Không lâu sau đó, hai chị em nhà họ Hoàng đã đến cổng bệnh viện. Ở đây người gác cổng kiểm tra rất gắt gao đề phòng trường hợp kẻ xấu xâm nhập đồng thời cảnh giác chuyện bệnh nhân trốn viện. Đối mặt với ông này đòi hỏi tâm lý phải “thực” và câu trả lời phải hết sức “hợp tình hợp lý” thì mới mong qua được cửa. Nếu sơ hở một chút, chỉ cần thái độ có xíu bất thường thì cũng đừng mơ sẽ được thoát khỏi ải này. Ông bảo vệ này kinh nghiệm đầy mình, loại người nào cũng đã từng gặp qua, những ai thâm thúy lắm mưu nhiều kế cũng chưa chắc qua được mắt lão. Chỉ bằng một vài câu hỏi, lão có thể vạch trần những âm mưu đen tối của những bệnh nhân có ý định trốn viện và những tay có toan tính độc đoán. Thành Phong trước đây đã từng có lần không biết vô tình hay cố ý mà đã giúp lão bảo vệ bắt tên côn đồ cướp vặt lại sau khi hắn đã vơ vét của cải của mọi người trong bệnh viện. Lần đó có thể nói anh đã lập được công lớn, từ đó hiển nhiên anh và lão trở thành đôi bạn chí cốt thân thiết vô cùng. Cũng nhờ vậy, hôm nay Bạch Tuyết và Hạ Vy này sẽ lợi dụng quan hệ xã giao của anh Phong và ông bảo vệ để qua được khỏi cổng.
- Đi đâu?- Lão bảo vệ ngồi vắt chân này lên đùi kia rồi rung giò, cái bụng béo bự của lão khiến người ta dễ tưởng tượng đây là một Trư Bát Giới phiên bản thế kỉ 21 bằng xương bằng thịt. Cái mồm tóp tép đang nhai bánh bông lan của lão bắt đầu tra khảo hai chị em bằng giọng đay nghiến.
Bạch Tuyết rất hay vào đây, gặp lão nhiều lần, cho nên rất hiểu tâm lý của người ra kẻ vào bệnh viện. Chuyện đối diện với lão này rất dễ gây cảm giác toát mồ hôi vì sợ dù cho mục đích của bản thân có chính chắn hay không đi nữa. Kinh nghiệm đầy mình đã tôi luyện nó thành một người diễn viên đời thực hết sức xuất sắc, nếu không qua mắt được lão này nó thề sẽ ăn chay một tháng quyết không động đến thịt cá gì hết. Kiên định là thế, quyết đoán là thế, nhưng kết cục sẽ ra sao, chính bản thân Bạch Tuyết còn chưa xác định được. Nói thì nói vậy thôi chứ ai chẳng nghe qua tiếng tăm lừng lẫy năm châu chấn động địa cầu của ông bác bảo vệ siêu khó tính, siêu cộc cằn, siêu bắt bẻ, siêu đáng ghét này. Đã biết bao nhiêu bại tướng đã bại trận dưới con mắt tinh tường của lão.
Chúa Jesu ơi, Đức Phật ơi, nếu các vị có linh thiêng thì phù hộ độ trì cho hai chị em con được qua cửa này, con xin nguyện sẽ làm con ngoan trò giỏi suốt đời. Mặc dù con chưa từng phúng điếu tụng kinh niệm phật bao giờ và cũng ít khi tham gia Noel nhưng mà con đã thành tâm mòn mỏi mong ngóng như vậy, lẽ nào các vị nỡ lòng để con chịu nghiệt cảnh trớ trêu?
Hít một hơi lấy tinh thần, Bạch Tuyết hùng dũng:
- Bọn cháu vừa mới đi thăm bạn bị bệnh về ạ.
Ông bảo vệ vừa nhìn như xét nét săm soi thái độ tâm trạng của hai chị em nhà họ Hoàng, vừa gặn hỏi thêm:
- Bạn tên gì? Phòng nào? Khoa gì? Bị bệnh gì?
Cứ nghĩ lão này suốt ngày suốt đêm thui thủi ở cái cổng nắng mưa này chắc cũng không biết nhiều về số bệnh nhân nằm viện, Bạch Tuyết nói bừa:
- Bạn Giang phòng 508 khoa tim mạch ý ạ. Bạn ấy bị hở van tim vừa phẫu thuật xong. Bạn ấy học cùng lớp với bọn cháu bác ạ.
- Ô… Thế có phải cái con bé Giang phòng 508 khoa tim mạch tóc dài dài người ốm tong teo không?- Lão bảo vệ lại tiếp
- Dạ.- Bạch Tuyết vỗ tay cái bốp, vui như mở cờ trong bụng. May thay khoa tim mạch ấy lại có một đứa tên Giang thật, đúng quả là trời phật còn thương cô, không có bạc bẽo phũ phàng như dự đoán.- Nó đó, nó đó bác!
- Ô vậy hả? Vậy hả?- Lão mỉm cười đôn hậu nói, rồi bỗng hắng giọng- Láo hả con? Con bé Giang đó là con gái ta đó! Vả lại nó không có bị hở van tim mà bị suy tim!
Bạch Tuyết mặt mày tái mét, quả nhiên không hổ danh Văn Minh quá xuất sắc trong việc nhìn người. Núi này cao vẫn có núi cao hơn. Bạch Tuyết nó đây năng khiếu diễn viên bẩm sinh đã có sẵn trong người, vậy mà cũng không thể thoát khỏi sự tra khảo gớm ghiếc của lão này. Quả thật… quả thật… tại hạ bái phục! Nhưng, “bái” thôi, Bạch Tuyết sẽ không bao giờ “phục”. Nó sẽ kiên cường đấu đá tới cùng.
- A… A… Cháu… Cháu đùa chút thôi! Thật ra là bọn cháu… bọn cháu nhận được lời hẹn của anh Phong, bọn cháu là em vợ và vợ anh ấy, nhưng mà đến bệnh viện lại không thấy, anh ấy gọi bảo ra quán nước đằng kia nói chuyện. Cháu là em dâu, chị này vợ ảnh.- Sau lời nói kia, nó lại thêm một nụ cười nhẹ để tăng tính thuyết phục.
- Phong?
- Vâng! Vâng! Cái anh tên Trần Thành Phong ý ạ. Tóc đen, mắt hổ phách, cao tầm 1m80, đẹp trai ý ạ.
- Mấy người hẹn nhau làm gì?
- À… À… A!!! Dạ, bọn cháu muốn báo anh ấy biết là vợ anh ấy mới có thai ạ!
Nhận được cái nháy mắt báo hiệu từ em gái, Hạ Vy hiểu ý, liền ôm bụng kêu đau, ngã người về phía Bạch Tuyết.
- Bác thấy chưa! Nhanh, nhanh để thông báo với anh rể nữa chứ!
Lão bảo vệ dè dặt đứng dậy mở cửa cho hai chị em mưu mô kia ra ngoài.
Đi được một quãng, khi đã chắc chắn lão bảo vệ không còn nhìn thấy, Bạch Tuyết dẫn Hạ Vy đến bên một chiếc xe nhỏ nhắn màu trắng tinh khôi. Đây là dòng xe Perrari 599 chuyên dành cho các cặp đôi tình nhân lãng mạn. Quả thật Phong vô cùng tâm lý! Chiếc xe nhỏ nhắn bôn ba giữ dòng xe cộ, chở người con gái Phong yêu đến buổi dạ tiệc chỉ dành riêng cho hai người.
…
…
- Là lá la! Đến rồi này!
Sau mười phút ngồi ê cả mông trên xe, cuối cùng Bạch Tuyết và Hạ Vy cũng đã tới nơi mà anh Phong đã chỉ dẫn trước. Waa! Không ngờ lại là Plaza 32 tầng, khách sạn lớn nhất thành phố Đà Nẵng nha. Anh rể tâm lý ghê, chị Hạ Vy quả là có phúc đức lớn mấy đời mấy kiếp để lại.
- Haizz! Đúng là một tuyệt tác kiến thiết!- Chị có biết đây là đâu không? Khách sạn HAGL đó!
- À… Mấy lần đi ngang qua có thấy. Cái khách sạn 32 tầng vừa cao vừa to đó hả?
- Chính xác! Anh Phong quả thật…
- Sao?
- À… Anh Phong quả thật cứ lông bông mãi, giờ vẫn chưa vác mặt về nhà.
Bạch Tuyết dẫn Hạ Vy vào bên trong nơi xa hoa kia. Khách sạn này khá lớn, tổng diện dích lên đến hơn 500m2, được xây dựng trong khoảng thời gian gần 4 năm mới được chính thức khánh thành. Thành Phong thuê hết cả sân thượng để trang hoàng cho màn cầu hôn bất ngờ kia. Nhưng trước khi dẫn chị gái đến sân thượng tầng 32, Bạch Tuyết có nhiệm vụ đưa Hạ Vy đến phòng trang điểm.
- Nhân vật chính đã tới!!!- Vừa đẩy Hạ Vy vào bên trong, Bạch Tuyết vừa vui vẻ nói lớn.
Các chuyên viên bắt tay vào công việc của mình.
- Khoan đã! Tại sao chị phải trang điểm?
- Yên nào! Ngồi yên đừng cử động! Mọi người làm việc của mình đi!
Họ đưa cho Hạ Vy một bộ váy dạ hội rất đẹp, màu kem sữa. Sau đó mới bắt đầu giai đoạn trang điểm và làm tóc. Bạch Tuyết đến bây giờ mới hiểu tại sao anh Phong lại đưa cho nó một bộ đồ bình thường như vậy để chị hai mặc. Hóa ra ông anh rể sợ chị hai diện đồ đẹp người ta sẽ say như điếu đổ nên mới để cô vợ bé nhỏ mặc đồ xấu đến đây mới thay váy đẹp. Quả không hổ danh Trần thiếu gia tập đoàn Trần Gia, chuẩn bị rất kĩ lưỡng và chu đáo từ A đến Z. Xem xem, đến cả hai chậu cây cảnh nằm chễm chệ trước phòng trang điểm cũng được cắt tỉa rất bắt mắt.
Bạch Tuyết lấy điện thoại gọi cho anh rể để báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành và làm hiệu lệnh để anh chuẩn bị tinh thần.
Phần trau chuốt sắc đẹp đã xong, Bạch Tuyết ngắm nhìn chị gái một lượt, rồi bắt chị gái xoay một vòng cho nó xem nữa. Váy kem sữa không có cánh tay, khiến người mặc thỏa sức khoe nước da trắng mịn và bờ vai nõn nà dễ khiến người khác phái bị mê hoặc. Váy được làm từ nhung lụa, vì vậy chất liệu vải rất mềm mại, ôm sát ở phần trên, phần dưới thì tỏa ra rất đúng chất dạ hội. Người thiết kế váy này cũng thật tài hoa, lớp vải không hoa văn nhưng vẫn mang nét tinh tế, kiểu cách vừa kín đáo vừa sang trọng, làm người con gái khi mặc vào có thể toát ra hết tất cả vẻ đẹp sẵn có. Cả phần trang điểm và làm tóc cũng rất hợp với bộ “xiêm y” chị hai đang mặc.
- Đẹp quá! Anh Phong đúng là có mắt…- Bạch Tuyết bỏ lửng câu không nói nữa, nuốt luôn mấy từ cuối vào bụng. Sao nó có thể sơ hở như vậy chứ, gặp cái gì cũng nói năng tùy tiện mà chẳng thèm suy nghĩ, phải cẩn thận hơn mới được.
- Anh Phong sao?- Hạ Vy thắc mắc hỏi. Từ nãy đến giờ đây là lần thứ hai em gái cô nhắc tới ông chồng chưa cưới vừa đáng ghét vừa xấu tính kia mặc dù anh ấy chẳng có liên quan gì đến. Mà Bạch Tuyết cũng thật quái đản, tự dưng lại chở cô đến cái nơi xa xỉ này rồi còn bắt cô chải chuốt lại dung nhan mà không thèm nói ra lý do là gì.
- À… Anh Phong đúng là có mắt như mù, chị hai em đẹp như vầy mà lại bỏ đi chơi với bè bạn không thèm đếm xỉa đến!- Ngàn lần xin lỗi anh rể. Đừng có trách đứa em vợ bé bỏng này. Cũng chỉ vì bảo vệ bí mật hệ trọng nên em mới nói xấu anh thôi, ngoài ra không có ý đồ đen tối gì khác. Điểm của anh trong mắt chị Hạ Vy cũng nhiều rồi, bớt đi vài điểm cỏn con chắc không hề gì đâu nhỉ? Anh rể, em vô tội nha.
- Ừ.- Hạ Vy chỉ nói như thế, không buồn gặn hỏi thêm. Bởi cô biết, em gái song sinh với cô là người vô cùng ngoan cố, đã quyết giữ khư khư chuyện gì đó là làm đến cùng, không bao giờ hó hé mở mồm khi chưa có lệnh được phép. Một đứa cứng đầu cứng cổ như thế, dẫu cô có buông lời ngon ngọt mà nài nỉ cũng không thể cậy miệng được nó.
Bạch Tuyết lại dẫn cô lên tầng 32, tầng cao nhất. Nếu như Hạ Vy không nhầm thì đây là sân thượng của khách sạn thì phải.
…
- Không! Tại sao chị phải bịt mắt chứ?
- Chị hai, nghe lời em đi mà!
- Tại sao chứ? Em nói tại sao đi chị mới cho bịt mắt!
- Không có lý do nào cả. Tóm lại chị phải bịt mắt đi!
- Khó chịu lắm!
- Không phải đã có lần chị bảo em muốn gì chị cũng sẽ làm mà!
- Nhưng mà… Cái mặt nạ này nè, em mà bịt mắt thì sẽ vướng víu lắm!
- Không sao cả! Cố chịu một chút là OK hết! Vả lại sang ngày mốt ba mẹ sẽ cho chị sang Hàn một chuyến để phẫu thuật thẩm mỹ cải tạo lại da mặt thôi!
- Hả? Có chuyện đó sao? Sao chị không biết?
…
“Ting” Thang máy mở cửa. Bạch Tuyết từ phía sau đẩy chị gái tới trước, tiến gần hơn đến phía cánh cửa mở ra một sân thượng tràn ngập bất ngờ và hạnh phúc. Nhưng Hạ Vy có vẻ hơi ngần ngại.
- Em dẫn chị đi đâu?
- Đi đâu cũng được.
- Này! Đừng đẩy nhanh như vậy! Lỡ chị té thì sao?
- Đừng lo. Phía trước chẳng có vật gì cản đường cả.
Bạch Tuyết mở cửa sân thượng, đảo mắt nhìn một lượt. Mọi người đã chuẩn bị đâu vào đấy. Bàn ghế đã kê sẵn, ruy băng, kim tuyến lủng lẳng trên đầu, bong bóng bay trái tim thổi thành từng chùm lớn buộc vào lan can, đèn màu đủ loại đã được treo sẵn, chỉ chực chờ điện bật lên là liền phát sáng. Ai nấy đều đứng vào chỗ của mình, không dám nhúc nhích tránh gây ra tiếng động. Bạch Tuyết đẩy Hạ Vy đến gần lan can theo chỉ dẫn lúc trước, rồi nhẹ nhàng rời chị lùi về chỗ.
Hạ Vy không còn cảm giác có Bạch Tuyết phía sau, vừa lo lắng vừa hoảng sợ, liền không ngần ngại mở khăn bịt mắt ra.
Giây phút chiếc khăn nới lỏng, cô bắt đầu thấy được khung cảnh bên ngoài, thì bỗng dưng nhạc nổi lên một bản giao hưởng lãng mạn. Ánh đèn vàng cam làm không gian trở nên vừa lắng đọng vừa cô tịch nhẹ nhàng như chính những nốt nhạc đang ngân nga. Cô nhìn quanh, tất cả mọi người đều đang ở đây: Bạch Tuyết, anh Phong, ba mẹ, ba mẹ chồng chưa cưới rồi cả mấy đứa bạn nhí nhố nữa. Nhìn xuống, một hình trái tim sáng rực nhờ những cây nến thơm phô ra trước mắt. Xen kẽ những ngọn nến là những cánh hoa hồng tươi tắn làm tăng thêm phần lãng mạn. Đến đoạn cao trào của bản nhạc, anh dời gót, nhàn nhã bước đến trong bộ đồ đen trắng phối hợp rất tinh tế: áo gile đen, áo sơ mi trắng, ống tay xắn lửng, quần tây đen thẳng tắp. Trông anh lúc này thật đứng đắn và hào hoa. Ngay cả Hạ Vy cô cũng bị vẻ đẹp mê hoặc của anh làm ngây người. Phong tiến đến, quỳ gối, tay mở hộp dây chuyền đưa tới trước, ngẩng mặt lên, dịu dàng hỏi:
- Lúc trước, là anh trao nhẫn cho em, một tiểu thư bất đắc dĩ! Bây giờ, anh cũng sẽ trao nhẫn cho em, nhưng không phải là một người con gái bất đắc dĩ phải làm tiểu thư, mà chính là một thiên kim danh giá thực thụ. Em muốn sau này khi chết có tên trong gia phả nhà anh không? Nếu em yêu gia đình thì hãy đồng ý lấy anh nhé! Còn nếu em không muốn cũng được, anh sẽ cho em làm siêu nhân ngay hôm nay!
Hạ Vy, choáng. Cái kiểu cầu hôn lạ lùng gì vậy trời. Sao lại nỡ đi ép duyên con gái nhà lành cơ chứ!
Ở phía dưới, không ít người toát mồ hôi hột.
Linh Nhi chửi rủa thằng ngáo ộp Thành Phong ngu như bò. Người ta đã viết sẵn một bài diễn văn nồng nàn lãng mạn mà học có chút cũng chả xong, đằng này đi nói tùm lum tà la không ra cái khỉ gì.
Nghĩa thở dài thườn thượt. Nghĩ gì mà nghĩ ra được cái mớ cầu hôn lộn xộn đó. Khung cảnh lãng mạn như vầy mà bài diễn văn bạo lực quá. Ban đầu nghe cũng được được, sao phía sau nghe như tên du côn cưỡng hôn thế nhỉ.
Khang Trai Tơ chắc mẩm thằng hách dịch này thuộc được vài dòng đầu, phía sau không thuộc nên nghĩ đại ra đây mà. Mà thằng này học thì siêu đẳng, trong chuyện tình yêu lại như gà mờ.
ân, ông Nhân sốt ruột chuẩn bị sẵn dụng cụ y tế, kiểm tra lại trong giỏ có quên bông hay ô xi già không.
Ông bà Hoàng cầu trời khấn phật Hạ Vy đánh thì đánh nhưng còn chừa lại răng cho Thành Phong còn có thể húp cháo sống qua ngày và đừng làm cho bệnh viện chi quá nhiều máu.
Bạch Tuyết chỉ muốn chị hai kiềm nén cơn tức giận.
Nhưng… Ô kìa! Hạ Vy không những không có thái độ bất thường mà còn vui vẻ gật đầu đồng ý nữa chứ. Đơn giản, cô luôn biết rằng, người con trai mà cô yêu thương, rất ngốc nghếch trong chuyện tình cảm. Hạ Vy cô không cần một màn cầu hôn xa hoa và hoành tráng, cô chỉ cần tấm lòng. Cô cũng không cần những lời lẽ sách vở trau chuốt, mà thứ cô cần chính là lời nói từ trái tim.
- Em đồng ý!
Thành Phong vui mừng không tự chủ được liền nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Hạ Vy. Cô mắng yêu anh:
- Anh thật là chẳng biết gì cả! Em đã đồng ý thì anh phải trao nhẫn cho em chứ! Đúng là đồ đại ngu mà!
Anh cười, rồi nhẹ nhàng lấy dây chuyền đeo vào cổ cô:
- Nhẫn thì lúc trước đã trao cho em rồi, bây giờ anh mang dây chuyền cho em nha! Anh tự chọn đấy! Chắc nó xấu lắm nhỉ?
Hạ Vy mắt chằm chặp nhìn dây chuyền trên cổ, lắc đầu:
- Không… Nó đẹp lắm…- Tiếng cô nghẹn ngào, sống mũi cay cay, hai mắt cũng nhòe đi thấy rõ.
- Này! Sao lại khóc? Không lẽ em khóc vì bị anh ép lấy anh à?
- Anh chẳng hiểu gì hết!- Hạ Vy bẹo eo anh, phụng phịu- Người ta khóc vì hạnh phúc và cảm động mà!
Bên dưới, tất cả đồng loạt thở phào như trút đi gánh nặng.
Đơ vài giây, sau đó, tiếng vỗ tay liền vang lên giòn giã.
Và đây là thời gian bọn 12A1 tác oai tác oái. Chúng đập bàn đập đập ghế hò hét oang oang:
- Hôn đê! Hôn đê mấy chế!
- Yé Yé! Kiss đê bọn bây ơi! Cổ vũ nhiệt tình lên!
Lâm quay sang nhìn Khang, giả giọng con gái, ỏng a ỏng ẹo bảo:
- Phong anh yêu à, hôn em đi!
Khang cũng làm màu làm mè theo:
- Vy cục cưng của anh à, anh hôn ngay đây! Honey bảo gì anh cũng làm hết! Xơi shit cũng được nữa huống chi ba cái trò hôn hít bình thường này!
Lâm vờ thẹn thùng đưa ngón trỏ đẩy vai Khang một cái, nũng nịu:
- Anh chỉ giỏi cái nịnh! Hí hí hí!
Mọi người cười rôm rả. Du Đu Dây Điện vừa ôm bụng sặc sụa vừa nói:
- Couple Khang Lâm đã làm mẫu rồi! Lớp trưởng với lớp phó làm theo đi là vừa!
- Xí xa xí xọn! Bọn mày làm lố quá, lớp trưởng với lớp phó mặt đỏ ửng lên cả rồi kìa!- Linh Nhi vừa cười vừa nói
- Kệ chứ! Phản ứng sinh lý bình thường thôi mà!- Lâm cãi lại
Mặc kệ bọn giới trẻ đàm đạo chuyện phiếm, các phụ huynh nhanh chóng lủi ra ngoài vì chủ đề bọn trẻ nhắc tới hiện giờ hình như không phù hợp lắm với những bậc làm cha làm mẹ.
- Nghe nói anh xui đang tìm kiếm Từ phu nhân sao?- Ông Nhân nhân tiện có việc tò mò liền hỏi
- Vâng. Đó là ý của vợ tôi. Bà ấy bảo bây giờ gia đình bên đó đã tan nát cả, ông Từ thì tù chung thân, hai đứa con đã mất, chỉ còn mình bà ấy nên vợ chồng tôi muốn bảo trợ cho bà ấy sống qua ngày.
Bà Hoàng nói thêm:
- Vả lại, ai trong tình cảnh đó cũng dễ nghĩ đến những chuyện dại dột. Tôi muốn bà ấy sẽ sống khoảng đời còn lại của mình thật thanh thản.
- À mà… Tôi nghe nói anh chị định cho con bé sang Hàn cải tạo lại da mặt hả?- ân im hơi lặng tiếng nãy giờ, mới mở miệng hỏi
- Ồ! Vậy sao? Sao anh chị không chọn thẩm mỹ viện nào ở Việt cho gần?- ân tiếp lời vợ
Bà Hoàng mỉm cười:
- Thẩm mỹ viện bên Hàn rất chất lượng, tốt hơn cả Việt đấy chứ!
~~~ Đôi lời ~~~
Một số bạn cho rằng mình cố tình kéo dài chương truyện bằng cách làm nhưng chi tiết nhỏ to ra. Mình không muốn phủ nhận điều này nhưng mình mong các bạn hiểu rằng những chi tiết mình cho vào truyện đều có giá trị riêng. Có thế bây giờ bạn cho nó nhỏ nhặt nhưng sau này nó sẽ rất ảnh hưởng đến nội dung truyện.