Bất Diệt Kiếm Thể

chương 846: luân hồi kiếm kiều

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Được rồi, nếu người đã chết, vậy hiện tại số người còn lại cũng đã có mặt đông đủ. Trên không, một bóng người màu tím lên tiếng nói:

- Lần này Huyền Thiên Kiếm Vực mở ra, ta hy vọng các vị có thể lượng sức mà đi, nếu gặp được người bên Ma Đạo, mong rằng mọi người hãy liên thủ chống lại, nếu có ân oán xin hãy tạm thời gác lại.

- Chúng ta xin vâng, các vị lão tổ bất tất phải nhọc lòng.

- Không sai người phe Ma Đạo, vốn khác với đạo ta, tự nhiên là kình địch của chúng ta. Nếu để bọn chúng chiếm được Kiếm Tâm Ma Đạo, như vậy hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.

Rất nhiêu Tông sư đồng thời mở miệng, đòi với Ma Đạo nhát mạch ở Kiếm Thần Hải. Ý của mọi người hết sức thống nhất.

Trong Huyền Thiên Kiếm Vực, nếu như dự liệu không sai hẳn là có được hai quả Kiếm Tâm Ma Đạo, nếu để cho Kiếm Thần Hải lấy được, vậy ắt sẽ ảnh hướng tới cân bằng thực lực giữa hai phe. Một khi thế cân bằng bị phá vỡ, như vậy chiến loạn trên đại lục không bao lâu ắt sẽ diễn ra. Đến lúc đó sinh linh lầm than, dù là Lục Thanh cũng không muốn nhìn thấy chuyện này.

Ma Đạo Tu hành đa phần là hại người lợi mình, nhất tướng công thành vạn cốt khô, chính là giẫm lên vô sổ thi cốt mới đạt tới đỉnh phong. Con đường Kiếm Đạo như vậy, mặc dù không phải chiếm hữu tát cả, nhưng Lục Thanh cũng không ủng hộ.

Tuy rằng nói Kiếm Đạo là trên, chúng sinh chỉ là có rác, nhưng sở dĩ kẻ bề trên có thế giải thoát, đó là vì chưa gặp người xem y như cỏ rác.

Lần này tiến vào Huyền Thiên Kiếm Vực, thứ nhất là Lục Thanh tự cảm thay bản thân mình tinh tiến quá nhanh, nên lịch lãm một phen để bình ổn thực lực. Thứ hai đã gần tới lúc Thiên địa quay ngược lại, nếu có thể lấy được một quả Kiếm Tâm, cho dù ý chí Kiếm Đạo của hắn kiên cường, không cần dùng tới, nhưng để lại cho tông môn mình, đến khi thiên địa quay ngược lại, cũng có thêm được một phần sinh cơ.

Qua nửa canh giờ nữa, núi Giới Thần vốn bị ánh sao bao phủ, bất chợt chấn động kịch liệt.

- Ầm...

Xung quanh núi Giới Thần, mặt đất bắt đầu run rẩy, dường như có vô số rồng đất đang quay cuồng trên mặt đất, cây cỏ tung bay, mặt đất nổi sóng kinh người cao vài chục trượng, giống như bị xốc lên.

Ngay sau đó, núi Giới Thần cao vài vạn trượng đột ngột chia ra làm hai nửa, lộ ra một đạo không gian Động Hư hẹp dài như kiếm khí.

Huyền Thiên Kiếm Vực nằm trong không gian Động Hư, chuyện này cũng là gần đây Lục Thanh mới biết. Hắn cũng đã hiểu rõ vì sao Huyền Thiên Kiếm Vực chỉ có tông sư Kiếm Phách mới có khả năng tham gia.

Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, cho dù là Kiếm Hoàng, cũng chỉ có thể ở trong không gian Động Hư trong thời gian ngắn ngủi. Nếu không đạt tới cảnh giới Kiếm Phách, không có Tiểu Thế Giới Lĩnh Vực, tuyệt đối không thể tự sinh ra pháp tắc nguyên khí Cho dù là Kiếm Hoàng đỉnh phong, ở trong không gian Động Hư vài ngày cũng chỉ có kết cục hồn phi phách tán, tan thành tro bụi bên trong không gian loạn li.

- Được rồi, các vị, chúng ta đi trước một bước.

Lúc này, mười lăm bóng người màu tím nháy mắt biến mát không thấy, những chiếc ghế Tử Ngọc Tủy cũng hóa thành bột phấn.

Trong không gian Động Hư cao mấy vạn trượng, mười lăm bóng người màu tím lóe lên rồi biến mất.

Ngay tức khác, Tông sư bốn giới cũng bắt đầu động thân, bắn nhanh về phía không gian ĐộngHư.

Tiến vào không gian Động Hư, thế giới một màu tối đen bất chợt truyền đến một cỗ đại lực mênh mông cuồn cuộn không thể ngăn cản, không gian xung quanh nhanh chóng biến ảo. Sau vài lần hô hấp, trước mắt Lục Thanh sáng ngời, một thế giới Phong Mang màu xanh lập tức hiện ra trước mặt.

Khí Phong Mang màu xanh vô tận tràn ngập mảng không gian này, Kiếm Thổ Thanh Phàm ở nơi đây e rằng lắng đọng đã mấy vạn năm, Lục Thanh không chút nghi ngờ, nếu dùng Kiếm Thổ Thanh Phàm này rèn kiếm, sẽ rất dễ dàng rèn được thần kiếm cấp Kim Thiên. Thậm chí nhờ hấp thu khí Phong Mang mấy vạn năm qua, khí Phong Mang trên thần kiếm sẽ tăng lên, sẽ có phẩm chất không kém trong số thần kiếm cấp Kim Thiên.

Lục Thanh đứng trên Kiếm Thổ, mặc cho khí Phong Mang mênh mông tấn công vào người, nhưng Lục Thanh không có chút cảm giác đau đớn, ngược lại hắn còn cảm thấy vô cùng sảng khoái, Kiếm thể Bạch Linh nuốt chừng tất cả khí Phong Mang màu xanh đánh vào người, khí Phong Mang ở đây thật sự hết sức tinh thuần, nhờ vậy Lục Thanh cảm thấy Kiếm thể Bạch Linh của mình vốn đã đạt tới đỉnh phong, rất có khả năng sẽ được rèn luyện tinh thuần hơn nữa.

Tu luyện Từ Hoàng Kiếm Thân Kinh từ trước tới nay, Lục Thanh cũng đã mơ hồ hiểu biết, mỗi lần đột phá qua một tầng, ích lợi đạt được càng lớn hơn trước đó, thần thông sinh ra cũng thêm hùng mạnh. Đây chính là sự công bằng của Kiếm Đạo, trả giá nhiều thì thu hoạch được cũng nhiều.

Bắt chợt ánh mắt Lục Thanh thoáng động... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Ha ha, thần niệm của tiểu huynh đệ quả thật bất phàm... Một mảng khí Phong Mang bị xé ra, một bóng người màu trắng xuất hiện.

- Tiền bối.

Thấy người vừa tới, thần sắc Lục Thanh lập tức trở nên cung kính, đó chính là Lăng Địa của Lăng Tiêu tông.

- Thấy bộ dáng cung kính của Lục Thanh, Lăng Địa mĩm cười, lắc đầu nói:

- Không cần luôn miệng gọi tiền bối như vậy, cứ gọi ta Lăng lão là được. Thật không ngờ Huyền Thiên Kiếm Vực hút vào ngẫu nhiên, lại phân chúng ta tới cùng một chỗ như vậy. Nếu như tiểu huynh đệ không ngại, chúng ta đồng hành được chảng?

Lục Thanh gật gật đầu:

- Hết thảy nghe theo Lăng lão chỉ bảo.

Lãng Địa vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết, tỏ vẻ trầm ngâm:

- Huyền Thiên Kiếm Vực chia làm bốn Kiếm Cốc, bốn Kiếm Cốc này là bốn tầng khảo nghiệm. Chỉ có trải qua bốn tầng khảo nghiệm này mới có thể tới được Kiếm cốc Tử Hoàng ở cuối cùng, Trong Kiếm cốt Từ Hoàng là nơi đặt bốn quả Kiếm Tâm.

Lục Thanh nhìn quanh bốn phía:

- Hiện giờ chúng ta đang ở Kiếm cốc Thanh Phàm.

- Không sai khảo nghiệm ở Kiếm cốc Thanh Phàm này chính là Luân Hồi Kiếm Kiều.

Lăng Địa giải thích:

- Trên Luân Hồi Kiếm Kiều, tất cả tu vi đều bị giam cầm, chỉ có thể dựa vào thân thể đi lại, Trên Luân Hồi Kiếm Kiều, sinh tử chỉ trong một niệm, tuy rằng không phải chết thật sự, nhưng nếu như rơi xuống Luân Hồi Kiếm Kiều, phía dưới có Luân Hồi Chân Hỏa thiêu đốt, Vực Ngoại Thiên Ma sẽ giáng lâm trong nháy mắt. Hơn nữa đó là cấp Ma Vương, đa số mọi người không thể chống cự, từ đó về sau dừng lại không thể tiến.

Lục Thanh lộ vẻ nghi ngờ:

- Vậy vì sao sô tông sư đến từ bốn giới không thấy giảm bớt?

- Giảm ư?

Lăng Địa nghe vậy lắc lắc đầu :

- Đó gọi là đưa mình vào chỗ chết để tìm sống. Bị Thiên Ma quấy nhiễu, tâm ma làm phiền trên Luân Hồi Kiếm Kiều, tự nhiên cũng rất dễ dàng đột phá, Tuy rằng Thiên Ma quấy nhiễu vô cùng nguy hiểm, nhưng một khi đột phá sẽ nhận được ích lợi rất lớn. Nếu không phải tâm cảnh đột phá rất lớn, vậy cảnh giới tu vi nhất định cũng tiến một bước dài. Cho nên thay vì lấy mắt mà nhìn, không bằng cứ thử, cầu có thể thoát vậy thuận lợi.

Đây là tâm cảnh của Tông sư Kiếm Phách, Lục Thanh thầm gật gật đầu. Quả Thật tông sư Kiếm Phách đề cao theo cảnh giới tu vi, chuyện này khác biệt rất xa với Kiếm Giả thông thường. Cũng là lên Luân Hồi Kiếm Kiều, nếu đổi lại là Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, e rằng nhất định sẽ không dám. Nhưng đổi là Tông sư Kiếm Phách, ắt sẽ có được sự quyết đoán không ngại sinh tử.

- Được rồi, tiểu huynh đệ, không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.

- Tiền bối mời đi trước

Lục Thanh cung kính nói.

Lăng Địa mĩm cười, lập tức hóa thành một đạo kiếm quang Thiên Lôi, mở ra một lối đi giữa khí Phong Mang dày đặc, sau đó biến mất.

Nhìn theo phương hướng Lăng Địa rời đi, trong mắt Lục Thanh lộ ra vẻ lạnh lùng hiếm thấy. Ngay tức khắc, Lục Thanh giậm chân một cái, biến mất ngay tại chỗ.

Trong Kiếm cốc Thanh Phàm.

Khác với Hư Không Kiếm cốc trong giới Thanh Phàm, Kiếm cốc Thanh Phàm ở đây có chu vi rộng chừng vạn dặm, trong Kiếm cốc Thanh Phàm toát ra một luồng sức mạnh mênh mông mạnh mẽ. Luồng sức manh này trấn áp cả không gian rộng lớn.

Trên mặt đất Kiếm Thổ màu xanh, đường đi thông tới trung ương Kiếm cốc là một biển lửa màu xám có chu vi chừng ngàn dặm. Trên đó có một chiếc cầu đá màu xám nhạt cổ kính nối liền tới đài tế nằm trên một đảo nhỏ ở trung ương, Trên cầu đá tràn đẩy khí Phong Mang linh hoạt sắc bén, tuy rằng khí Phong Mang này cũng có màu xanh, nhưng dường như được luồng sức mạnh tràn ngập khắp không gian trong này rót vào, cho nên toát ra sức mạnh khiến cho nhiều Tông sư Kiếm Phách chạy tới đây trước tiên lộ ra sắc mặt hết sức khó coi.

Bất quá chỉ thoáng do dự trong giây lát, đã có người bước lên cầu đá.

Đây là một tên Kiếm Đế ở giới Từ Hoàng, sau khi bay lên khoảng không phía trên cầu, kiếm quang vờn quanh thân thể y nháy mắt đã bị trấn áp tiêu tan, thân hình y còn cách cầu đá mười mấy trượng cũng rơi xuống.

Sau khi rơi xuống cầu đá, thân thể Tên Kiếm Đế kia vang lên một tiếng, có vẻ như thân thể y nặng mấy ngàn cân. Lúc này y đang chậm rãi bước đi như đi dạo, thậm chí rất chậm, hướng tới giữa biển lửa màu xám kia.

Cầu đá không có tay vịn, hai bên chính là biển lửa màu xám. Không cảm thấy chút độ nóng nào của biển lửa, nhưng không ai nghi ngờ, một khi rơi xuống đó sẽ bị trục xuất khỏi Huyền Thiên Kiếm Vực, lại thêm Thiên Ma quấn thân quấy nhiều, đau khổ vô cùng.

Lúc này mặc cho vài tên tông sư Kiếm Phách của giới Tử Hoàng đứng trên bờ kêu gọi, tên Kiếm Đế kia không có chút phản ứng nào. Hiển nhiên trên cầu đá có biến hóa huyền ảo,

ai lên cầu đá cũng không còn cảm ứng với hết thảy xung quanh, Luân Hồi Kiếm Kiều!

Sau khi cắt qua một mảng khí Phong Mang màu xanh, hai người Lục Thanh hạ xuống, nhìn cầu đá màu xám Trước mặt, trong mắt Lục Thanh toát ra hào quang kỳ dị.

- Lăng Kiếm Tôn, Lục Kiếm Tòn!

Lúc này tới đây bắt quá chỉ có mười mấy người của giới Tử Hoàng, cùng năm, sáu người của giới Bạch Linh mà thôi những người còn lại chưa thấy tới. Lúc này ở đây chỉ có một tên Kiếm Tôn, còn lại đều là Kiếm Đế. Huyền Thiên Kiếm Vực hút vào ngẫu nhiên, những người này có thể vào Kiếm cốc Thanh Phàm nhanh như vậy, chỉ có một cách giải thích, chính là chỗ bọn họ được đưa vào rắt gần Kiếm cốc Thanh Phàm.

Về phần hai người Lục Thanh, tuy rằng Kiếm cốc này lớn hơn Hư Không Kiếm cốc ở giới Thanh Phàm rất nhiều, nhưng Lục Thanh vẫn có thể mơ hồ phân biệt được phương hướng. Hơn nữa hai người cũng được đưa vào cách Kiếm cốc Thanh Phàm không xa, tốc độ lại nhanh, cho nên cũng gia nhập vào nhóm người đầu tiên tới được nơi đây.

Hai người đáp lễ với những người khác, ngay sau đó, ánh mắt Lục Thanh liền chăm chú quan sát Luân Hồi Kiếm Kiều, kiếm quang màu tím trắng trong mắt chớp động, muốn nhìn thấu không gian phía trên cầu.

Trong nháy mát từ dưới cầu đá, một chùm Luân Hôi Chân Hỏa bay lên rất nhanh, nháy mắt đã nuốt chửng khoảng không mà ánh mắt Lục Thanh vừa quan sát.

Chỉ thấy một làn khói nhẹ bốc lên, ngay tức khắc, thân hình Lục Thanh lảo đảo hai cái, kiếm quang trong mắt hắn lập tức thu liễm lại.

Truyện Chữ Hay