Bất Diệt Kiếm Thể

chương 961: cuộc chiến cuối cùng với thiên đạo (phần 3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nguồn:

Thời Không Luân Bàn khổng lồ chậm rãi xoay tròn, một cỗ Kiếm Ý hủy diệt năm tháng hóa thành một luồng lũ phóng vút lên cao.

Kiếm Ý Đạo - Ma màu tím trắng đủ để hủy thiên diệt địa, che lấp sao trời, thậm chí nuốt hết ánh sáng.

Mà Kiếm Ý Thời Không màu xám bạc lại có thể hủy diệt năm tháng, Luân chuyển Thời Không. Hai cỗ Kiếm Ý kinh thiên va chạm vào nhau trên chín tầng trời bắn ra khí Phong Mang đen sẫm vô cùng vô tận.

Ngay cả Cương Phong Lôi Hỏa trên chín tầng trời cũng nổ tung, không gian Hỗn Độn màu xám nuốt chửng hết thảy, thế nhưng trước mặt hai cỗ Kiếm Ý Bản Nguyên này cũng tỏ ra mỏng manh yếu ớt.

Hai cỗ Kiếm Ý hủy Thiên diệt địa va chạm không ngớt trên không, ý chí Bản Nguyên khiến cho toàn bỏ thế giới Thiên Đạo kêu lên ầm ầm như muốn vỡ nát.

Lúc này tại Thời Không Luân Bàn khổng lồ kia, xung quanh lão nhân áo xám, từng điểm sáng màu xám bạc không ngừng rót vào thân thể lão, khiến cho Bản Nguyên Thời Không ngày càng trở nên hùng mạnh. Trên không trung, hai đạo Kiếm Ý Bản Nguyên ngưng tụ thành kiếm trụ triệt tiêu lẫn nhau, Kiếm Ý Đạo - Ma kia cũng không ngừng bị đẩy lui về phía sau.

- Giỏi cho một Đạo Tề Thiên, vốn lão không có chuyển thế tái sinh, chân linh bản mệnh này của lão vẫn nuôi dưỡng từ trước tới nay! Giỏi lắm, không ngờ lão đã che mắt được chúng ta trong mười vạn năm qua!

Đạo Linh biến sắc, quát lớn.

- Hai tên phạm thượng kia, không ngờ lúc này còn dám tranh miệng lưỡi cùng ta !

Lão nhân áo xám quát lạnh một tiếng, những điểm sáng màu xám bạc xung quanh chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã có mười mấy điểm bị lão nuốt chửng

Thời Không Luân Bàn khổng lồ càng trông thật hơn khi trước, khôngbao lâu nữa sẽ hóa thành vật thật.

- Mở Quỷ giới ra!

Gằn như trong nháy mắt. Ma Đạo nhị Linh nhìn nhau, lập tức quyết định.

Chỉ trong thoảng chốc, hai cỗ ý chí kinh thiên giáng xuống hư không, lan tràn về phía Quỷ giới ở sâu trong Thời Không.

Trên mặt Ma Đạo nhị Linh lộ vẻ dữ tợn, giờ phút này bọn chúng đã không còn giữ được vẻ thản nhiên như trước. Khí thế toàn thân cả hai tăng vọt giống như hai Ma thần khổng lồ há miệng thật to, muốn nuốt chửng mọi thứ trước mặt.

Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên từ miệng Đạo Linh:

- Độc Cô, ngươi dám phản chủ ư?

Ba người Lục Thanh nghe vậy sửng sốt nhìn chăm chú vào hư không vô tận. Chỉ thấy một thanh Thánh Kiếm Tử Lôi toàn thân toát ra khí Phong Mang đen sẫm, lúc này đã xuyên qua ngực Đạo Linh. Khí Phong Mang bá đạo tản sát khắp thân thể Đạo Linh, khiến cho áo xanh của y hóa thành bụi phấn.

- Ẩm...

Thần lôi Thiên Đạo màu trắng sáng chợt nổ tung, đánh bay Kiếm Thần sau lưng Đạo Linh. Bóng người màu tím của Kiếm Thẫn vỡ nát, nhưng chỉ trong nháy mắt đã ngưng tụ lại.

- Phân thân!

Đạo Linh thấy vậy sửng sốt sát ý không hề giữ lại, bắn ra từ trong mắt.

- Không sai!

Trên không cách đó không xa, Kiếm Thần vốn dừng lại trên Thông Thiên Kiếm Nhai lúc này mở hư không ra xuất hiện, nhìn Đạo Linh trước mặt, nở một nụ cười chế nhạo:

- Hết thảy ta đều bắt chước ngươi. Ngươi không thành tâm đối xử với ta, chỉ xem ta như con cờ, tự nhiên ta phải tìm con đường sống khác.

Một tiếng rên rỉ vang lên, Thánh Kiếm Tử Lôi vốn cắm xuyên qua ngực Đạo Linh, lúc này vỡ ra từng tấc một, hóa thành bụi phấn.

-Phụt...

Kiếm Thần phun ra một ngụm nghịch huyết, trợn mắt gần rách khóe:

- Tử Lôi!

- Biết đau lòng rồi sao?

Đạo Linh cười lạnh:

- Ta sẽ đưa ngươi theo nó!

Ngay sau đó, một tay Đạo Linh dẫn động hư không, liên thủ cùng Ma Linh dẫn động Quỷ giới. Kiếm chỉ tay còn lại vạch ra điểm về phía Mi Tâm Kiếm Thần.

Bản Nguyên Thiên Đạo trấn áp hết thảy, chỉ trong thoáng chốc. Kiếm Thần cảm thấy ý chí Phong Mang toàn thân bị trấn áp tan mất. Ý chí Thế giới cũng yếu ớt vô lực. Trước mặt ý chí Bản Nguyên, thế giới Kiếm Vực gần trưởng thành của y vẫn chưa thể dẫn xuất ra lực Bản Nguyên, tự nhiên không có lực chống cự.

- Lục Thanh...

Kiếm Thần không thể cử động, hai mắt đỏ ngầu, cất tiếng hét lớn.

Ngoài hàng vạn dặm, Lục Thanh đang đứng giữa không trung sắc mặt chợt biến. Sau đó thở dài một tiếng, một dòng sông Thời Không lập tức hiện ra dưới chân kéo dài ra, nháy mắt đã vượt qua vạn dặm vô tận, tới sau lưng Đạo Linh.

Luyện Tâm Kiếm vạn trượng xuất hiện trong tay Lục Thanh, điểm vào sau lưng Đạo Linh.

- Bùng...

Một Thời Không Luân Bàn gần thành vật thật hiện ra theo một kiếm này, chậm rãi xoay tròn trước Luyện Tâm kiếm, đè ép về phía Đạo Linh.

Trên Thời Không Luân Bàn màu xám bạc, hai dòng sông Thời Không khắc ở hai mặt bắt chợt chảy ngược.

- Thời Không Nghịch Chuyển!

Chỉ trong thoáng chốc, một dòng sông Thời Không rộng rãi hiện ra xung quanh hai người Đạo Linh, bao phủ hai người vào trong. Ý chí Thời Không vô tận rót vào, lúc này Thời Không Luân Bàn cũng bắt đầu xoay tròn vờn quanh hai người Đạo Linh.

Luyện Tâm kiếm như nặng vạn cân, cơ bắp trên cánh tay Lục Thanh lúc này dường như đang ép tới với một sức mạnh vô tận, kiếm thức rung động không ngừng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

- Thiên địa quay ngược lại, làm sao thiếu lão phu được?

Giữa không trung, bất chợt vang lên một giọng nói rất lớn, một cơn trốt xoáy màu vàng tinh thuần hiện ra. Ngay tức khắc, một cỗ Bản Nguyên hồn phách vô cùng mạnh mẽ từ trong đó lao ra, nháy mắt trấn áp vào trong Mi Tâm thức hải của Ma Đạo nhị Linh.

- Bùng...

Một luồng sóng khí lạnh thấu xương xé rách Hỗn Độn, hoành hành ngang ngược bốn phía hư không.

Biến hóa xảy ra đột ngột khiên cho người ta trở tay không kịp, ngay cả Đạo Tề Thiên trên Thời Không Luân Bàn cũng há miệng phun ra một ngụm nghịch huyết, thân hình rũ rượi.

- Quỷ Diêm!

Ma Đạo nhị Linh biến sắc:

- Không ngờ lão đã khôi phục lại!

- Không phá làm sao xây lại được? Lần này đúng ra phải đa tạ tên nghịch đồ của ta, nếu không, lão Quỷ ta vẫn chưa thể lãnh ngộ được Bản Nguyên hồn phách!

Giữa không trung bay xuống một lão nhân thân khoác kim bào, mái tóc màu vàng nhạt của lão để xỏa dài sau lưng, trường bào bay phất phơ trong gió, trông có vẻ ngang tàng phóng khoáng.

- Đạo Tề Thiên, sao hả?

Quỷ Diêm quay lại nhìn Đạo Tề Thiên:

- Lúc trước lão đánh kiếm bi Bản Nguyên từ trên không gian Hỗn Độn xuống, muốn mượn tay ta mở ra lục đạo luân hồi của Thế giới Thời Không này, nhốt ta vĩnh viễn trong Quỷ giới. Nhưng không ngờ ta không cho phép tên nghịch đồ của ta phá vỡ sự trói buộc này, còn mượn nó lãnh ngộ được Bản Nguyên hồn phách. Hôm nay, chúng ta phải tính cho xong món nợ này!

- Được! Được!

Đạo Tề Thiên không tỏ ra giận dữ mà còn cười nói:

- Giỏi cho một Quỷ Diêm, không hổ là Thánh Giả lúc trước theo ta thấy, có được lãnh ngộ sâu nhất về hồn phách. Lão có thể lãnh ngộ ra Bản Nguyên hồn phách từ kiếm bi Bản Nguyên đây là may mắn bằng trời của lão. Từ khi kiếm bi Bản Nguyên này được sáng chế ra, lão là người đầu tiên lãnh ngộ được Bản Nguyên. Nhưng đáng tiếc lão bị nhốt trong Thế giới Thời Không của ta, trừ phi chân chính độ qua thiên phạt, đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn. Nếu không, cho dù lực Bản Nguyên hùng mạnh tới mức nào, cũng chỉ là hư ảo mà thôi!

- Hư ảo thì hư ảo, chân chân giả giả, giả giả chân chân, cũng không bằng trận chiến hôm nay!

Trên người Quỷ Diêm bùng lên Bản Nguyên hồn phách màu vàng, một cỗ uy áp mênh mông đến từ hồn phách trấn áp Thần Đình thức hải của mọi người.

- Trận chiên này, ta cầu chết!

Dứt lời, Quỷ Diêm nhìn thoáng về phía Lục Thanh, bất chợt thét to:

- Hãy nhìn cho kỹ, đây là Kiếm Đạo hồn phách cuối cùng của cảnh giới Hư Thần!

Ánh sáng vàng rực rỡ soi sáng chín tầng trời, ngay tức khác, cả thế giới Thiên Đạo đều bị phủ một màu vàng. Biển sao đầy trời trước mặt ánh sáng vàng này lập tức trở nên ảm đạm thất sắc. Ngay cả Bản Nguyên Ma Đạo nối liền thiên địa cũng bị nhuộm thành màu vàng nhạt, không ngừng thu nhỏ lại.

Chỉ duy nhất ở trung ương, Thời Không Luân Bàn mười vạn trượng vẫn chậm rãi chuyển động như trước. Trên đó, sắc mặt Đạo Tề Thiên tỏ ra ngưng trọng, hiển nhiên coi trọng vô cùng.

- Thức thứ ba mươi sáu của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm: Phần Toái Thời Không!

Lục Thanh nghe vậy giật mình kinh hãi ánh mắt nhìn chằm chằm vào kiếm chỉ của Quỷ Diêm điểm về phía Đạo Tề Thiên. Trong khoảnh khắc này, trong mắt hắn dường như có vạn Thời Không sinh ra cùng lúc, cũng đồng thời tiêu diệt trong hư không. Lực lượng phá nát dường như không hạn chế, tuôn ra ào ạt giống như hủy diệt thế giới, tất cả Kiếm Đạo trước mặt hắn đồng loạt vỡ nát.

Toàn thế giới chỉ còn lại ánh sáng vàng rực rỡ cùng kiếm quang màu xám bạc mãnh liệt. Còn có hai kiếm trụ một xanh một tím lập lòe yếu ớt, cùng với ánh sao mờ ảo rải rác khắp hư không.

Giờ phút này, Lục Thanh cảm thấy có một cỗ Kiếm Ý vô cùng ấm áp bao phủ lấy mình, không gian trong thức hải nháy mắt bị che phủ không còn. Tâm thần niệm thần nháy mắt chìm vào bóng tối.

Trong bóng tối khôn cùng không cảm giác được khí tức gi, cho dù trong không gian Động Hư tối đen cũng không tĩnh mịch như vậy...

Không biết đã bao nhiêu năm tháng trôi qua...

Giữa một vùng không gian Hỗn Độn, một quả cầu hai màu vàng bạc đang lơ lửng. Quả cầu này toát ra khí Phong Mang rực rỡ, chiếu sáng bốn phương, khí Hỗn Độn xung quanh phải tự động tránh ra nhường đường.

Khí Hỗn Độn màu xám theo quả cầu trời nối kéo dài ra thành một thông đạo màu xám.

Thông đạo này trông hết sức âm u, nhìn không biết đầu là cuối, không biết dẫn tới nơi nào.

Trong không gian Hỗn Độn vô cùng tịch mịch này, vô tận tuế nguyệt trôi nôi quả cầu kia cũng ngày càng ảm đạm, dần dần lộ ra bên trong.

Nhưng mặc cho khí Hỗn Độn màu xanh ăn mòn, một tầng hai màu vàng bạc mỏng manh vẫn không chịu vỡ, mãi cho đến một ngày...

Có lẽ do thời gian ăn mòn, rốt cục đã đưa thông đạo kia đến tận đầu, cũng có thể đầu kia của thông đạo bị người khác phát hiện ra. Ngày hôm ấy, quả cầu kia rốt cục cạn hết lực lượng, rơi vào trong một nơi vô định.

- Bịch...

Một tiếng vỡ nát trong tréo vang lên, nhiều điểm sáng hai màu vàng bạc tỏa ra. Trong tinh không tịch mịch đã lâu, rốt cục cũng vang lên thanh âm của con người:

- Trời ơi, là Tổ Long! Còn có thi thể của Phượng Hoàng!

- Ở bên này còn có vài người nữa!

- Mau, hạ Tinh Chu xuống, lấy được hai cỗ thi thể tinh thú tối thiểu cũng đạt tới Mệnh Hà đỉnh phong này, ắt sẽ luyện chế ra được thánh khí hùng mạnh. Đến lúc đó, ắt chúng ta sẽ được trọng thưởng. Cho dù là thưởng cho một hai khối Long cốt hay Phượng cốt, cũng không phải là không có khả năng. Mau ra tay, không thể để cho Tinh Chu của Tinh Vực khác phát hiện!

Truyện Chữ Hay