Bắt Đầu Hạnh Phúc

chương 13: hạnh phúc là đủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một đêm ngủ ngon, Tề Xảo đã khôi phục bình thường đạm cười giúp Trần Thần mặc ngoại sam, không cẩn thận đụng phải miệng vết thương bị cua cắp ngày hôm qua, ngón tay run lên.

“Làm sao vậy?” Trần Thần phát giác động tác nhỏ bé kia, mày khẽ nhíu.

“Không có việc gì!” Tề Xảo đem tay trái bị thương thả xuống, lắc đầu cười.

“Để ta xem nào.” Trần Thần lo lắng, nghiêm túc nói.

Tề Xảo chớp mắt, thấy bộ dáng Trần Thần kiên định bất động, đành thỏa hiệp giơ tay trái lên.

Trần Thần một phát bắt được, vuốt mở lòng bàn tay, nhìn miệng vết thương hình tam giác ở ngón giữa. Vết thương đã bắt đầu khép miệng, chỉ hơi sưng đỏ. Trần Thần nhíu mày.

“Sao lại bị thương?”

Tề Xảo nháy mắt mấy cái, cuối cùng vẫn thành thật khai báo, “Ngày hôm qua làm cua bất cẩn bị cua cắp. Bất quá, vết thương rất nhỏ, không đau, sẽ mau khỏi thôi!”

Trần Thần nhíu mày, thầm trách mình quá sơ ý, hôm nay mới phát hiện.

“Về sau đừng làm nữa! Nếu muốn ăn kêu trù sư nấu là được! Đừng tự mình làm, tránh bị thương!”

Tề Xảo hai má hồng hồng, dưới ánh mắt nghiêm túc cùng đau lòng của Trần Thần, ngoan ngoãn gật đầu.

“Thế ta dặn đại trù sư làm thêm mấy món nhé! Ngươi không thích ăn à? Hôm nay ta tiếp tục làm được không?”

Trần Thần bật cười. Quả nhiên, nam nhân ngốc manh này chỉ nghĩ đến anh! Nhớ tới trước kia có bạn học vì bạn gái mà lên núi đao xuống biển lửa mà không oán giận câu nào, lúc ấy anh còn cảm thấy khó hiểu. Hiện giờ, nếu là vì A Xảo, anh nghĩ anh cũng sẽ nguyện ý.

Đem ngón tay bị thương đặt lên môi, nhẹ nhàng mân mê hôn lên vết thương.

“Thích thì làm, nhưng đừng để bị thương, ta sẽ đau lòng!”

Tề Xảo vốn là cổ nhân hay thẹn thùng da mặt mỏng, bị Trần Thần đến từ hiện đại trắng trợn “đau lòng”, nào còn nhịn được, đã sớm vùi đầu vào ngực, lỗ tai hồng hồng. Rõ ràng… Hôm qua mới… Mới quyết định kết giao gì đó, hôm nay như thế nào liền…

Nhìn đối phương chỉ để lộ cái ót, Trần Thần nở nụ cười. Tiểu nam nhân nhà anh mặt mỏng, có lẽ, anh nên giúp y thay đổi nhỉ?! Trần Thần cười xấu xa nghĩ.

Nhếch miệng, ý định muốn chòng ghẹo con nhà lành của Trần Thần bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.

“Lão gia, thiếu phu nhân, nước rửa mặt đã chuẩn bị tốt.”

Trần Thần thở dài, bất đắc dĩ buông Tề Xảo ra.

“Vào đi.”

Hai tiểu thị hầu cung kính đi vào, để chậu xuống xong đứng ở cạnh cửa.

Trần Thần kéo Tề Xảo còn đang đỏ mặt, cười nói: “Cùng nhau rửa mặt đi!”

Trần Thần thành thật tát nước lên mặt, cầm lấy khăn mặt Tề Xảo đưa tới, lau sạch. Ngẩng đầu nhìn Tề Xảo bên cạnh cũng đã tẩy rửa xong xuôi, lại tiếc nuối thờ dài.

Hai tiểu thị hầu lần thứ hai cung kính bưng chậu nước lui xuống.

Trần Thần và Tề Xảo ngồi vào bàn, lại có hai tiểu tư nhanh nhẹn bưng điểm tâm.

Bất đồng so với bữa cơm an tĩnh trong dĩ vãng chính là, Trần Thần trong vai “bạn trai” phải nói là ân cần hết mức, gắp đồ ăn này, rót nước này, săn sóc cực kì.

Tề Xảo vài lần đỏ mặt ngăn cản đều bị Trần Thần bỏ qua, chỉ có thể trong tiếng cười ái muội từ bốn phía ngọt ngào ăn xong điểm tâm sáng.

Nhìn “bạn gái” nhà mình đỏ mặt ngoan ngoãn ăn đồ mình đút, Trần Thần cảm thấy dị thường thỏa mãn. Tâm tình vô cùng tốt nên so với ngày thường ăn nhiều hơn một chén cháo cùng một ổ bánh mỳ. Đương nhiên, anh cũng cố gắng hống Tề Xảo ăn thêm nửa chén.

Dùng bữa xong, Trần Thần hung hăng hôn lên khuôn mặt hồng hồng đang cười của Tề Xảo một cái, mới bất đắc dĩ lưu luyến không rời ly khai. Anh không muốn đi! Anh muốn bồi “bạn gái”! ~~o(>__

Truyện Chữ Hay