Bất Diệt Thánh Linh

quyển 1 chương 18: nói về đạo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hào quang màu cam xen lẫn kim quang, thiên phú “ Thần Lực “.

Vân Phàm lòng tràn đầy vui mừng cảm ứng phong linh hoàn của mình, nói chuẩn xác tên là “ Thần Lực Phong Linh Hoàn “

Tên như ý nghĩa, “ Thần Lực “ đại biểu lực lượng cường đại, lực lượng thuần túy , đây cũng là lý do Vân Phàm có thể ở phương diện võ đạo, biểu hiện ra thiên phú hơn người, quả thật là do hắn có thiên phú như vậy, trời sinh thần lực.

Dĩ nhiên, thiên phú ấn ký tác dụng không chỉ riêng là nâng cao lực lượng thân thể, mà còn là về phương diện tinh thần, nếu như “ Thần Lực Phong Linh Hoàn “ cùng tiên linh loại hình lực lượng tương hợp, hai người lực lượng kết hợp, uy lực sẽ cường đại đến mức nào. Vì vậy, thiên phú giống như “ Thần Lực “ như vậy, thật ra tương đương với thiên phú song thuộc tính, thân thể cùng thần hồn đều được lợi.

Nếu đem so với thiên phú chỉ có đơn thuộc tính, không thể không nói, “ Thần Lực “ đúng là thiên phú cực phẩm vô cùng, nhất là nó vô cùng thích hợp với tiên đạo tu sĩ giống như Vân Phàm, vì hắn có được võ đạo căn cơ.

...

Cẩn thận cảm ứng một hồi lâu, sau khi Vân Phàm rõ ràng nắm giữ hiệu quả của “ Thần Lực Phong Linh Hoàn “, mới đem nó thu vào linh khiếu trên đỉnh đầu. Linh khiếu này chính là thiên quang quán đính đem huyệt thiên linh biến thành, trong đó đã tự thành không gian, lại cùng thần hồn tương liên, có thể tẩm bổ phong linh hoàn, diệu dụng khó mà nói hết.

Hít một hơi thật dài, Vân Phàm sải bước bước vào trong Thiên môn.

...

"Bịch Bịch "

Một minh một ám, Vân Phàm giống như trước bước vào một phiến hư không.

Lần này trước mắt của hắn , vẫn là một tấm bia đá khổng lồ xuất hiện.

Chẳng qua lần này trên tấm bia đá không chỉ có tám chữ, mà là bảy vấn đề tương quan tới tiên đạo.

Thiên địa có thể có đại đạo?

Vận mệnh có thể có sắp xếp?

Sinh tử có thể có luân hồi?

Thời gian có thể có tận cùng?

Sinh mệnh có thể có bất hủ?

Chúng sinh có thể có bình đẳng?

Thế nào là chính thế nào là tà?

...

Nhìn những vấn đề này, Vân Phàm nhất thời sinh ra cảm giác vô lực. Trước những vấn đề như vậy , hắn cảm thấy mình bé nhỏ như một hạt bụi, tâm tình vui sướng vì mới thức tỉnh thiên phú cũng biến mất trong nháy mắt.

Theo việc này tới xét, đăng thiên chi môn kia, tự nhiên không phải thật sự một bước lên trời, mặc dù vượt qua được cửa ải thứ nhất, nhưng khảo nghiệm phía sau còn khổ nạn nặng nề .

- A, đây chính là ‘ vấn đạo ’ trong cầu tiên vấn đạo hay sao? Quả nhiên mênh mông huyền diệu, chỉ riêng bảy vấn đề này, đã làm cho người ta cảm thấy nhỏ bé vô cùng rồi.

Cười khổ một tiếng, Vân Phàm một lần nữa bình ổn tâm tình.

Mặc dù có chút đả kích, nhưng hắn không hề tức giận. Dù sao, trải qua quá trính vấn tâm và luyện tâm lúc trước, tâm tính của hắn cũng đã sớm được rèn giũa, tinh khiết như một, chỉ cần chính hắn không từ bỏ, như vậy không ai có thể làm cho hắn từ bỏ, cho dù là thông thiên chi lộ này.

...

Trên thực tế, đến được chỗ này, đã coi như Vân Phàm vượt qua được Thiên môn, trở thành tiên đạo tu sĩ, nếu như hắn lấy ra ngọc phù được thánh miếu đưa cho, đã có thể trực tiếp rời đi. Nhưng mà đại hồ tử từng nói với hắn, đăng thiên chi lộ khổ nạn rất nhiều , ngươi có thể kiên trì càng lâu, như vậy thu hoạch sẽ càng lớn.

Mà Vân Phàm chưa bao giờ sợ gian khổ. Hắn rất muốn xem xem, phía sau Thiên môn, bên trên tiên đạo. Đến cuối cùng còn có những gì.

Hắn nghĩ như thế, cho nên hắn liền trực tiếp làm như vậy, thuần túy hành động theo bản tâm.

"Bịch”

Tiếp tục sải bước, vô tận áp lực bao phủ Vân Phàm.

Thiên uy huy hoàng, miểu miểu mang mang.

Dưới đại đạo, đều là tiên lãng.

- Thiên địa có thể có đại đạo không?

- Ta không biết.

Vân Phàm tiếp tục bước lên một bước, áp lực giống như trời sập đè lên trên người hắn, làm hai đầu gối khẽ cong:

- Ta không biết đại đạo là gì, ta không biết thiên địa có đại đạo hay không. Ta chỉ biết, thiên địa chính là thiên địa, Thánh Linh đại lục vô số năm qua, thiên vẫn là phiến thiên không này, địa vẫn là phiến đại địa kia. Sinh linh có cường đại đến mức nào cũng sẽ tan biến, chỉ có phiến thiên địa này vẫn còn tồn tại, vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.

"BỊch."

Vân Phàm lại bước tiếp một bước, thân thể cúi thấp hơn một chút.

Thông qua con đường luyện tâm lúc trước, cường độ thân thể của Vân Phàm tăng trưởng tới trăm quân lực, nhưng cho dù như thế, ở trước mặt vấn đạo bia đá, hắn vẫn cất bước rất gian nan.

Con đường này rốt cuộc khó khăn đến mức nào?

Khó khăn có tính là gì, chỉ cần phía trước có đường đi, vậy thì nên dũng cảm bước tới.

...

Cách tấm bia đá kia, còn khoảng sáu bước.

Vấn đề thứ hai quanh quẩn trong đầu Vân Phàm:

- Vận mệnh có thể có sắp xếp?

- Ta không biết.

Vân Phàm cắn chặt hàm răng, trong mắt tràn đầy quật cường:

- Ta không biết vận mệnh là gì, ta chỉ biết, mỗi người đều có con đường riêng phải đi, trên con đường này đưa ra bất cứ lựa chọn gì, cũng là do quyết định của mình, không hề liên quan tới vận mệnh.

"Phốc "

Lôi âm rót thẳng vào tai, một dòng máu tươi từ trong tai Vân Phàm chảy ra.

Dần dần, Vân Phàm không cảm giác được bất kỳ thanh âm nào chung quanh, bao gồm cả tiếng tim đập của mình.

Thế giới lặng yên tới đáng sợ, Vân Phàm mở miệng hô to, vẫn không có nửa điểm tiếng động. Một loại sợ hãi khó lòng kìm nén dâng lên.

Sợ hãi. Kinh hoàng.

Đây là lần đầu tiên Vân Phàm cảm thấy , tử vong đến gần mình như thế. Hắn đã thật lâu chưa từng có nhận thức như thế, thậm chí đều sắp quên đi cảm xúc như thế. Chính mình vẫn sẽ sợ hãi sao, mình vẫn có thể sợ hãi sao, chính mình vẫn chưa đủ kiên cường, chưa đủ dũng cảm.

Vân Phàm là một người bình thường, cho dù tâm chí của hắn đã sớm trưởng thành, cho dù lực lượng của hắn mạnh mẽ, cho dù hắn đã thức tỉnh thiên phú bước vào tiên đạo, nhưng bản chất hắn vẫn chỉ là một người bình thường... Chỉ cần là người, sẽ có thất tình lục dục, sẽ phải đối mặt với sợ hãi.

Vân Phàm cũng không kiêng kỵ nội tâm của mình. Hắn biết mình còn rất yếu ớt, đối mặt với địch nhân cường đại rất có thể sẽ tử vong, hắn biết mình chưa đủ dũng cảm, đối mặt với tương lai mờ mịt rất có thể sẽ mê võng.

Nhưng mà vậy thì sao chứ.

Địch nhân mạnh mẽ hơn nữa, Vân Phàm cũng không lùi bước.

Tương lai xa vời hơn nữa, Vân Phàm cũng vẫn kiên trì.

Hắn không biết mình có thể làm được như thế hay không, nhưng nhất định hắn sẽ đi làm.

...

Cách tấm bia đá kia, còn khoảng năm bước.

Vấn đề thứ ba tiếp theo liền đến:

- Sinh tử có thể có luân hồi không?

- Ta không biết.

Vân Phàm yên lặng thừa nhận uy áp, mấy lần muốn nhấc chân lên nhưng lại không làm được:

- Ta không biết trên đời có luân hồi hay không, ta không biết trải qua luân hồi, ta còn là chính mình hay không. Ta chỉ biết rằng, ta bây giờ còn có nhiều người, nhiều chuyện mà ta quý trọng. Bởi vậy, ta nhất định phải quý trọng cuộc sống bây giờ, quý trọng đời này kiếp này của ta.

...

Vân Phàm cố hết sức kéo thân thể, khẽ di chuyển một bước về phía trước, cả thân thể ầm ầm ngã xuống.

Mà giờ khắc này, cách tấm bia đá kia, vẫn còn bốn bước.

- Thời gian có thể có tận cùng không?

Thời điểm vấn đề thứ tư vang lên, thần trí Vân Phàm có chút hoảng hốt, tầm mắt đã dần dần mơ hồ:

- Ta không biết... Ta thật sự không biết, ta cũng không trả lời được, ta làm sao biết được những vấn đề này, những thứ này ta đều không trả lời được.

- Nhưng mà,không trả lời được thì có sao, không biết thì như thế nào, ta tu tiên đạo, không phải vì trường sinh, thời gian chỉ cần có đủ là tốt rồi, cho dù không có ngày mai, ít nhất còn có hôm nay.

Vân Phàm đã không nhớ nổi điều gì rồi, hắn quên mất chính mình, quên mất khảo nghiệm, quên mất mọi thứ trước mắt, hắn hoàn toàn dựa vào bản tâm trả lời câu hỏi của tấm bia đá.

Hắn đứng lên từng chút từng chút một, rất khó khăn, rất chật vật nhưng hắn vẫn đứng lên.

...

"Oành."

Một bước vừa bước ra, Vân Phàm tiếp tục ngã trên mặt đất.

Cách tấm bia đá kia, còn ba bước.

- Sinh mệnh có thể có bất hủ không?

- Ta không biết... Ta chưa từng gặp, cho nên ta không biết... Ta chỉ biết rằng, sinh mệnh đáng giá quý trọng , đáng giá để tôn trọng.

Vân Phàm cố gắng bò dậy một lần nữa.

...

"Oành."

Vân Phàm ngã xuống phía trước, cách tấm bia đá, hai bước.

- Chúng sinh có thể có ngang hàng không?

- Ta không biết, ta không biết chúng sinh đều bất bình đẳng, ta chỉ biết là, cố gắng sẽ có thu hoạch, cho dù là từng điểm từng điểm một .

...

"Oành."

Vân Phàm đã chết lặng, không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, chẳng qua là theo bản năng đi về phía trước , ngã xuống lại tiếp tục đứng lên... Cách tấm bia đá, chỉ còn một bước cuối cùng.

- Thế nào là chính thế nào là tà?

- Ta không biết chính là gì tà là gì, nhưng ta phân biệt rõ tốt xấu, biết cái gì đúng sai.

Bỗng nhiên ngẩng đầu, Vân Phàm ngửa mặt lên trời rống giận:

- Hỏi sao. Các ngươi hỏi nữa đi. Còn có cái gì, hết thảy đều hỏi đi, ta tên là Vân Phàm, vân trong bạch vân, phàm trong bình phàm. Các ngươi ép ta, nhưng các ngươi ép không được ta. Ép không được ta.

"Oành."

Một đạo kim quang màu cam từ đỉnh đầu Vân Phàm dâng lên, chính là “ Thần Lực Phong Linh Hoàn “ được gọi ra, hắn đã tính toán đánh cược một lần cuối cùng , bất kể có thể thành hay không, hắn cũng sẽ không hối hận.

Mà lúc này, thiên quang phủ xuống lần nữa, lần này thế nhưng trực tiếp rót vào trong “ Thần Lực Phong Linh Hoàn “.

"Vù Vù”

Thiên quang tẩy lễ, vết thương trên người Vân Phàm, trong lúc thoáng qua đã khôi phục như lúc ban đầu.

Bên trong phong linh hoàn, không gian sương mù tiếp tục phát sinh biến hóa, kim quang màu cam càng ngày đậm, mang theo bất hủ khí tức, tràn đầy sức sống cường nhận.

Vốn dĩ, đến một bước nơi này, Vân Phàm hẳn nên suy nghĩ ngưng trúc tiên cơ, nhất cử bước qua cánh cửa tiên đạo học đồ , trở thành một tiên linh sư chân chính. Rất đáng tiếc, hắn hiện tại căn bản không có bất kỳ loại công pháp tu hành tiên đạo nào , cũng không được người nào chỉ điểm, không công bỏ lỡ cơ duyên hiếm thấy này.

Dĩ nhiên, căn cứ nguyên tắc không thể lãng phí của mình, Vân Phàm không tính toán bỏ qua thiên quang từ trên trời giáng xuống.

"Thiên quang" chính là một thứ tốt, nếu chính mình không hiểu được pháp môn luyện hóa , như vậy cứ dựa theo biện pháp ngốc nghếch như trước, đem hết thảy dung nhập vào bên trong phong linh hoàn không gian, ít nhất như vậy sẽ không lãng phí.

Nghĩ đến liền làm.

Ở dưới sự khống chế của Vân Phàm, thiên quang được dung nhập vào trong không gian của phong linh hoàn, cả quá trình thuận lợi một cách bất ngờ... Hơn nữa, theo thiên quang dung nhập càng ngày càng nhiều, phiến phong linh hoàn không gian càng lúc càng lớn.

Từ một phương như lúc ban đầu, phát triển tới hai phương, ba phương, bốn phương.

Cuối cùng, phát triển đến mười phương mới coi như kết thúc.

Dưới sự cảm ứng của mình, Vân Phàm đối với kết quả như thế thật sự hài lòng.

Không thể không nói, đây đúng là một biện pháp không tồi, nhưng người thật sự có can đảm làm như vậy, lại không có mấy.

Bởi vì, không gian phong linh hoàn càng lớn, đồng nghĩa thời điểm ngưng trúc tiên cơ, cần càng nhiều các loại tài nguyên, chứ đừng nói là tiến giai tầng thứ cao nhất của tiên đạo cảnh giới, mặc dù căn cơ hùng hậu hơn bình thường, nhưng tiến độ tu hành tự nhiên sẽ chậm lại. Kết quả như thế, đối với tiên đạo tu sĩ một lòng muốn trường sinh bất lão mà nói, tuyệt đối không thể nào tiếp nhận .

...

Sau khi quán đính kết thúc, Vân Phàm lẳng lặng đứng yên tại chỗ, cảm ngộ mới vừa rồi vấn đạo thành quả.

Hắn thật sự không hiểu rõ, tu hành tiên đạo chẳng lẽ nhất định phải biết được đáp án những vấn đề kia sao? Hắn thậm chí cảm thấy, những vấn đề kia huyền diệu vô cùng, căn bản là không người nào có thể trả lời được.

- Kế tiếp là cái gì?

Đối với khảo nghiệm tiếp theo, Vân Phàm cảm thấy hồi hộp, cũng tràn ngập tò mò, cho nên hắn bước ra một bước cuối cùng.

Nhưng đang lúc Vân Phàm chuẩn bị lấy tay chạm tới vấn đạo bia đá, tấm bia đá kia biến mất, hóa thành một đoàn quang tán bên trong quang tán, một thân ảnh quen thuộc đang bình tĩnh nhìn hắn.

Truyện Chữ Hay