Từ công viên trở về, Keisuke tắm xong rồi vào phòng khách, chỉ có mỗi mình Masaki.
Bố mẹ vẫn chưa về.
“Ông già với mẹ đâu rồi?”
“Nghe bảo là phải một lúc nữa”
Masaki đứng dậy rồi lấy trong tủ lạnh ra một cái hộp nhỏ.
Đó là chiếc bánh mà Masaki đã mua trên đường về nhà. Vì đây là bánh cho hai người ăn nên có không to lắm.
Keisuke nhìn, chẳng biết Masaki định làm gì thì cô chuẩn bị hai chiếc dĩa đặt lên bàn rồi ngồi xuống ghế.
Cô đưa một chiếc dĩa cho Keisuke.
Một chiếc nữa là dành cho mình.
Masaki nói – “Ăn bánh nào?”
“Bây giờ á?” – Cậu cứ nghĩ rằng, vì chiếc bánh quá nhỏ để cho cả nhà ăn, cứ đinh ninh là quà tặng cho bố mẹ.
“Ưm” – Masaki vươn vai. “Tại vì sau khi bình tĩnh lại rồi thì tớ đói bụng”
“Nhưng mà ăn kiểu này là sao”
“Nếu mà cắt bằng dao thì kiểu gì nó cũng dính kem, lãng phí còn gì?”
“…”
Masaki quyết tâm một cách kỳ lạ, má cô ửng đỏ lên.
“N, nào. Bọn mình là bạn thuở nhỏ và là bạn thân mà. Với lại còn là gia đình nữa. Lại còn là anh em nữa”
“À, ừ. Là bạn thân và là anh em mà. Ha ha ha”
Hai người cầm dĩa lên rồi lại một lần nữa lặng thinh.
“Vừa nãy, lúc bị Fuuko-chan bắt lấy, trong thâm tâm tớ đã hét lên là ‘Kei-chan, cứu tớ với’’
“Thế à”
“Hồi xưa, hồi mà bọn mình cùng chơi với nhau ở công viên, tớ bị bọn trẻ ranh hàng xóm bắt nạt. Thế là Kei-chan hét lên ‘Phục thùùù’”
“Thế rồi hình như là bị đập lại nhỉ. Ha ha”
Masaki lắc đầu.
Trên mắt cô lại không ngừng chảy ra những giọt nước long lanh.
“Hồi xưa cũng thế, bây giờ cũng thế, Keisuke đúng là, người anh hùng của tớ. Keisuke luôn cổ vũ tớ. Cho tớ sức mạnh. Cho tớ hứng khởi và dũng khí”
Nhưng, Keisuke lại nói rằng.
“Tớ cũng thế mà. Lời khích lệ của Masaki thực sự đã thúc đẩy tớ. Tớ cổ vũ mà lại truyền sức mạnh cho Masaki thì đúng là nói dối. Chính vì Masaki đã biến lời cổ vũ của tớ thành sức mạnh đấy”
Cũng giống như Masaki coi Keisuke là nguồn sức mạnh của bản thân mình, đối với Keisuke, Masaki chính là nguồn sức mạnh của nhiều thứ.
Masaki dựa vào vai Keisuke.
Hương dầu gội nồng nàn tỏa ra.
Hơi ấm và sức nặng của đầu Masaki làm cho Keisuke cảm thấy ngọt ngào ở đâu đó, và cũng nặng nề nữa.
Keisuke không cử động được nữa.
Masaki cũng không động đậy.
Keisuke cử động đầu thì má của cậu chạm phải tóc của Masaki. Dù vậy, Masaki vẫn không cử động. Keisuke chỉ cử động mỗi mắt, cậu trông thấy bầu ngực của Masaki nhẹ nhàng nẩy lên hạ xuống nhiều lần.
Không biết chúng như thế được bao lâu rồi.
Hơi thở của Masaki ngày càng mạnh lên.
Keisuke nuốt ngụm nước bọt đọng trong miệng xuống.
Masaki như người ngộp thở, cô nặn ra tiếng nói.“Nếu như tớ nói là, tớ đã yêu Keisuke từ thời còn là bạn thuở nhỏ…thì cậu có nặng lòng không?”
Keisuke lại nuốt nước bọt.
Masaki thì chẳng nói gì nữa, cô chỉ cúi mặt.
Người phá vỡ đi sự im lặng là Keisuke.
“Tức là, Masaki…”
“…ừm”
Masaki chằm chằm nhìn Keisuke như đang kỳ vọng điều gì đó.
Keisuke nói.
“Đây là bắt chước theo một cảnh của truyện tranh ‘Gái hầu cưng của bạo quân bá tước’ mà Rena bắt Masaki phải nói lúc mặc đồ gái hầu hôm trước còn gì!?”
“Hê?” – Nước mắt Masaki ngừng rơi.
“Thì, cậu đã nói rồi còn gì nữa. Cậu nói là - ‘Nếu như em nói là em đã yêu chủ nhân từ hồi xưa rồi, thì ngài…có nặng lòng không ạ?’. Tớ nghiện đọc xuyên đêm luôn, nhưng mà hay đấy. Masaki cũng nghiện à?”
Masaki thay đổi sắc mặt liên tục.
“À, không, ờm…”
“Hử?”
“Thực, thực ra là đúng thế đấy. A ha ha” – Masaki gãi đầu. Thế rồi cô nói nhỏ thêm một câu – “Mình đúng là đồ ngu…”
Lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên.
Đó là Eiichirou và Yukari. Họ bảo là ngẫu nhiên gặp nhau ở nhà ga.
“Làm gì có chuyện ngẫu nhiên thế này được” – Xong họ bảo rằng, hai người đã ghé qua Saizeriya và hẹn hò uống rượu vang.
“Vâng vâng. Xin cảm ơn vì bữa ăn” – Masaki chán chường.
“Cơm tối thì sao?” – Keisuke hỏi. “Giờ con mới bắt đầu nấu”
“Nếu thế thì gọi pi-za hay gì đó đi” – Yukari nói, má cô ửng đỏ.
“Được chứ?”
“Tăng hai của buổi hẹn rượu vang”
“Vâng vâng”
Eiichirou nhìn thấy chiếc bánh.
“Ồ. Bánh đáng yêu thế”
“Chia thành bốn phần rồi ăn đi”
“Á, không, cái đó là ---” – Masaki nói chưa hết lời, nhưng cô lại nói lại – “Sau khi ăn xong pi-za cả nhà ăn bánh nhé… Mình đúng là ngu, ngu quá”
Ài chà chà. Bố mẹ về nhà, tự nhiên rôm rả lên.
Keisuke nhận lấy chiếc bánh pi-za mà họ đặt. Cậu quay lại thì thấy Masaki cũng ở lối vào.
“Pi-za tới rồi đấy” – Keisuke vừa cất lời thì Masaki thúc nhẹ vào vai cậu.
“Này”
“Cái gì thế”
“Không có gì. Tớ thật sự thấy hạnh phúc”
“Thế hả?”
“Vì được ăn đồ ăn ngon cùng Kei-chan. Kei-chan ngầu quá”
“Tớ có ngầu đâu”
Masaki nhận lấy một hộp pi-za.
“Chuyến du lịch đầu tiên cùng với Kei-chan ~. Kỳ nghỉ hè đi Kusatu ~. Hay là đi Kuruizawa đây nhỉ ~” – Masaki múa may bàn tay trên hộp pi-za.
“Đi du lịch gia đình đấy”
“Bọn mình phải để papa với mama được riêng tư”
Nếu thế thì tuyệt nhiên là Keisuke và Masaki cũng được riêng tư.
“Thế thì tiền tính sao” – Keisuke phản đối, với danh nghĩa là vì lo lắng, nhưng Masaki lại vẫy tay.
“Đi về trong ngày thì không sao đâu, không sao đâu. Nếu mà cần thì tớ còn có tiền làm người mẫu mà. --- Ở Kusatu có bồn tắm lộ thiên hỗn hợp nam nữ đấy? Đúng là máu lên luôn”
“Đi Kuruizawa đi”
“Cứ coi như nó là tái hiện lại cảnh nghịch nước hồi nhỏ đi”
“Chơi smash *ros là được rồi mà”
“Tớ nghĩ là cái trải nghiệm thực tế nó cực kỳ là quan trọng luôn đấy”
“Mà vốn dĩ là đừng có nghịch ngợm ở suối nước nóng”
Keisuke định nói rằng, cậu không muốn cho ai xem làn da của Masaki, nhưng ở đâu đó trong thâm tâm, cậu vẫn chưa thể đối mặt được.
Kỳ nghỉ hè đầu tiên cùng với Masaki sắp sửa ập tới rồi.
(Hết)