"Tôi nói này, đại ca, anh thực sự chắc chắn là hắn ta sẽ tin thứ này sao?"
Ngày 5 tháng Hai, buổi sáng, tòa nhà số tám, căn hộ 502.
Máy in trong phòng làm việc đang chậm rãi hoạt động, "keng keng keng" nhả giấy ra. Hình Tri Nhất đứng trước bàn viết trong phòng làm việc, vừa sắp xếp những tờ giấy vừa mới in ra, vừa không nhịn được lo lắng hỏi.
"Không chắc chắn." Phương Diệp Tâm thản nhiên nói, đặt xấp giấy đã sắp xếp xong sang một bên. Hành động này khiến Hình Tri Nhất trợn tròn mắt: "Hả?"
"Không chắc chắn? Vậy thì tại sao chúng ta lại phải mất công như vậy? Có thời gian này thì không bằng làm việc gì đó an toàn hơn."
"Ví dụ như?" Phương Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn anh ta.
Hình Tri Nhất: "..."
Tôi thấy đi cướp xe máy điện cũng không tồi. Cướp loại đắt tiền, ít nhất cũng được an toàn ba ngày.
Cướp theo nhóm, biết đâu còn được lâu hơn.
Hình Tri Nhất là người thật thà, nghĩ ra cách hay là nói ngay. Lần này đến lượt Phương Diệp Tâm im lặng, cô ấy im lặng một lúc, sau đó mới nói: "Anh có biết là trại giam thực ra cũng có giới hạn về số lượng người không?
"Nếu như trại giam ở khu vực chúng ta đã đầy người, thì biết đâu họ sẽ trực tiếp đưa cho anh một tờ giấy, bảo anh đổi sang ngày khác rồi mới vào đấy?"
Hình Tri Nhất: "..."
Lại còn có thể như vậy nữa sao?
Khốn kiếp, sai lầm rồi!
"Hơn nữa, tôi nói không chắc chắn, là chỉ không chắc chắn hắn ta có tin những lời trên giấy hay không." Phương Diệp Tâm không nhịn được bổ sung, "Nhưng dù sao đi nữa, chỉ cần nhìn thấy tờ giấy này, thì chắc chắn hắn ta sẽ làm gì đó."
"Làm gì?" Hình Tri Nhất không khỏi cau mày, "Trên này cô đã viết rõ thời gian và địa điểm gặp mặt. Ngoài việc đến gặp cô, thì hắn ta còn muốn làm gì nữa?"
"Nhiều chứ. Ví dụ như, trả lời một bức thư, để tiếp tục thăm dò thái độ của chúng ta; hoặc là trực tiếp hẹn lại thời gian gặp mặt. Tên kia đã từng thua thiệt dưới tay chúng ta trong vòng lặp trước, vòng lặp này chắc chắn hắn ta sẽ cẩn thận hơn."
Phương Diệp Tâm vừa nói, vừa tắt máy tính đã in xong, vỗ tay xoay người lại: "Nếu như tôi là hắn ta, thì nhất định tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội gặp mặt lần này, nhưng tôi cũng tuyệt đối sẽ không để quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay đối phương."
"Vậy thì vẫn phải chờ thôi." Hình Tri Nhất lười biếng nói, tuy rằng giọng điệu thản nhiên, nhưng ánh mắt của anh ta đã có chút lo lắng rồi, "Nếu như hắn ta không có động tĩnh gì thì sao? Chúng ta vẫn không làm gì cả, cứ thế chờ đợi sao?"
"Chúng ta còn có thể tiếp tục dán quảng cáo mà." Phương Diệp Tâm lý luận rất chắc chắn, "Dù sao thì Vân Tố cũng không bị máy quay quay lại được, cũng không cần phải lo lắng bị bắt vì chuyện này."
"Nếu như hắn ta nhất định muốn kéo dài đến sau ngày 7 tháng Hai, vậy thì càng tốt. Đợi Vân Tố hồi phục rồi, chúng ta trực tiếp lái xe đưa cô ấy trở về nhà. Đợi qua Tết rồi hẵng tính."
Là một người đã rất lâu không ăn Tết, Phương Diệp Tâm không hiểu sao lại rất coi trọng chuyện này. Rõ ràng cô ấy mới quen biết Vân Tố không lâu trong vòng lặp này, nhưng lại rất quan tâm đến cô ấy.
Nói xong, thấy Hình Tri Nhất vẫn đầy vẻ mặt bất an, cô ấy lại không nhịn được thở dài, vươn tay ra vỗ vai anh ta.
"Anh cũng đừng vội. Tôi nói rồi, chắc chắn tên đó cũng không muốn kéo dài chuyện này quá lâu đâu. Tôi đã hẹn gặp hắn ta vào ngày 7 tháng Hai, mà hôm nay là ngày 5 tháng Hai rồi. Tôi đoán, hôm nay hoặc ngày mai, hắn ta chắc chắn sẽ phản hồi."
Hy vọng là vậy.
Hình Tri Nhất thầm nghĩ, anh ta cúi đầu nhìn hình xăm ngày giờ chết trên mu bàn tay mình, bất lực thở dài.
…
Tuy nhiên, trong suốt ngày 5 tháng Hai, đối phương dường như không có động tĩnh gì.
Ngày 6 tháng Hai cũng vậy. Cho đến khi màn đêm buông xuống, mọi thứ vẫn yên bình.
Phương Diệp Tâm lại rất bình tĩnh, cô ấy vẫn ăn uống, làm việc bình thường, thậm chí còn hoàn thành được khối lượng công việc mỗi ngày, rảnh rỗi cô ấy lại tìm Chung Yểu để tám chuyện, có vẻ như là đang nghiên cứu năng lực của Chung Yểu, dường như cô ấy đã có chút manh mối.
Hình Tri Nhất lại có chút bồn chồn. Phải biết là, ngày tháng trên tay anh ta tuy rằng vẫn thay đổi, nhưng tần suất thay đổi đã càng lúc càng thấp, gần như cố định ở ngày 7 tháng Hai.
Vì quá lo lắng, nên tối ngày 6 tháng Hai anh ta gần như không ngủ được. Cho đến gần một giờ sáng anh ta mới mơ màng nhắm mắt lại, ngủ được chưa đầy hai tiếng, thì lại bị ác mộng dọa cho tỉnh giấc.
Để đảm bảo an toàn, mấy ngày nay vài người họ đều sống chung với nhau. Các cô gái đều ngủ trong phòng ngủ, còn ba người đàn ông thì thay phiên nhau ngủ trên ghế sofa, người không đến lượt thì nằm dưới đất hoặc ngủ trên bàn ăn.
Mà hôm nay, vừa hay đến lượt Hình Tri Nhất ngủ dưới đất. Anh ta bỗng nhiên mở to mắt, trợn tròn mắt nhìn trần nhà trống trải, tim vẫn còn đập thình thịch vì giấc mộng về cái chết, mãi một lúc sau anh ta mới hoàn hồn, sờ sờ trán, nhẹ nhàng bò dậy, định đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Vừa mới đứng dậy, tai anh ta lại động đậy. Một loại âm thanh kỳ lạ vang lên bên tai anh ta, khiến anh ta hơi nghiêng đầu.
"Lạch cạch lạch cạch." Tần suất rất cao, rất trong trẻo. Nghe giống như tiếng gõ bàn phím.
Nhận ra điều này, vẻ mặt của Hình Tri Nhất càng thêm kỳ lạ, anh ta lặng lẽ đi theo tiếng động, đẩy cửa phòng làm việc đang khép hờ ra, quả nhiên thấy bên trong có một bóng người đang bận rộn.
"Chung Yểu?" Hình Tri Nhất nhíu mày, khó tin lên tiếng, "Muộn thế này rồi, cô làm gì vậy?"
Người ngồi trước máy tính nhanh chóng quay đầu lại nhìn anh ta một cái, sau đó lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục gõ bàn phím nhanh như bay, "Không nhìn thấy sao? Tôi đang làm việc mà."
Hình Tri Nhất: "Giờ này?"
"Ban đêm tôi dễ có cảm hứng hơn." Chung Yểu không quay đầu lại.
Không, không, tôi không phải muốn nói vậy…
Nhưng lời nói của Chung Yểu đã nhắc nhở anh ta. Hình Tri Nhất lấy điện thoại ra xem giờ, kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhanh chóng ngẩng đầu lên, thử hỏi: "Ý tôi là, bây giờ, chúng ta đang bị một tên điên giết người liên tiếp theo dõi."
Chung Yểu chăm chú nhìn màn hình, "Vậy thì sao?"
Hình Tri Nhất: "..."
Vậy thì sao cô không thấy giờ này rồi mà cô còn làm thêm giờ thực sự rất vô lý sao?
Tất nhiên còn có chút xót xa. Nhưng chủ yếu vẫn là vô lý.
"Nói hay lắm!" Chung Yểu tranh thủ thời gian biểu thị sự đồng tình mãnh liệt với lời phê bình của anh ta, "Nếu như anh có thể nói với khách hàng của tôi như vậy thì tốt biết mấy!"
Hình Tri Nhất: "..." Vậy ra là đang cày bản thảo cho khách hàng sao?
Xin lỗi, hình như vẫn là xót xa nhiều hơn.
Hình Tri Nhất nhìn bóng lưng của Chung Yểu với vẻ mặt phức tạp, anh ta lắc đầu, cầm tay nắm cửa xoay người rời đi. Bỗng nhiên anh ta chú ý đến một tờ giấy đặt trên mép bàn viết, hình như trên giấy in loại chữ đặc biệt mà chỉ có họ mới hiểu được, anh ta không nhịn được "Ơ" lên một tiếng, tiến lại gần xem kỹ:
"Đây là gì vậy? Hình như trước đây chưa từng thấy."
"Ồ, cái này à." Chung Yểu nhanh chóng liếc nhìn, "Diệp Tâm in trước khi đi ngủ."
"Chúng tôi tìm thấy lời cảnh báo của Lý Mộng Hải dành cho đồng loại trên mạng, Diệp Tâm nói là lưu hình ảnh lại trước, kết quả lúc lưu lại ấn nhầm, nên trực tiếp in ra luôn."
"Ồ..." Hình Tri Nhất thấp giọng đáp, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt của anh ta bỗng nhiên trở nên u ám."Tôi… Thực ra trước đây cũng từng nghĩ, nên đăng lời cảnh báo lên mạng."
Chung Yểu dừng động tác gõ bàn phím lại, theo bản năng nghiêng đầu, "Gì cơ?"
"Chính là lời cảnh báo kiểu này này." Hình Tri Nhất lắc lắc tờ giấy trong tay, "Bởi vì lúc đó, thực ra tôi đã đoán được, tên điên kia là một kẻ giết người liên tiếp, là kẻ giết người liên tiếp nhắm vào những người như chúng ta."
"Ồ." Chung Yểu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chớp chớp mắt, lơ đãng gật đầu, "Vậy thì anh cũng khá là cẩn thận đấy."
Nói xong, cô ấy thu hồi ánh mắt, tiếp tục gõ bàn phím. Gõ được vài cái, lại nghe thấy Hình Tri Nhất thở dài: "Nhưng tôi không dám."
Chung Yểu: "..."
Không, anh… nhất thiết phải nói lúc này sao?
Cô ấy cúi đầu nhìn thời gian ở góc phải bên dưới của máy tính, kìm nén nhắm mắt lại. Dừng lại vài giây, cô ấy vẫn đưa tay lên đóng laptop lại, nghiêm túc xoay người lại:
"Ừm, vậy thì tại sao anh không dám?"
"Tôi sợ bị hắn ta theo dõi." Hình Tri Nhất mím môi, khó khăn lên tiếng, "Vì lúc đó tôi không biết hắn ta cụ thể có những năng lực nào, hoàn toàn không dám lộ diện."
Tuy rằng anh ta cũng biết một số cách ẩn dấu thân phận trên mạng, nhưng ai biết được những cách này có tác dụng với tên sát nhân kia không? Lỡ như hắn ta vừa hay có năng lực đặc biệt nào đó, chỉ cần nhìn thấy một tài khoản giả là có thể tìm ra người thì sao?
Cho nên, sau khi suy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh ta vẫn không làm gì cả. Cho đến khi anh ta chính xác dự cảm được chuyện liên quan đến Lý Mộng Hải, anh ta mới cuối cùng quyết tâm ra khỏi nhà, nhưng cho dù đã đến nơi, anh ta vẫn quá sợ hãi đến nỗi không dám để lại thông tin của mình, chỉ dám lén lút nhét tờ quảng cáo nhỏ vào dưới cửa nhà người ta.
Nhưng nếu như lúc đó anh ta trực tiếp để lại thông tin liên lạc, cho dù là thông tin tạm thời, thì biết đâu Lý Mộng Hải sẽ không cô đơn và bất lực như vậy? Nếu như trước đó nữa, anh ta có thể trực tiếp đăng lời cảnh báo giống như Lý Mộng Hải, thì biết đâu còn kịp cứu cô gái tên là Quả Hạch kia?
"Sau khi cảnh báo cho Lý Mộng Hải xong cũng vậy. Tôi trực tiếp trở về thành phố A. Sau khi trở về vẫn không làm gì cả. Nếu như cuối cùng lửa không lan đến người tôi, thì có lẽ tôi vẫn còn đang bình chân như vại ở bên ngoài."
Hình Tri Nhất nói đến đây, không nhịn được tự giễu cười một tiếng, cẩn thận đặt tờ giấy trong tay xuống bàn: "Cho nên tôi mới nói... Hóa ra sự khác biệt giữa người với người, có thể còn lớn hơn bất kỳ loài động vật nào."
Lời này là do anh ta nói sau khi xem xong thư của Lý Mộng Hải, lúc đó Chung Yểu không có mặt, nên không nghe thấy. Nhưng điều này không ngăn cản cô ấy hiểu ra ý của Hình Tri Nhất ngay lập tức. Người mà anh ta thực sự muốn chửi, rõ ràng không phải là tên sát nhân kia.
Lại im lặng một lúc, Chung Yểu do dự lên tiếng: "Nhưng anh, không phải anh đã làm rất nhiều chuyện sao?
"Sau khi dự cảm được Lý Mộng Hải gặp nguy hiểm, anh đã chạy từ xa đến để cảnh báo cho anh ta. Lần này cũng vậy, chúng tôi cần anh, anh liền đến ngay. Hơn nữa nghe Vân Tố nói, vòng lặp trước, nếu như không phải anh đột nhiên lái xe máy điện đến tông xe, thì có lẽ chúng tôi đã thua rồi. Vào thời khắc cuối cùng, cũng là anh đến kịp thời, giúp Diệp Tâm truyền đạt thông tin, chúng tôi mới có cơ hội lật ngược tình thế."
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Hình Tri Nhất, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Cho nên anh xem, không phải anh đã làm rất nhiều chuyện rồi sao? Làm gì có tồi tệ như anh nói chứ."
"Cô nói cái gì thế, nếu không phải là cấp bách, thì ai thèm đến đây chứ." Hình Tri Nhất không nhịn được cười, "Tôi đây là bị ép buộc."
"Nhưng ít nhất thì anh cũng đã đến rồi mà." Chung Yểu nghiêm mặt nói, "Anh đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi."
"Nhưng không giống nhau mà." Hình Tri Nhất "Ơ" lên một tiếng, cảm thấy cô ấy không hiểu ý mình, "Tôi giúp các cô là vì tôi nhát gan. Lúc trước tôi không làm gì cả cũng là vì tôi nhát gan. Vấn đề là, nếu như tôi không nhát gan như vậy, thì biết đâu tình hình sẽ hoàn toàn khác."
"Vậy thì sao?" Chung Yểu ngắt lời anh ta, "Bây giờ anh nói chuyện này có ý nghĩa gì chứ?"
"..." Thực sự không có ý nghĩa gì.
"Hơn nữa, anh tự trách bản thân cũng vô dụng." Chung Yểu suy nghĩ một lúc, nói tiếp, "Dù sao thì con người, ai cũng có điểm yếu trong tính cách. Đã là điểm yếu trong tính cách rồi, thì chắc chắn nó đã ăn sâu vào trong lòng rồi, không phải là có thể dễ dàng phớt lờ, anh cố chấp với nó cũng vô dụng."
Lời nói vừa dứt, nhưng lông mày của Hình Tri Nhất vẫn còn nhíu lại. Thấy anh ta há miệng như thể muốn nói gì đó, Chung Yểu bất lực mím môi, quyết định nói trước anh ta:
"Hồi nhỏ, thực ra tôi thường xuyên bị người khác bắt nạt."
Hình Tri Nhất ngạc nhiên nhìn cô ấy, rõ ràng anh ta không hiểu tại sao cô ấy lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Chung Yểu cũng không quan tâm đến anh ta, tự mình nói tiếp: "Đặc biệt là lúc tôi mới vào tiểu học. Học sinh khóa tôi, gần như đều học cùng một trường mầm non, chỉ có mình tôi là đến từ nơi khác. Hơn nữa lúc đó tôi rất ngốc, nói chuyện làm việc, đều chậm hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, thành tích học tập không tốt, giáo viên không thích, bạn học cũng ‘gió chiều nào theo chiều ấy’, đều bắt nạt tôi. Bố mẹ tôi thì thuộc kiểu không quan tâm đến con cái. Còn anh tôi... Tuy rằng anh ấy sẵn sàng giúp đỡ tôi, nhưng nhìn anh ấy thì cũng biết, anh ấy không thể giúp đỡ được nhiều. May mà lúc đó tôi quen biết Diệp Tâm, cô ấy không sợ gì cả, cứ thế ‘dọa nạt’ khiến những bạn học kia không dám bắt nạt tôi nữa. Vì chuyện này, mà mối quan hệ giữa tôi và cô ấy càng lúc càng tốt. Cho dù sau đó cô ấy chuyển đi nơi khác nhưng chúng tôi vẫn luôn giữ liên lạc. Hồi cấp ba lúc tôi học trường nội trú, mâu thuẫn với bạn cùng phòng, cũng là cô ấy chạy từ xa đến, lôi kéo cả phòng tôi đi ăn cơm, cứ thế nói chuyện thẳng thắn. khiến cho sau này mấy cô bạn cùng phòng của tôi nhắc đến cô ấy, đều gọi cô ấy là ‘chị đại’. Nhưng lâu dần, tôi cũng sẽ nghĩ, chẳng lẽ tôi không tiến bộ chút nào sao? Mỗi lần tôi gặp chuyện, cô ấy đều sẽ giúp đỡ tôi, nhưng khi cô ấy gặp chuyện, hình như tôi luôn không giúp được gì. Ngay cả khi chơi game cũng vậy, khi tôi bị chửi, cô ấy có thể lập tức chửi lại, chửi đến nỗi đối phương không nói được lời nào. Nhưng nếu như cô ấy bị chửi, thì tôi căn bản không phản ứng kịp, cũng không thể nào chửi lại như cô ấy. Chỉ có thể an ủi cô ấy sau đó mà thôi. Diệp Tâm biết chuyện này, lại nói là không sao. Cô ấy nói là con người vốn dĩ ai cũng có tính cách riêng, có những chuyện đối với người này là điều hiển nhiên, nhưng đối với người khác lại rất khó làm được. Không cần phải dùng tiêu chuẩn của người khác để yêu cầu bản thân, như vậy thì mệt lắm."
[Hơn nữa, cậu không phải là thực sự ngốc, cậu chỉ là dễ dàng chìm đắm trong thế giới riêng của mình mà thôi, đây không phải là chuyện xấu.]. Chung Yểu nhớ rõ, lúc đó Phương Diệp Tâm còn nói thêm một câu như vậy. Khiến cô ấy vui vẻ rất lâu.
Nhưng chuyện này thì không cần phải nói ra lúc này, dường như hơi lạc đề.
Chung Yểu thầm nghĩ, cô ấy nhìn Hình Tri Nhất đang suy tư, quyết đoán lựa chọn trong "kho tàng chất liệu" của mình, sau đó cô ấy trực tiếp đi vào phần kết luận:
"Cho nên nói, anh cũng không cần phải suy nghĩ nhiều. Giống như những tác giả hay trì hoãn rõ ràng biết là sẽ không kịp, nhưng vẫn cứ chần chừ cho đến tối mới bắt đầu viết lách; giống như những người trẻ tuổi ‘cuồng yêu’ rõ ràng biết là mình đang bị lừa gạt, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện. Đôi khi, con người chính là như vậy, khuyết điểm lớn cứ thế nằm ở đó, nhất thời không thể nào khắc phục được, không còn cách nào khác. Loại khuyết điểm này, chỉ có thể chậm rãi học tập, chậm rãi điều chỉnh, sửa chữa. Trên đời này làm gì có ai là hoàn hảo? Ai cũng phải cố gắng bù đắp, nỗ lực để trở nên tốt hơn mà thôi. So sánh thì, việc anh có thể nhận ra rõ ràng điểm yếu của mình ở đâu, cũng nghĩ đến việc phải sửa chữa, đã hơn rất nhiều người rồi."
Chung Yểu nói đến đây, nhẹ nhàng nhún vai: "Hơn nữa, không phải Vân Tố đã nói rồi sao? Dị năng cụ thể của người có năng lực, đều được hình thành từ tính cách, sự cố chấp của họ. Nghĩ theo một cách khác, nếu như không có sự ‘nhát gan’ của anh, thì biết đâu năng lực của anh không phải là dự đoán thì sao? Vậy thì chúng ta chẳng phải là thua ngay từ đầu sao."
"..."
Như thể bị lời nói của cô ấy chạm đến, biểu cảm của Hình Tri Nhất rõ ràng trống rỗng vài giây. Mãi một lúc sau, anh ta mới do dự nói: "Cô thực sự nghĩ vậy sao?"
"Ừm!" Chung Yểu dứt khoát gật đầu.
Hình Tri Nhất: "..."
Lại im lặng một lúc lâu, cuối cùng Hình Tri Nhất cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại, anh ta thở dài một hơi.
"Cứ... Cái đó, cảm ơn cô nhé." Anh ta hơi ấp úng nói, vỗ vỗ quần, đứng dậy từ dưới đất, "Phải nói là, người viết lách thực sự khác biệt, nói chuyện thôi mà cũng có thể ‘xoa dịu lòng người’."
"Không có gì. Thật đấy." Chung Yểu kịp thời ngăn cản lời nói hơi xấu hổ của anh ta, lại chỉ vào máy tính của mình, "Rất vui vì anh đã nghĩ thông suốt, nếu có thời gian tôi cũng rất muốn nói chuyện với anh. Nhưng mà, bài viết của tôi… thực sự rất gấp."
Khi cô ấy nói ra vài chữ cuối cùng, gần như đã mang theo chút nghiến răng nghiến lợi. Hình Tri Nhất bừng tỉnh "ồ" lên một tiếng, vội vàng xin lỗi giơ hai tay lên, liên tục gật đầu, gần như là cúi gập người rời khỏi phòng làm việc.
Chưa để anh ta ra khỏi phòng, Chung Yểu đã không nhịn được mở máy tính ra. Hình Tri Nhất vốn dĩ còn muốn đặt đồ ăn giao tận nơi để bồi tội tiện thể cảm ơn, nhưng thấy vậy, anh ta đành phải nuốt lời nói trở lại, cẩn thận đóng cửa giúp cô ấy, xoay người thở dài một tiếng.
Phải nói là, người viết lách thực sự khác biệt. Anh ta thầm bổ sung nửa câu còn lại trong lòng.
Nói chuyện mà cũng có thể "xoa dịu lòng người".
Hình Tri Nhất thầm nghĩ. Không biết có phải vì vừa mới được an ủi hay không, nhưng anh ta cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít. Ngay cả bước chân đi vào nhà vệ sinh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tuy nhiên, chưa được bao lâu, bước chân của anh ta lại dừng lại.
Bếp và nhà vệ sinh được liên kết với nhau, nếu muốn vào nhà vệ sinh, thì phải đi qua bếp trước. Mà lúc này, Hình Tri Nhất vừa mới bước vào bếp, cũng phải đến lúc này, anh ta mới nhận ra, không biết từ lúc nào, cửa sổ nhà bếp đã được dán một tờ giấy.
Tờ giấy đó được dán từ bên ngoài, mép giấy được dán bằng băng keo trong. Trên mặt giấy hướng ra cửa sổ, được viết ba dòng chữ to một cách lộn xộn.
Hình Tri Nhất vô thức nuốt nước bọt, anh ta nhìn trái nhìn phải cầu cứu, do dự một lúc, cuối cùng anh ta cũng quyết tâm, cẩn thận tiến lại gần, hồi hộp nghiên cứu một lúc, cuối cùng cũng nhìn rõ nội dung trên đó.
[Ba giờ chiều ngày 7 tháng Hai]
[Nhà để xe chung cư Thiên Tinh Uyển]
[Đến một mình]
Phương Diệp Tâm biết nhà để xe được ghi trên tờ giấy đó.
Đó là một không gian ngầm ở phía nam của chung cư, chuyên dùng để để xe đạp và xe máy điện. Hồi nhỏ Phương Diệp Tâm từng vào đó chơi, đi xuống theo bậc thang, thứ đầu tiên cô ấy nhìn thấy là một căn phòng nhỏ có cửa sổ, đó là nơi người quản lý nhà để xe ngủ; đi qua căn phòng đó, mới là nhà để xe thực sự. Một hành lang dài, tối tăm.
Hai bên hành lang là hai hàng xe đạp được xếp chật kín, không biết đã được để ở đó bao lâu; cuối hành lang là một chiếc đèn mờ nhạt, đó là "khu vực làm việc" mà bác bảo vệ phụ trách nhà để xe tự mình dọn dẹp. Trong khu vực làm việc có một bộ bàn ghế rất cũ, trên bàn thường để vài cuốn sách cũ nát, trong góc của "khu vực làm việc", là một đống đồ phế liệu mà bác ấy nhặt về, những chai lọ, thùng giấy được sắp xếp gọn gàng.
Lúc Phương Diệp Tâm còn nhỏ, cô ấy thường cố ý gom lại những chai lọ và thùng giấy trong nhà, đợi đến khi gom được nhiều, cô ấy liền mang đến bán cho bác ấy, đổi lấy năm hao, một tệ, tiện thể xem những cuốn sách trên bàn của bác ấy, nếu như thấy thú vị thì mượn vài cuốn trở về. Sau đó cô ấy theo họ hàng đi nơi khác, ở đó mười mấy năm, đến khi quay trở lại, thì bác bảo vệ luôn đạp xe ba bánh đi khắp nơi tìm đồ phế liệu kia đã biến mất, cô ấy cũng không bao giờ quay trở lại nhà để xe tối tăm kia nữa.
Nếu như lần này tên sát nhân kia không đặc biệt nhắc đến, thì cô ấy thực sự đã quên mất, trong chung cư còn có một nơi như vậy.
Tờ giấy trên cửa sổ nhà bếp, rõ ràng là do đối phương tranh thủ lúc đêm khuya, dùng phân thân để dán lén. Mục đích chọn địa điểm này cũng rất rõ ràng. Nhà để xe nằm trong chung cư, có nghĩa là hắn ta có thể trốn trong những tòa nhà gần đó trong lúc điều khiển phân thân đến gặp cô ấy, tăng thêm độ khó tìm kiếm.
Không chỉ vậy, hoàn cảnh địa lý đặc biệt của nhà để xe, có thể nói là hoàn toàn che giấu điểm yếu của cơ chế phân thân. Hành lang hẹp và dài, ánh sáng hạn chế, chỉ cần hai phân thân là có thể dễ dàng bao vây, hơn nữa còn dễ dàng kiểm soát khoảng cách, ngay cả khi phải cách nhau mười hai mét, cũng có thể đảm bảo Phương Diệp Tâm luôn nằm trong tầm tấn công.
Cho nên, sau khi biết chuyện này, Lâm Thương Thương kiên quyết phản đối việc Phương Diệp Tâm đi một mình.
"Ít nhất cũng phải mang theo một người chứ? Nếu như hắn ta thực sự ra tay, thì em thậm chí còn không có chỗ để chạy trốn!" Lâm Thương Thương chỉ tay vào bàn, có vẻ rất lo lắng, "Hay là để anh đi. Không phải là nói, anh cũng có năng lực kia sao? Nếu như thực sự gặp chuyện, biết đâu anh còn có thể giúp đỡ."
"Không phải là biết đâu, mà là chắc chắn có thể giúp đỡ." Phương Diệp Tâm ngồi trước bàn ăn, chậm rãi ăn sáng, vừa nói vừa lau khóe miệng, "Mấy ngày nay không phải đã thử nghiệm rồi sao? Năng lực của anh vẫn rất ổn định, dùng tốt, thì chắc chắn sẽ có hiệu quả."
Lâm Thương Thương: "Đúng vậy, cho nên…"
"Cho nên, em sẽ để anh ở bên ngoài." Phương Diệp Tâm bình tĩnh bổ sung, "Anh là quân cờ bí mật của chúng ta, để anh ở bên ngoài, mới có thể phát huy tác dụng tối đa."
Lâm Thương Thương: "..."
Anh ấy nhắm mắt lại: "Vậy thì em xem người khác..."
"Người khác cũng không mang theo." Phương Diệp Tâm nói, "Anh còn nhớ kế hoạch mà em đã nói với mọi người không? Cơ sở để kế hoạch này thành công, chính là em phải khiến hắn ta tin tưởng em."
"Mà sự tin tưởng này, chỉ có thể tăng lên khi xác nhận đối phương là vô hại, hiểu chưa?"
"..." Hiểu là một chuyện, thực hành lại là một chuyện khác!
Lâm Thương Thương "hít" một tiếng, có vẻ vẫn còn bất an, nhưng thấy Phương Diệp Tâm kiên quyết như vậy, cuối cùng anh cũng không nói gì nữa. Anh bực bội "hừ" một tiếng, đứng dậy dọn dẹp bát đĩa trên bàn, sau khi dọn xong, thấy người thường ngày phụ trách việc nhà vẫn đang ngây người ngồi trước bàn, anh không nhịn được ho hai tiếng, thấy Kiều Đăng Chí vẫn không phản ứng, anh liền đẩy Kiều Đăng Chí một cái. Lúc này Kiều Đăng Chí mới hoàn hồn, vội vàng đáp lại một tiếng, sau đó cầm đống bát đĩa xếp chồng lên nhau đi vào bếp.
Lâm Thương Thương mới thu hồi ánh mắt, lắc đầu, xoay người đi về phía ghế sofa.
Không phải là anh cố ý trút giận lên Kiều Đăng Chí. Lúc này đáng lẽ phải đến lượt anh rửa bát. Chỉ là không hiểu sao, mấy ngày nay anh chàng này như thể bị hút hồn, cứ thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào đèn trong phòng khách, lại thường xuyên lộ ra vẻ mặt hoang mang, không biết đang nghĩ gì.
Bên kia, Chung Yểu và Vân Tố rõ ràng cũng cảm thấy việc để Phương Diệp Tâm đi gặp mặt một mình quá nguy hiểm. Sau khi ăn sáng xong, họ liền ngồi xuống bên cạnh Phương Diệp Tâm. Lâm Thương Thương vểnh tai lén lút lắng nghe, nghe thấy những lời khuyên can vang lên, nhưng rất nhanh sau đó đã im bặt, chỉ còn lại giọng nói của Phương Diệp Tâm. Chậm rãi, hình như cô ấy lại đang sắp xếp lại kế hoạch hành động hôm nay cho họ.
Biết rõ điều này có nghĩa là lời khuyên can của hai cô gái kia cũng thất bại, Lâm Thương Thương không nhịn được nhắm mắt lại. Dừng lại vài giây, anh ta miễn cưỡng đứng dậy, kéo một chiếc ghế ra, cũng ngồi xuống bên cạnh Phương Diệp Tâm. Dù sao thì hành động lần này rất quan trọng, nghe kế hoạch nhiều lần cũng không thiệt.
Những chuẩn bị khác cũng đã hoàn thành từ lâu. Tên sát nhân kia chần chừ mãi cho đến rạng sáng ngày 7 tháng Hai mới trả lời, ngược lại còn cho họ nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Vì cẩn thận, sau khi sắp xếp lại kế hoạch cho những người khác nghe hai lần, Phương Diệp Tâm lại kiểm tra lại từng thứ hai ba lần, những lời cần phải nói cũng được cô ấy ôn lại nhiều lần trong đầu.
Cho đến ba giờ chiều.
Ngay khi đến thời gian hẹn, Phương Diệp Tâm đã đứng trước cửa nhà để xe.
Cửa ra vào này không có cửa, tối om, giống như một cái hang. Chỉ cần đứng bên ngoài, cũng có thể cảm nhận được cơn gió lạnh thổi ra.
Phương Diệp Tâm lặng lẽ hít sâu một hơi, kéo kéo chiếc túi đeo chéo trên người, vẻ mặt bình tĩnh bước vào trong.
Trở lại nơi quen thuộc sau mười mấy năm. Vừa mới bước xuống bậc thang, cảm giác "thời gian trôi qua nhanh quá" liền ập đến. Căn phòng nhỏ của bảo vệ ở cửa ra vào đã được khóa chặt, ngay cả cửa sổ cũng được dán kín, nhìn qua lớp kính bụi bặm, có thể nhìn thấy những miếng băng keo được dán lộn xộn.
Đi vào trong, càng thêm vắng vẻ. Trời đã lạnh, bên trong hành lang càng thêm lạnh lẽo, những chiếc xe đạp hai bên dường như đã được chất đống ở đó hàng trăm năm, khi tiến lại gần thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi gỉ sắt, khiến Phương Diệp Tâm cau mày.
Cô ấy cảm thấy nơi này không thể gọi là nhà để xe nữa, mà phải gọi là "nghĩa trang xe đạp".
Đèn cảm ứng trong nhà để xe rõ ràng cũng đã hỏng từ lâu. Cho dù cô ấy có dậm chân thế nào cũng không sáng. Phương Diệp Tâm chỉ có thể lấy điện thoại ra soi sáng, mò mẫm đi về phía trước. Đi được vài bước, như thể cô ấy nhận ra điều gì đó, bước chân cô ấy hơi dừng lại, bỗng nhiên quay đầu lại.
Phía sau không có gì cả, chỉ có một mảng tối tăm. Cuối hành lang là lối vào ban nãy, lóe lên chút ánh sáng.
Phương Diệp Tâm cau mày, chậm rãi thu hồi ánh mắt, soi đèn đi tiếp về phía trước.
Cô ấy chắc chắn mình không nghe nhầm. Vừa nãy phía sau cô ấy, tuyệt đối có tiếng bước chân. Tiếng bước chân rất nhẹ, rất nhẹ.
Quả nhiên. Cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, đối phương đã sắp xếp ít nhất hai phân thân ở đây.
Tên ở phía sau, lén lút, nhìn là biết không phải dùng để đón khách. Mà vì đã có một tên xuất hiện phía sau rồi, thì tên kia, nhất định ở phía trước.
Không do dự, cô ấy soi đèn, tiếp tục đi về phía trước. Quả nhiên, cô ấy nhìn thấy một bóng người khác đang lắc lư ở cuối hành lang.
Người kia đang ngồi ở "khu vực làm việc" trong ký ức của cô ấy, hai chân gác lên chiếc bàn bụi bặm, dưới ánh đèn pin, hắn ta nhìn cô ấy với nụ cười như có như không. Khác với phân thân trong suốt phía sau, tên này dùng ngoại hình của một người đàn ông xa lạ, nếu như đoán không nhầm, thì đây chắc là dung mạo thật của tên sát nhân kia.
Rõ ràng, tên này mới là dùng để đàm phán.
Phương Diệp Tâm thầm nghĩ, cô ấy đi thẳng đến trước bàn, chậm rãi dừng bước.
Người đàn ông đối diện cũng không có động tĩnh gì khác, hắn ta cứ thế ngồi sau bàn, giữ nguyên tư thế gác chân, lẳng lặng nhìn cô ấy, một lúc sau, hắn ta bỗng nhiên cười:
"Thật là khiến người ta bất ngờ, cô thực sự dám đến."
"Bên phải anh, có một sợi dây thừng."
Hắn ta còn chưa nói xong, Phương Diệp Tâm đã lên tiếng, không khách sáo ngắt lời hắn ta: "Anh vươn tay ra kéo xuống, đèn sẽ sáng lên.”
Dùng đèn cảm ứng ở "khu vực làm việc" quá phiền phức. Cho nên lúc đó bác bảo vệ kia đã tự mình lắp một bóng đèn, dùng dây kéo thô làm công tắc.
"..." Rõ ràng đối phương hoàn toàn không ngờ cô ấy lại đột nhiên nói như vậy, ánh mắt của hắn ta rõ ràng sững sờ. Phương Diệp Tâm lắc lắc chiếc đèn pin trong tay: "Xin hỏi anh nghe thấy tôi nói gì không? Nếu như nghe thấy thì làm ơn mở đèn giùm tôi với? Làm ơn đừng cười ngây ngô nhìn đèn pin của tôi nữa, cảm ơn."
"..." Lúc này, biểu cảm trên mặt người đàn ông cũng cứng đờ. Khóe miệng hắn ta giật giật vài cái, trông có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống, hắn ta xoay người mò mẫm tìm sợi dây kéo mà Phương Diệp Tâm nói, thử kéo xuống, quả nhiên ánh đèn vàng ấm lập tức sáng lên, soi sáng không gian nhỏ bé của họ.
Thu hồi ánh mắt, người đàn ông dường như cũng không còn tâm trạng để "diễn", hắn ta lạnh lùng nói:
"Được rồi, đi thẳng vào vấn đề đi. Rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi? Tôi tưởng tôi đã nói rõ trong thư rồi."
Phương Diệp Tâm cất điện thoại, vẻ mặt rất tự nhiên, "Nhưng vì anh đã hỏi như vậy... Được rồi, tôi sẽ nói thẳng lại một lần nữa."
"Bây giờ tình hình rất rõ ràng rồi. Anh muốn giết Vân Tố, hơn nữa sau khi giết cô ấy, chắc chắn anh còn muốn ra tay với những người khác; còn tôi thì không muốn anh làm như vậy. Mặt khác, có tôi ở đây, thì anh không thể dễ dàng ra tay; có anh ở đây, thì tôi cũng không thể yên tâm. Tôi đã thấy anh phiền phức thế nào rồi, anh cũng đã thấy thủ đoạn của tôi rồi. Cứ tiếp tục như vậy, ai biết được sẽ kéo dài đến bao giờ, biết đâu trải qua thêm vài vòng lặp cũng không có kết quả. Nếu đã như vậy, thì tại sao chúng ta không nghĩ đến cách chung sống khác?"
Phương Diệp Tâm mím môi, nghiêm túc nhìn hắn ta: "Có lẽ, mỗi người nhường một bước, thì mọi chuyện lại có chuyển biến tốt đẹp hơn."
"..." Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô ấy, hơi nhướng mày, "Cái gọi là "mỗi người nhường một bước" mà cô nói, cụ thể là chỉ gì?"
"Tôi cho anh thứ anh muốn. Ngược lại, anh phải hứa với tôi vài điều kiện." Phương Diệp Tâm vừa nói, vừa mở chiếc túi đeo chéo trên người ra, "Không phải anh rất muốn biết năng lực của tôi là gì sao? Để thuận tiện cho anh hiểu, tôi đã đặc biệt mang theo dụng cụ trình diễn."
Cô ấy vừa nói, vừa tự mình đặt hai thứ lên bàn. Người đàn ông không giấu được sự tò mò mà hơi nghiêng người về phía trước, cuối cùng cũng nhìn rõ, đó là hai chiếc hộp giữ nhiệt nhỏ.
Phương Diệp Tâm mở hai chiếc hộp giữ nhiệt ra ngay trước mặt hắn ta. Hắn ta thấy trong một chiếc hộp không có gì cả, còn chiếc kia, thì có một viên sô cô la.
Phương Diệp Tâm nhìn người đàn ông đối diện, sau đó đóng nắp hộp lại, một lúc sau, cô ấy lại mở ra. Hắn ta thấy viên sô cô la vốn dĩ được đựng trong hộp giữ nhiệt bên trái, đã được chuyển sang hộp giữ nhiệt bên phải.
Dường như người đàn ông đã hiểu ra điều gì đó, hắn ta không kiềm chế được mà ngồi thẳng lên. Phương Diệp Tâm thản nhiên liếc nhìn hắn ta, trực tiếp lấy viên sô cô la kia ra, đưa cho hắn ta.
Không biết người đàn ông đang nghĩ gì, nhưng thấy cô ấy đột nhiên vươn tay ra, hắn ta lại theo bản năng lùi lại một chút. Hai giây sau hắn ta mới phản ứng lại, cố ý ho một tiếng, vươn tay ra nhận lấy viên sô cô la.
Ngay lúc chạm vào, hắn ta rõ ràng cảm thấy cảm giác hơi sai sai. Hắn ta cau mày, lật viên sô cô la lại, lúc này mới phát hiện phía sau viên sô cô la được dán một tờ giấy nhớ:
[Từ 001]
[Đến 002]
Người đàn ông lại cau mày, rõ ràng hắn ta càng thêm khó hiểu, "Cái này là có ý gì?"
"002, là số hiệu tôi đặt cho hộp giữ nhiệt bên phải." Phương Diệp Tâm nghiêm túc nói, "001 là bên trái."
"Và như anh thấy đấy, năng lực của tôi rất đơn giản. Là có thể điều khiển vật thể, dịch chuyển trong không gian kín."
Phương Diệp Tâm vừa nói, vừa vươn tay về phía người đàn ông: "Thế nào, nhìn rõ chưa? Nếu như chưa, thì tôi không ngại trình diễn lại một lần nữa."
"..." Người đàn ông lại không nói gì, cũng không trả lại sô cô la cho cô ấy.
Hắn ta chỉ hơi cúi đầu, không ngừng xoa xoa viên sô cô la trong tay. Dừng lại một lúc, bỗng nhiên hắn ta lên tiếng: "Sai rồi."
Phương Diệp Tâm sững sờ: "Cái gì?"
"Tôi nói là miêu tả của cô, sai rồi." Người đàn ông đột ngột ngẩng đầu lên, lúc này hắn ta mới trả lại viên sô cô la kia cho Phương Diệp Tâm, "Rõ ràng là cô nói muốn đàm phán, nhưng đến bây giờ cô vẫn còn nói dối." Người đàn ông vừa nói, vừa cười lạnh một tiếng, ánh mắt hắn ta lại rơi vào hai chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn.
Cả hai chiếc hộp đều có hai lớp. Hắn ta đột nhiên vươn tay ra, mở tất cả các lớp của hộp giữ nhiệt ra, quả nhiên, dưới mỗi lớp, đều được lót một lớp đá.
"Phụt." Người đàn ông không nhịn được cười lạnh một tiếng, "Tôi biết ngay mà. Loại năng lực mạnh mẽ như vậy, không thể nào không có điều kiện bổ sung."
"Không gian kín mà cô chỉ định, còn phải thỏa mãn điều kiện "nhiệt độ thấp", thì mới có thể làm thiết bị truyền tải, tôi nói không sai chứ?"
Hắn ta thản nhiên nói, đẩy hai chiếc hộp giữ nhiệt về phía Phương Diệp Tâm: "Cô đặc biệt giấu giếm điều này, là vì sao? Chẳng lẽ là cô cho rằng cố ý giấu giếm một thông tin quan trọng, là có thể lừa được tôi sao?"
"Anh nghĩ nhiều rồi." Phương Diệp Tâm lạnh lùng nói, trông có vẻ như cô ấy đã bình tĩnh trở lại, chỉ là hành động thu dọn của cô ấy vẫn lộ ra vẻ bối rối khi bị vạch trần. Cô ấy thậm chí còn không kịp cất hai lớp vừa mới lấy ra đi, vội vàng đóng nắp hai chiếc hộp giữ nhiệt rồi nhét vào túi.
"Tôi chỉ là cảm thấy đây không phải là trọng điểm, không cần phải nói quá chi tiết thôi."
"Cô nghiêm túc đấy à?" Người đàn ông không tin nổi nhìn cô ấy, như thể đang nhìn một trò đùa khó hiểu, "Hừm, tôi cứ tưởng cô đã hiểu tình hình rồi, nhưng hành động của cô bây giờ, ngược lại khiến tôi khó hiểu."
"Có cần tôi nhắc nhở cô lần nữa không? Đối với tôi, thứ duy nhất mà các người có thể lấy ra được, và có thể coi là vốn liếng để trao đổi, chính là thông tin về năng lực của cô.”
Ý tứ là, ngay cả nội dung trao đổi duy nhất cô cũng nói dối, vậy thì họ còn đàm phán cái gì?
Nghe vậy, Phương Diệp Tâm lại nhìn hắn ta với vẻ mặt khó hiểu:
"Ai nói tôi muốn trao đổi cái này với anh chứ?"
Được rồi, lần này người đàn ông càng thêm khó hiểu: "Cô không định trao đổi cái này với tôi, vậy thì vừa nãy cô trình diễn làm gì?"
Chẳng lẽ là đang báo tên món ăn sao?
"Tôi đã nói rồi, đây chỉ là để cho anh dễ hiểu mà trình diễn cho anh xem thôi." Phương Diệp Tâm trông có vẻ như đã điều chỉnh tâm trạng, giọng nói cũng tự tin hơn rất nhiều, "Thực ra đáng lẽ tôi nên trình diễn cho anh xem ở một khía cạnh khác, nhưng làm như vậy thì, cái giá tôi phải trả quá lớn. Trong hoàn cảnh hiện tại, không thích hợp."
Người đàn ông cau mày, cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, "Khía cạnh khác? Khía cạnh gì?"
Phương Diệp Tâm nhìn sâu vào mắt hắn ta, nói từng chữ một: "Khía cạnh thời gian. Tôi biết, trong tay anh có một cuốn ‘Tập hợp những câu sai trong đời’. Vậy thì anh phải hiểu rõ, có những năng lực, vốn dĩ có thể vượt qua thời gian."
"..." Người đàn ông đã hoàn toàn ngồi thẳng lên, như thể nhận ra điều gì đó, ánh mắt hắn ta lại nhìn sang viên sô cô la mà Phương Diệp Tâm để trên bàn, "Chẳng lẽ cô muốn nói, năng lực dịch chuyển này của cô."
"Có thể dịch chuyển xuyên không gian và thời gian." Phương Diệp Tâm khẳng định, nói xong, cô ấy dừng lại một chút, lại bổ sung, "Chính xác mà nói, là xuyên thời gian."
"Tôi có thể đặt tên cho hộp giữ nhiệt trước mặt tôi là 001, đồng thời đặt tên cho nó ở một thời điểm khác là 002, một khi việc đặt tên thành công, thì những thứ tôi cho vào bên trong, có thể hoàn thành việc xuyên thời gian một lần. Chỉ là tôi hiếm khi dùng đến nó. Giống như tôi đã nói lúc nãy, mỗi lần dùng đến nó, tôi đều phải trả giá rất đắt. Nếu tốt thì chỉ là hôn mê, nếu như xấu, thì thậm chí tôi còn có thể bị sốc."
"..." Người đàn ông lại không nói gì nữa, chỉ suy tư nhìn Phương Diệp Tâm, trông có vẻ như là đang đánh giá xem lời cô ấy nói có thật hay không.
Một lúc sau, hắn ta mới nói: "Sau đó thì sao? Chẳng lẽ cô chỉ muốn nói với tôi những chuyện này thôi sao?"
"Tất nhiên là không rồi!"
Phương Diệp Tâm hơi cúi đầu, thầm hít sâu một hơi trong lòng.
Cô ấy nhớ đến những lời mình nói với những người khác lúc nãy. Lúc đó cô ấy nói, so với tên điên trước mặt, thì họ có hai ưu thế.
Thứ nhất, là đối phương không biết họ biết những gì.
Thứ hai, là họ có thể thả mồi nhử, nhưng đối phương thì không.
Nhưng thực ra, họ còn có thêm một ưu thế nữa.
Đó là không hiểu sao, tên sát nhân trước mặt, lại không biết năng lực của cô ấy là gì.
Xét đến việc đối phương đã từng giao chiến với cô ấy vài lần, Phương Diệp Tâm cảm thấy có lẽ hắn ta vẫn có chút suy đoán trong lòng. Nhưng chắc chắn hắn ta không biết cơ chế cụ thể.
Quan trọng hơn là, theo như lời của Vân Tố và Hình Tri Nhất, nếu như lấy ánh sáng xanh lá cây làm tiêu chuẩn đánh giá, thì cô ấy, hình như là mạnh hơn những người khác.
Hình như đối phương cũng biết điều này.
Điều này có nghĩa là, rất có thể hắn ta đã đánh giá cao năng lực của cô ấy. Nói cách khác, chỉ cần cô ấy dám nói, thì biết đâu hắn ta thực sự dám tin.
Mà chỉ cần hắn ta tin, thì mọi chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn.
Phương Diệp Tâm lại lần nữa âm thầm hít sâu một hơi, cô ấy ngẩng đầu lên.
"Tất nhiên là không rồi." Cô ấy nói, "Thứ tôi thực sự muốn nói với anh là... cái này."
Cô ấy xòe lòng bàn tay ra về phía hắn ta, chỉ thấy trong tay cô ấy, không biết từ lúc nào, đã có thêm một chiếc USB.
Chiếc USB hình nhân vật của "Ngưỡng Giới Mê Đồ", vỏ ngoài là đôi cánh nhỏ nổi bật, phối màu đen trắng kinh điển.
"Đây là thứ tôi lấy được từ tủ lạnh nhà tôi vào ngày 4 tháng Hai. Cùng lúc đó tôi còn lấy được một chiếc điện thoại từ ngày 7 tháng Hai của vòng lặp trước. Trong điện thoại là bản ghi âm tôi tự mình ghi âm, ghi lại những lời anh nói sau khi giết Kiều Đăng Chí xong, đến tìm tôi. Còn trong chiếc USB này, chứa năng lực của bạn tôi, Lâm Thương Thương."
Phương Diệp Tâm vừa nói, vừa chậm rãi nắm chặt chiếc USB trong tay, ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đối diện với vẻ mặt chân thành:
"Hiểu chưa, đồ khốn? Đây, mới là cơ sở để tôi trao đổi với anh."