Giới Bạch Linh.
So với giới Kim Thiên, nguyên khí thiên địa ở đây nồng đậm hơn hẳn một bậc. Nơi đây tuy rằng nguyên khí thiên địa chưa tới mức ngưng thật hiện hình, nhưng trên một ít núi sông cổ xưa, có thể thấy được nguyên khí màu trắng nhạt trôi nổi lượn lờ.
Núi rừng trừng trùng điệp điệp, vừa tới giới Bạch Linh. Lục Thanh lập tức cảm thấy một cỗ đại thế khó mà địch nổi. Đây là đại thế của một giới, giới Kim Thiên không thể hiện rõ hoàn toàn, nhưng tới giới Bạch Linh, lại có thể cảm ứng được rất rõ ràng.
- Sao hả. Lục huynh có cảm tưởng gì không?
Minh Thiên Hà cười hỏi.
Lục Thanh gật gật đầu:
- Giữa hai giới chênh lệch quá lớn, chẳng trách các tông môn đều dùng trăm phương ngàn cách để nâng cao tông môn mình, đây quả thật là đại nghiệp ngàn thu, phúc cho con cháu!
- Đúng vậy, không biết Tử Lôi tông ta có thể có được một ngày tiến cấp hay không. Lôi Thiên than dài một tiếng:
- Bất quá ta biết, chỉ cần Tử Hà tông bồi dưỡng trăm năm, như vậy tiến lên cấp Bạch Linh là chuyện gần như chắc chắn.
Lục Thanh thoáng động trong lòng bèn hỏi:
- Không biết thực lực của giới Bạch Linh này thế nào?
- Thực lực của giới Bạch Linh ư?
Nhiếp Bích Tâm cười, lắc lắc đầu:
- Một lời khó lòng nói hết. Thực lực giới Bạch Linh quả thật thâm sáu khó lường, tích lũy qua nhiều năm như vậy, từ năm vạn năm hiện tại trở lại đây cũng chỉ có ba tông thay đổi mười hai tông còn lại đã tồn tại năm vạn năm, nếu so với năm đại tông môn của giới Tử Hoàng, cũng không ít tuổi hơn bao nhiêu.
- Không sai cách phân chia tông môn của Kiếm Thần Điện đã không còn thích hợp với bọn họ. Chỉ là bọn họ không muốn đắc tội với năm đại tông môn, nếu không, hiện tại giới Tử Hoàng đã không chỉ có năm đại tông môn tồn tại
Lôi Thiên trầm giọng nói sắc mặt trở nên nghiêm nghị:
- Tông môn cắp Bạch Linh tối thiểu có gần trăm Kiếm Hoàng, Kiếm Vương và Kiếm Tông không dưới năm trăm.
Lục Thanh khẽ rùng mình, lời này khác hẳn lời mà hắn từng nghe Mộc Thanh Nguyên nói. Bắt quá Lục Thanh tin tưởng vào lời của Lôi Thiên hơn Mộc Thanh Nguyên, dù sao địa vị khác nhau, tự nhiên tầm nhìn cũng khác nhau.
Nói như vậy, thực lực của tông môn cáp Bạch Linh vô cùng đáng sợ... Lập tức Lục Thanh lại hỏi:
- Tử cảnh giới Kiếm Phách trở lên có được mấy người?.
- Cảnh giới Kiếm Phách ư?
Trên mặt Lôi Thiên rốt cục lộ ra vẻ cao ngạo như trước:
- Cảnh giới Kiếm Phách khác xa cảnh giới Kiếm Hôn, không phải dễ dàng đột phá. Cho dù là tông môn cấp Bạch Linh cũng không có nhiều, mỗi tông môn nhiều nhất có được năm, sáu người, là Thái Thượng trưởng lão. Trong số đó, số thực sự đắc đạo tối đa là một, hai người.
Nói tới đây. Lôi Thiên đưa mắt nhìn Lục Thanh đầy thâm ý:
- Nếu so với Lục huynh, hiện tại giới Bạch Linh ngoại trừ mười mấy người ra, không ai có thể sánh được với thực lực của Lục huynh. Cho dù hiện tại Lục huynh đưa Tử Hà tông lên giới Bạch Linh cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì. Chỉ có điều việc phát triển tông môn sẽ rất chậm, muốn đạt tới cấp Bạch Linh, không có mấy trăm, một ngàn năm là không được.
Lôi Thiên nói rất đúng, lúc trước Lục Thanh cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, chỉ có điều nền tảng của Tử Hà tông hiện tại quá yếu ớt, nếu tùy tiện tiến vào giới Bạch Linh, cho dù có hắn chống đỡ cũng khó có thể làm nên chuyện, chỉ tổ khiến người khác xem thường. Huống chi con đường Kiếm Đạo vô cùng hung hiểm, lở như có một ngày nào đó hắn gặp chuyện bất trắc, vậy Tử Hà tông chỉ có một kết quả: diệt tông.
Nhưng ở giới Kim Thiên, tuy rằng rằng nền tảng của Tử Hà tông vẫn còn yếu ớt, nhưng đã có bước tiến nhảy vọt. Nếu so với nhưng tông môn ở giới Kim Thiên, đã không còn nằm trong nhóm nhưng tông môn yếu nhất nữa. Mà trong này, chưa tính tới sự tồn tại của Tông sư Kiếm Phách.
Một tháng sau.
Ở núi Giới Thần, giới Bạch Linh.
Đây là ngọn núi cao vài vạn trượng, đỉnh núi chìm khuất trong mây, nguyên khí thiên địa ngưng kết thành linh thủy, thậm chí có thể cảm thấy ẩm ướt rõ ràng.
Phía trước núi Giới Thần là đồi núi chập chùng, tiếng nước chảy* dưới sông gào thét liên miên không dứt.
Lúc này, sáu người Lục Thanh đang đứng trên đỉnh một ngọn núi cách núi Giới Thần chừng ba vạn dặm, quan sát phong cảnh núi sông trước mặt, ngắm nhìn núi Giới Thần thật lớn kia.
- Hay cho một ngọn thần sơn, tuy rằng ta đã thấy qua một lần, nhưng lần này cũng khó tránh khỏi dao động tâm thần.
Minh Thiên Hà cất giọng cảm khái:
- Nêu lập chủ phong của tông môn trên đó, không biết có thể bồi dưỡng ra bao nhiêu nhân tài kiệt xuất...
- Lão nghĩ thật nực cười, núi Giới Thần là trung tâm của cả giới Bạch Linh, làm sao có thể đụng tới? Cho dù lão muốn. Kiếm Thần Điện cũng sẽ không chấp nhận, mà mười lăm đại tông môn của giới Bạch Linh cũng sẽ đối nghịch với lão ngay tức khắc.
Liệt Sí Thiên lên tiếng chế giễu, nhưng ánh mắt nhìn núi Giới Thần cũng không giấu được vẻ khen ngợi.
Dưới chân núi Giới Thần.
Lúc này có gần ba trăm chiếc ghế dựa lớn trên khắc kiếm vân cao chừng một trượng bày sẵn. Những chiếc ghẻ này không phải gỗ cũng không phải kim loại, toàn thân toát ra khí Phong Mang màu vàng nhạt.
Lúc này, gần ba trăm chiếc ghế kia được chia làm bốn khu vực riêng biệt. Khu vực nhiều nhất có gần hai trăm ghế, mà khu ít nhất chỉ có hai ghế.
Hiện tại trên nhưng chiếc ghế này đã có rất nhiều Kiếm Giả tĩnh tọa trên đỏ. Sau lưng nhưng Kiếm Giả này đều có một thanh thần kiếm, mà Lục Thanh quét mắt nhìn một lượt, không có thanh thần kiếm nào thấp hơn cấp Bạch Linh.
Nhưng chiếc ghế này nằm lơ lửng trên không, Kiếm Giả ngồi trên đó không ai lên tiếng, nhưng trong phạm vi ngàn dặm không gian này, không thể tìm ra dù chỉ một hạt bụi.
- Bùng...
Bất chợt trên đầu đám Kiếm Giả này, có mười lăm bóng người màu tím hiện ra.
- Tham kiến các vi lão tổ!
Lúc này các Kiếm Giả mở bừng hai mắt, đứng dậy giữa không trung. Tuy rằng không thi lễ, nhưng như vậy cũng đã tỏ lòng tôn trọng.
Bởi vì mười lăm bóng người này đêu do ý chí Kiếm Đạo ngưng kết mà thành. Có thể làm như vậy, dĩ nhiên tu vi đã ra ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Lúc này trên đầu mọi người lại xuất hiện mười lăm chiếc ghế bằng Tử Ngọc Tủy, tuy rằng trên thân không có kiếm văn, nhưng trông vô cùng cổ kính. Mười lăm bóng người vừa giáng xuống, tự nhiên có một cỗ khí thế uy nghiêm lan tràn ra, trấn áp không gian xung quanh.
Ngoài ba vạn dặm...
Bỗng nhiên Lục Thanh cảm thấy chấn động tâm thần, lập tức đưa mắt nhìn về phía chân núi Giới Thần.
Trong mắt hắn có kiếm quang màu tím trắng chớp động, ánh mắt linh hoạt sắc bén, vô cùng sâu sắc dường như xuyên qua ba vạn dặm, rơi xuống núi Giới Thần.
Mười lăm bóng người kinh ngạc kêu lên, ngay sau đó, ánh mắt cả bọn trở nên ngưng trọng mà sâu sắc.
- Chẳng hay là thần thánh phương nào, có được thần thông như vậy, quả thật bất phàm?
Sóng khí cuồn cuộn toát ra theo một người trong đó mở miệng, lập tức hóa thành Thiên Lôi trên chín tầng trời. Tiêng sấm vang rền chấn động ra xa ba vạn dặm, không trung lập tức hiện ra vô số gợn sóng không gian.
- Không xong!
Ngoài ba vạn dặm. Lôi Thiên kinh hô thất thanh, ánh mắt lão trong thoáng chốc trở nên linh hoạt sắc bén hẳn lên.
Không chờ Lôi Thiên lên tiếng. Lục Thanh khẽ giậm chân một cái, nháy mắt đã xuất hiện ngoài trăm dặm.
- Giới Kim Thiên. Tử Hà tông Lục Thanh, tham kiến các vị!
Thanh âm trong trẻo của Lục Thanh vừa vang lên, bất chọt tiếng sấm rền cuồn cuộn kia xảy ra biến hóa, lôi quang màu tím đảo ngược trở lại với tư thế quái dị vô cùng. Sau vài lần hô hấp, lập tức tiêu tan không thấy trên bầu trời núi Giới Thần.
-Khá lắm!
Bóng người màu tím vừa lên tiếng gật gật đầu, không có hành động gì nữa.
Phía dưới mười lăm ghế ngọc, rất nhiều Kiếm Giả lộ vẻ ngưng trọng. Hành động vừa rồi của Lục Thanh, tự nhiên bọn họ nhìn thấy rõ ràng. Nếu đổi lại là bọn họ, không ai dám bảo đảm có thể làm được một cách nhẹ nhàng thoải mái như vậy. Ngăn cản là một chuyện, nhưng quay ngược trở lại như vậy, chính là thần thông mà bọn họ khó mà hiểu nổi.
Dưới chân núi Giới Thần, trong lúc nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh.
Giờ phút này không còn ai nhắm mắt dưỡng thần nữa, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, không gian trở nên ngưng trệ, tới mức có người cảm thấy không thoải mái.
-Rắc...
Rốt cục mặt đất phía dưới không còn chịu nổi không khí nặng nề như vậy, chậm rãi nứt ra. Tiếng đất nứt vang lên đứt quãng, nhưng giống như một chiếc búa nện thật mạnh vào lòng mỗi người.
Sau nửa canh giờ, không biết bắt đầu từ nơi nào, tiếng kiếm ngâm khe khẽ vang lên, sắc mặt của nhiều Kiếm Giả càng trở nên ngưng trọng. Đồng thời trong mắt rất nhiều người toát ra một cỗ chiến ý cuồng ngạo.
Sau thời gian tàn nửa nén nhang, vô số tiếng kiếm ngâm đã hòa cùng nhau thành một thể. Nhiều thanh thần kiếm cắp Bạch Linh cùng kêu lên như vậy khi ở xa ngoài ngàn dặm, có một bóng người màu xám hiện ra, chỉ bước ra một bước đã tới trước mặt mọi người.
- Vọng Kiếm Sinh!
Một bóng người màu tím lên tiếng nói. Tiếng nói của người này vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người phía dưới đều tập trung vào người mới đến.
Đây là một thanh niên áo xám có dung mạo anh tuấn nhưng lạnh lùng như băng giá. Trong đôi mắt y, khí xám Luân Hồi chớp động thay thế cho vị trí của tròng mắt, cho đến mái tóc của y cũng có màu xám. Không gian xung quanh y hơi vặn vẹo, theo sự xuất hiện của y, rất nhiều Kiếm Giả cảm thấy hồn phách của mình run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phá thể ra ngoài.
- ở đâu?
Ánh mắt thanh niên nhìn về phía người vừa lên tiếng khi này.
- Ngươi vẫn không thay đối chút nào, bất quá hãy nghe lão phu khuyên bảo một lời. Nếu ngươi muốn làm nên chuyện ở Huyền Thiên Kiếm Vực, vậy trận chiến này đề sau hãy tiến hành, nếu không, một khi lưỡng bại câu thương, ngươi sẽ không lấy được bất cứ thứ gì.
- Kiếm Tâm ư?
Thanh niên áo xám hỏi lại, sau đó lắc lắc đầu:
- Ta không cần Kiếm Tâm!
Lời này vừa vang lên, rất nhiều Kiếm Giả đồng thời biến sắc, ánh mắt nhìn thanh niên cũng thay đổi hẳn.
- Tốt lăm, không ngờ ngươi lại có quyết tâm như vậy, xem ra chúng ta đã coi thường ngươi.
Bóng người màu tím nói với giọng cảm khái:
- Bất quá ngươi nên cẩn thận là hơn, tuy rằng rằng trong trận chiến này, mười lăm lão già chúng ta coi trọng ngươi, nhưng người kia là loại người làm việc gì cũng ra ngoài dự liệu của người khác, tư chất Kiếm Đạo rất mạnh mẽ, trong đời lão phu hiếm thấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -