chức, đây cũng là đang bảo vệ toàn bộ tài phú cùng tương lai của nhân loại" Dừng một chút, lại nói tiếp: "Đương nhiên, tôi thừa nhận tổ chức chúng tỏi trước xác thực có chú ý tới tòa thành Thiên Thạch, nhưng mà đó là bởi vì sự cần thiết khi nghiên cứu khoa học, trên thực tế chúng ta đối với tất cả sự vật cùng hiện tượng kì lạ đểu cảm thấy hứng thú, tòa thành Thiên Thạch chẳng qua là một trong số đó, hơn nữa tất cà đểu là âm thầm tiến hành nghiên cứu, sẽ không chủ động quấy rầy đối tượng nghiên cứu, nếu không chúng tôi đã sớm áp dụng hành động đối với tòa thành Thiên Thạch, còn có thể chờ các ngươi tìm tới cửa tới sao?