Bất Diệt Kiếm Thể

chương 18: ngũ cảnh kiếm đạo tam điều lộ (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lĩnh ngộ kiếm ý đâu phải là chuyện đơn giản. Phải biết rằng khi tu vi đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn, muốn tiến thêm một bước là điều hết sức khó khăn. Vậy mà hôm nay, Huyền Thanh lại mang cơ hội tới nơi có thể giúp cho tu vi bản thân tăng tiến cho mình. Hiểu được điều đó, Lục Thanh bái một cái thật sâu, nói:

- Nếu sau này, đệ tử có được sự thành công, chắc chắn sẽ không quên ân trọng như núi của sư phụ.

Huyền Thanh đưa tay đỡ Lục Thanh dậy, nói:

- Mặc dù, Triêu Dương phong của chúng ta ở Tử Hà tông có đệ tử ít nhất. Nhưng ngoại trừ Tử Hà phong ra, chúng ta chính là người đứng đầu. Điều này cũng có liên quan tới việc Lục gia của ngươi phụ thuộc trong ngàn năm qua. Ta làm như thế cũng là suy nghĩ cho Triêu Dương phong nữa. - Huyền Thanh nói ra điều đó khiến cho một chút nghi ngờ của Lục Thanh biến thành mây khói.

Nét mặt Huyền Thanh chợt nghiêm túc, nói:

- Ngươi nhắm mắt lại, ta truyền cho ngươi một vài thứ.

Mới nghe thấy vậy, Lục Thanh sửng sốt nhưng ngay lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt.

Tay phải nhấc lên, đầu ngón tay trỏ của Huyền Thanh xuất hiện một điểm sáng màu tím. Ngón tay lão điểm vào mi tâm của Lục Thanh. Khi đầu ngón tay đến gần, không khí xung quanh ngón tay trở nên dao động tỏa ra một vòng sòng gợn màu tím. Khi ngón tay ấn lên mi tâm, Lục Thanh chỉ cảm thấy não mình nóng lên, một luồng hơi nóng bao lấy toàn bộ đầu hắn. Một chút đau đớn xuất hiện, Lục Thanh cắn răng chịu đựng.

Một lúc sau, Lục Thanh mở mắt. Mới nghĩ một chút đã cảm thấy trong đầu có thêm một thiên Kiếm Nguyên công khoảng chừng ngàn chữ, nhưng lại hết sức tinh thâm, ảo diệu. Mức độ phức tạp của nó so với Húc Nhật tâm kinh còn lớn hơn nhiều. Xét qua một chút có thể thấy nó có bảy tầng công pháp, vượt hơn một bậc. Mặc dù, chưa đạt tới mức độ của Kiếm Nguyên công có chín tần công pháp nhưng với tu vi của hắn vào lúc này thì đó cũng là một điều đáng quý.

- Đây là một thiên Kiếm Nguyên công thượng cổ không đầy đủ mà ta đã tìm được khi còn trẻ. Tên của nó là Kiếm Hồn kinh. Mặc dù, uy lực không lớn, nhưng phương pháp luyện hồn lại hết sức tinh thâm. Con đường kiếm đạo trước khi ngưng luyện kiếm hồn cò ba điểm tu luyện quan trọng. Một là tu vi Kiếm Nguyên, Hai là ý cảnh kiếm pháp, ba là thần thức trong linh hồn. Tu vi tăng tiến tuy quan trọng là nằm ở tu vi Kiếm Nguyên cùng với việc lĩnh ngộ ý cảnh kiếm pháp. Nhưng nếu thần thức của linh hồn không đủ, thậm chí là yếu thì cũng giống như một cái thùng không đủ lớn sẽ khiến cho nước tràn ra ngoài. Phương pháp luyện hồn trong Kiếm Hồn kinh có khả năng khiến cho tinh thần lực trong linh hồn mạnh lên rất nhiều. Thậm chí, đối với việc sau này ngươi ngưng kết Kiếm Hồn cũng tăng lên bốn đền năm phần xác suất thành công.

Xoa xoa chòm râu hoa râm, Huyền Thanh lại nói:

- Sau này, trong lúc ngươi tu luyện Húc Nhật tâm kinh có thể lấy nó để làm phương pháp luyện hồn. Chắc chắn, sau này đối với sự đột phá của ngươi sẽ có sự giúp đỡ rất nhiều. Nhưng.....

Đang nói, lão chợt dừng lại. Ánh mắt Huyền Thanh chợt trở nên hung dữ:

- Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Điều này chắc ngươi cũng biết. Kiếm Hồn kinh mặc dù chỉ là bản khuyết, nhưng nếu để lọt ra ngoài chắc chắn sẽ khiến cho Tử Hà tông của chúng ta trành giành. Thậm chí một ít thế lực khác cũng dòm ngó. Để phòng ngừa, ta mong ngươi có thể lập một cái lời thề Kiếm Thần.

Lời thề Kiếm Thần... Mặc dù nó không phải là lời thề tàn khốc nhất trên Kiếm Thần đại lục, nhưng cũng khiến cho người ta phải để tâm tới sự tồn tại vĩ đại nhất trên mảnh đại lục này... Kiếm Thần.

Chẳng có người nào biết Kiếm Thần lớn lên như thế nào. Nhưng sau năm ngàn năm thời thượng cổ chấm dứt, lịch sử của Kiếm Thần đại lục đã có hơn năm vạn năm. Kiếm Thần và Kiếm Thần điện của lão vẫn xuyên qua cả quá trình lịch sử, giống như một thứ gì đó vĩnh hằng khiến cho tất cả người luyện kiếm sùng bái giống như thần linh. Thực ra, Lục Thanh biết người luyện kiếm trên Kiếm Thần đại lục luôn không ngừng cố gắng đột phá, một phần cũng để có được một cuộc sống dài hơn. Nhưng việc đó lại quá khó khăn. Qua bao tổng kết của các vị tông sư Kiếm đạo thì đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn có thể sống hai trăm năm. Cảnh giới Kiếm Phách có thể sống từ bốn trăm năm tới tám trăm năm. Mà tới cảnh giới cao nhất Kiếm Tâm thì nếu không có gì bất ngờ sẽ có thể có được cuộc sống tới cả vạn năm. Nhưng dù vậy cũng chẳng có người nào biết được Kiếm Thần đạt tới cảnh giới nào. Một tính mạng quá dài và buồn chán khiến cho Kiếm Thần điện từ từ được tất cả mọi người tín ngưỡng.

Lời thề Kiếm Thần, nhờ Kiếm Thần làm chứng. Người vi phạm sẽ không thể tiến thêm mà sẽ phải chịu hình phạt hình thần câu diệt của Kiếm Thần điện. Hơn năm vạn năm, chưa từng có một người nào may mắn chạy thoát. Tất cả những người vi phạm đều bị xử lý. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhưng Lục Thanh cũng không phải là kẻ ngu. Tuy Lục gia của hắn vẫn luôn đơn truyền, nhưng sinh trong một thế gia, việc hiểu biết đối với nhân tình thế thái chắc chắn phải hơn người bình thường. Mặc dù, nếu hắn không phát lời thề Kiếm Thần, Huyền Thanh cũng chẳng nói gì, cùng lắm thì xóa đoạn ký ức trong đầu của hắn. Nhưng với ân huệ của Huyền Thanh đối với Lục gia cùng với rất nhiều sự giúp đỡ, Lục Thanh vẫn lựa chọn phát ra lời thề Kiếm Thần. Hắn chẳng cần phải suy tính thiệt hơn, bởi ít nhất trong lòng cũng có một suy nghĩ ân oán phân minh.

Xoay người về phía Đông, hướng về nơi trung tâm của đại lục, chỗ Kiếm Thần điện tọa lạc và Kiếm Thần đang sống ở đó. Nó cũng là nơi mà tất cả người luyện kiếm trên đại lục tôn thờ, Lục Thanh quỳ một gối xuống mà nói:

- Xin Kiếm Thần làm chứng!

Lục Thanh bấm nhẹ một cái, đầu ngón tay trái nhất thời có một vết xước. Một giọt máu đỏ tươi chợt hiện ra, trôi nổi trước mặt Lục Thanh. Thấy vậy, tâm thần Lục Thanh chấn động trước lực lượng của Kiếm Thần. Trong mắt hắn hiện lên một sự kính sợ.

- Xin Kiếm Thần làm chứng, Lục Thanh thề không nói cho người thứ ba biết nội dung của Kiếm Hồn kinh. Nếu làm trái, tình nguyện chịu hình thần câu diệt, vĩnh viễn bị tan biến dưới hình phạt của thiên địa. - Lời nói vừa chấm dứt, giọt máu đang trôi nổi chợt tỏa ra ánh sáng màu vàng, trong nháy mắt chia làm hai. Một giọt không một tiếng động, bay thẳng vào mi tâm của Lục Thanh, khiến cho hắn cảm thấy mát lạnh. Một giọt máu khác thì phóng ra khỏi điện. Khi gần tới cửa điện, nó như chạm phải một luồng sóng vô hình khiến cho không khí xung quanh có phần vặn vẹo rồi biến mất.

Cái cách mà nó biến mất quá quỷ dị, có lẽ cũng chỉ Kiếm Thần mới có được. Trong lòng Lục Thanh lại thêm cảm thán, nhưng lại có thêm một sự mong mỏi đối với con đường kiếm đạo sau nay. Con đường mù mịt, không thấy điểm cuối tuy có rất nhiều khó khăn, nhưng cũng có rất nhiều điểm thú vị.

- Được rồi! Nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi đi đi. Hãy nhớ, con đường kiếm đạo giống như đi ngược dòng nước. Không tiến thì lui nhưng không được lười biếng. Hy vọng ngươi có thể ghi nhớ. - Khi thấy Lục Thanh lập lời thề xong, Huyền Thanh khoát tay nói.

Lại khom người thi lễ một lần nữa, Lục Thanh liền đi ra khỏi chủ điện. Trong đại điến, ánh mắt của Huyền Thành như có một tia sáng lóe lên. Nét mặt lão khi thì trầm tư, khi thì đau khổ đôi lúc lại có một sự áy náy. Một lát sau, lão lấy từ trong áo ra một quyển thư tịch màu vàng, trên đó có ba chữ Kiếm Hồn Kinh rất to. Một luồng ánh sáng tím trên tay phải lóe lên, quyển sách bốc cháy, biến thành một đám tro tàn. Năm ngón tay lão khẽ xòe ra, tro bụi liền qua kẽ tay rơi xuống đất.

- Đây là người cuối cùng... - Thì thào trong miệng một câu rồi Huyền Thanh xoay người bước ra sau điện. Thân hình lão từ từ biến mất về cuối hành lang. Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng lão như lại già thêm mấy phần.

Lại một ngày trôi qua, mang thân thể mệt mỏi Lục Thanh về tới Tử Trúc viện. Sau nửa tháng, đám đệ tử trên Triêu Dương phong đã quen với thói quen của tiểu sư đệ. Hành động của hắn khiến cho mọi người không thể nghĩ ra. Chẳng lẽ mỗi ngày cứ đeo thanh Hắc Thiết kiếm to như vậy để rèn luyện thân thể hay sao? Tất cả mọi người cùng bàn tán với nhau. Trong suy nghĩ của họ với một người chưa Trúc Cơ thì điều quan trọng nhất là phải cố gắng tích lũy Kiếm Nguyên khí trong cơ thể cho dù việc đó rất buồn chán. Nhưng nếu không có Kiếm Nguyên khí thâm hậu thì không thể áp súc Kiếm Khí mà đạt tới cảnh giới Kiếm Nguyên từ đó mà Trúc Cơ thành công. Mà nếu để luyện kiếm thì với tu vi Kiếm Thị của hắn mới chỉ có Đằng Vân cửu kiếm vốn có chiêu thức tự nhiên, linh hoạt. Nhưng nếu dùng hết sức lực để cầm một thanh kiếm to như vậy mà luyện tập thì lại đi trái với ý cảnh cơ bản của Đằng Vân cửu kiếm.

Cũng có mấy đệ tử tốt bụng thấy vậy liền nhắc nhở Lục Thanh nhưng hắn cũng chỉ cười trừ. Vì vậy mà cũng chẳng ai để ý tới hắn. Cũng có lần hắn gặp Thái vân, nhưng với sự cảnh cáo của Triệu Thiên Diệp gã cũng chẳng gây khó khăn cho Lục Thanh, thậm chí lại còn ôm quyền mỉm cười. Nhưng nụ cười đó trong mắt Lục Thanh lại chẳng khác nào một nụ cười nhạo khiến cho người ta tức dựng tóc gay. Mà con hỏa lang bên cạnh Thái Vân, sau nửa tháng, màu vàng của lớp lông dài trên người nó lại càng thêm rực rỡ. Trong đôi mắt của nó luôn lóe lên hàn quang, hiển nhiên là thực lực có sự tiến bộ.

Vốn Lục Thanh vẫn có sự lo lắng đại hội luận kiếm sau đó không thể chống lại người cùng với linh thú giáp công. Bởi hắn hiểu được muốn ký kết với một con linh thú ở Linh Thú điện là phải dùng tích góp cống hiến với tông môn để đối lấy. Mà sự tích góp đó tới một mức nhất định có thể đổi lấy kiếm khí, sự chỉ điểm của trưởng bối, linh thú, nơi tu luyện. Nói chung là có rất nhiều điểm tốt. Mà để có được sự tích góp thì có thể hoàn thành nhiệm vụ của Ngoại sự đường trên chủ phong, hoặc là khai thác quặng mỏ....

Trong phạm vi trăm dặm quanh Tử Hà tông có hơn hai trăm vạn dân cư, hơn hai ngàn đệ tử nên có thể nói là có rất nhiều việc. Nhưng với Lục Thanh mà nói thì cái mà hắn thiếu nhất chính là thời gian. Thời gian tu luyện không đủ thì làm sao có được sự tích lũy để mà đổi lấy Linh thú?

Nhưng Tử Hà tông tồn tại nhiều năm như vậy nên cũng đã nghĩ tới một số người tu luyện điên cuồng. Mà những kẻ "điên" đó cũng có thể là những người có thiên tư cao. Vì vậy mà các vị trưởng lão vì bọn họ mà thay đổi quy định. Đó là những điều Đoạn Thanh Vân đã nói cho Lục Thanh. Hình như là từ hai trăm năm trước, Tử Hà tông đã ra một quy định đối với đại hội luận kiếm. Người luyện kiếm phải dựa vào tu vi của bản thân để mà chiến thắng. Bản chất của luận kiếm nếu để cho có quá nhiều ngoại vật thì cuối cùng sẽ dẫn tới bản thân không thể mạnh mẽ. Vì vậy mà quy định mới đó chính là trong đại hội luận kiếm, bất cứ lý do gì cũng chỉ có phép một người một kiếm.

Truyện Chữ Hay