Nó mở mắt dần. Cái đầu tiên nó thấy là trần nhà trắng có tạo hình tứ diệp thảo cách điệu trông rất bắt mắt. Ở giữa là đèn chùm to sang màu vàng kim càng tôn lên vẻ quyền quý. Nhưng... đây là đâu?
Nó ngồi nhổm dậy. Rồi ôm đầu. Đầu nó sưng lên một cục u mà nó hay gọi là trứng gà khá to nhưng may là đã được mái tóc mái che đi nên không ảnh hưởng gì nhiều đến... nhan sắc của nó. Nó rên rỉ. Nhìn quanh. Một gian phòng rộng gấp hai gấp ba nhà của nó sơn một màu trắng bạch kiêu sa. Chiếc giường được chạm khắc tinh xảo-nơi nó đang nằm cũng đẹp không kém. Ga giường cùng tông với màu tường khiến cho căn phòng trở nên kiều diễm đến lạ. Ước gì nó là chủ nhân căn phòng này.
Đang mộng mơ trong ảo tưởng, bỗng nó giật nảy mình bởi một âm thanh-tiếng mở cửa. Một người đàn ông trung niên mặc vest lịch sự điềm đạm đi vào phòng. Nó khá ngạc nhiên, nó chưa bao giờ gặp ông ta. Nó ngờ vực sợ ông ta là tên cầm đầu bọn bắt cóc nó. Nó nói:
- Đây là đâu? Ông là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi không quen ông! Thả tôi ra! Tôi báo cảnh sát bắt các người vì tội bắt cóc đó! Thả tôi ra! Thả ra!- Nó vùng vẫy như con điên mặc dù chảng có ai kéo tay hay làm gì nó cả.
Người đàn ông vẫn với khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm điềm đạm nói:
- Con làm gì vậy, Bạch Tuyết?
“Hở? Bạch Tuyết nào ở đây? Đây đâu phải là truyện cổ tích! Cha này thần kinh rung rinh có vấn đề rồi!” Nó nghĩ rồi nói:
- Tui không phải Bạch Tuyết gì hết! Thả tui ra tui muốn về nhà!- Con đừng cứng đầu quá! Sao đến ngày coi mắt mà con bỏ đi vậy? May là ta đã viện cớ với bên xui gia rồi nên họ cũng bỏ qua cho thiếu sót của con! Xém nữa là mất hợp đồng hợp tác quan trọng giữa tập đoàn nhà ta với tập đoàn Trần Gia rồi. Con làm sao thì làm ngày mai đi coi mắt đó!
Nó kiềm chế cơn giận hồi nãy đến giờ, nó hét to:
- Đã nói tui không phải Bạch Tuyết mà sao ông dai như đỉa thế?
Cái quát tháo đầy “nội lực” kia đã khiến người đàn ông kia nhìn kĩ lại nó. Ông bỗng nói:
- Tháo kính áp tròng ra! Con định thay đổi màu mắt xanh đen của con là qua mắt được ta à?
- Ông điên à? Màu mắt hồng tím này vốn có của tui đó! Tự nhiên ông nói tháo kính áp tròng ra là sao?
“Chát” Một cái tát như trời đánh giáng xuống mặt nó. Nó áp tay vào má rơm rớm nước mắt.
- Con bắt đầu hỗn lão từ khi nào thế hả? Tháo kính áp tròng ra nhanh lên!
Nó run run nói:
- Có gì đâu mà tháo?
Ông ta đi lại ngồi bên cạnh nó dùng hai tay mở to mắt nó ra. Quả là không có cái kính áp tròng nào cả. Ông lắp bắp không nói nên lời:
- Vậy... hóa ra cháu không phải Bạch Tuyết?
- Hỏi thừa. Tại mấy ông lôi tui đến cái nơi này đấy! Mà sao mấy người lại nhầm tôi với Bạch Tuyết tiểu thư gì đấy vậy?
- Cháu có ngoại hình và gương mặt giống y như đúc Bạch Tuyết con tôi.- Ông ta khẽ ấp úng rồi nói tiếp- Vậy cháu... là ai?
- Là đứa trẻ mồ côi tội nghiệp và là nạn nhân đáng thương của mấy người.
- Tên gì?
- Hạ Vy.- Nó liếc
- Nhiêu tuổi rồi?
- 17, tuổi trăng tròn.
- Vậy bằng tuổi con tôi rồi.
- Thế thì đã sao?
- Cháu muốn thỏa thuận với tôi không?
- Thỏa thuận? Mà thỏa thuận cái gì?