Bất Dạ Thành

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lý Dĩ Thành về nhà, lại ngủ ba ngày nữa. Khưu Thiên nghe quyết định của cậu xong, chỉ thản nhiên nói: “Tự lo thân mình đi, ba chục tuổi đầu rồi… quà đâu?”

Cuối tuần đầu tiên ở Đài Bắc, Dương Tiếu Văn hứng chí bừng bừng xà nẹo Lý Dĩ Thành đòi nấu cà-ri gà, vậy là sau bốn năm Lý Dĩ Thành lại một lần nữa đến nhà Dương Tiếu Văn, nhìn Dương Tiếu Văn mở cửa, lòng cậu tự dưng nao nao khó tả, nghĩ chẳng biết quán mỳ hồi xưa còn đó không nữa.

Cậu nhìn Dương Tiếu Văn, Dương Tiếu Văn cũng quay lại nhìn cậu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Quán mỳ ấy vẫn còn, có điều thành quán mặt phố rồi.”

Lý Dĩ Thành bật cười. Người này a, thật là…

Nhà họ Dương không còn là những gian phòng trống trải sơn trắng toát như trước nữa, giờ thì đồ gỗ nâu sẫm, bài trí thật gọn gàng ấm cúng. Cạnh cửa sổ phòng đọc sách để trống một khoảng rộng rãi, chỉ kê một cái bàn lớn màu gỗ nhã nhặn.

“Để lúc nào em chuyển đến, cho em dùng làm phòng làm việc.” Ánh mắt Dương Tiếu Văn lấp lánh tia chân thành trìu mến.

Lý Dĩ Thành cười, giơ tay vò tóc anh ta: “Anh tự tin dữ ta.”

“Đương nhiên, nhất định anh sẽ vít được em xuống nước.” Dương Tiếu Văn nghênh ngang vênh mặt, đoạn quay lại nhấc bổng Lý Dĩ Thành lên xoay xoay một vòng, rồi kéo tuột cậu vào phòng ngủ.

Phòng ngủ có một mặt tường sơn màu lam, chính giữa treo bức tranh của cậu, hòn đá với bưu thiếp cậu gửi Dương Tiếu Văn nằm cạnh nhau trên bàn, ba mặt tường còn lại là màu xanh thật nhạt thật nhạt.

Lý Dĩ Thành giơ tay sờ sờ bức tranh. Đã lâu không gặp, bốn năm rồi mày ra sao?

“Thật ra là tranh của em phải không?” Dương Tiếu Văn đứng sau lưng vòng tay ôm cậu, tì cằm lên vai cậu: “Con người em a… nhìn ai cũng thấy chướng mắt, đời nào lấy tranh người khác vẽ đem cho anh.”

“Ừm.” coi như anh còn chút lương tâm, không vứt nó đi, bằng không giờ nửa móng tay cơ hội cũng không cho anh. “Anh đoán được hồi nào?”

“Ờ chắc ba giây sau khi em mang tranh đến.” Dương Tiếu Văn nói xong lại cười he he đắc ý, “Tường phòng này vốn cũng là màu xanh nhạt, đi Thượng Hải về xong anh sơn lại thành màu lam luôn, để chừng nào em đến ở muốn dán gì thì dán.”

Thì ra có người theo đuổi cảm giác nó sướng vậy đây~ Lý Dĩ Thành yên lặng hưởng thụ.

“Anh còn mua cả giường mới nữa.” Dương Tiếu Văn đột nhiên ghé sát tai cậu thì thầm, “Ngoài anh ra chưa ai được nằm, giường lo xo king-size cao cấp, ngủ sướng hơn giường ở khách sạn Bắc Kinh một trăm lần, tối nay ở lại thử đi.” nói đoạn lại càng ôm cậu chặt hơn nữa.

Lý Dĩ Thành nghe xong liền phá lên cười, “Cà-ri gà đâu?”

“Ai da, tiểu nhân đi nấu liền đây.”

Lý Dĩ Thành theo Dương Tiếu Văn vào bếp, thấy bên trong rất đầy đủ nồi niêu lẫn thực phẩm, không phải chỉ độc mỗi cái lò vi sóng như trước.

“Sao tự dưng lại học nấu ăn?” cậu trông Dương Tiếu Văn gọt khoai tây rất thành thạo, không phải kiểu mới tập gần đây.

“Ờ khoảng ba năm trước, nghe nói đàn ông biết nấu ăn sẽ dễ ghi điểm hơn, mà anh cũng thích nữa, vậy là bắt đầu học.” Dương Tiếu Văn cẩn thận rửa đùi gà dưới vòi nước: “Lúc đó cũng nghĩ em thích ăn món này món kia, nếu có cơ hội tự mình nấu cho em ăn, không chừng em sẽ mềm lòng, lại coi anh là bạn bè lần nữa.”

Ba năm trước anh còn đương ngọt ngọt ngào ngào với A Tả, làm sao tôi chạy đến nhà anh ăn đồ anh nấu rồi bắt tay giảng hòa được hả hả, đây là thể loại ý tưởng ngớ ngẩn gì a sao so với Khưu Thiên anh còn thiếu não hơn thế hả… nào hít sâu… “Chứ vì sao phải nấu cà-ri gà?”

“Anh xem thấy trên tivi, món này có cho cả sữa, ăn thấy ngọt ngọt có vị sữa, nên anh đi học.”

Tự dưng Lý Dĩ Thành nghe lòng mềm mềm ra một chút.

Tối hôm đó, cậu rất ủng hộ ăn hết hai đĩa cà-ri gà, xong thì đền đáp Dương Tiếu Văn một cái hôn bự, Dương Tiếu Văn liền cao hứng nhào vô cậu ôm ôm cọ cọ như chó chăn cừu.

Lúc sau, họ ngồi thu lu trong sô pha xem phim cũ trên HBO, Boys on the side, đến một đoạn tình yêu thật sâu kín, Robin nằm hấp hối trên giường bệnh, cô nhấc ống thở ra và hỏi Jane đang ngồi bên mình: “Cô từng yêu tôi đúng không?” Jane lặng thinh một lát, rồi gật đầu trả lời: “Bây giờ vẫn vậy.” Robin nhìn Jane, mỉm cười nói: “Tôi cũng yêu cô.” rồi chết đi.

Dương Tiếu Văn xem xong thì rưng rưng nước mắt, quay sang nói với Lý Dĩ Thành: “Nhanh yêu anh đi, sinh mệnh không đợi mình đâu.”

Đêm hôm đó, Lý Dĩ Thành ở lại nhà Dương Tiếu Văn, bọn họ nằm trên hai nửa giường lò xo, Lý Dĩ Thành lẳng lặng nghe Dương Tiếu Văn kể cho cậu chuyện bốn năm qua, sống không phải để đau khổ, nếu đã quyết chọn hôm nay, thì không thể giữ nghi ngờ phỏng đoán về ngày hôm qua nữa, muốn tiếp tục hòa thuận bên nhau, họ phải lật hết những trang sách còn niêm kín ra cho nhau một lần.

“Thật ra trở lại với A Tả chưa được hai tháng, anh lại chia tay với cậu ấy.” Dương Tiếu Văn mở đầu như thế.

Lý Dĩ Thành trợn mắt nhìn anh ta.

Qua một hồi lâu, Dương Tiếu Văn mới nói tiếp: “Thì cũng chẳng có gì, tái hợp rồi mới nhận ra anh đã lầm, vậy là chia tay, xong.”

“… Tôi muốn đi về.” Lý Dĩ Thành bật dậy chực leo xuống giường.

“A… đừng mà.” Dương Tiếu Văn chồm dậy kéo cậu lại. “Anh chỉ nghĩ chuyện qua rồi, nhắc lại lại đau đớn thêm, sợ em tổn thương.”

“Tôi giờ làm bằng sắt gia công cao cấp rồi, chuyện đã qua là qua.” Lý Dĩ Thành nói: “Nói đi, tôi muốn nghe.”

Dương Tiếu Văn thở dài, bắt đầu nói: “Em cũng biết lúc ấy anh vẫn coi cậu ấy là người sẽ ở bên mình cả đời, sau này cậu ấy quay lại nói cậu ấy sai lầm rồi, anh giận lắm, to tiếng cãi vã với cậu ấy, nhưng anh biết cuối cùng rồi bọn anh vẫn sẽ quay lại với nhau, hơn sáu năm trời, nhất thời mơ hồ bỏ đi ba tháng cũng đâu đến mức không thể tha thứ… lòng anh luyến tiếc em, nhưng em cứ như một người ngoài cuộc im lặng đứng bên lề, khi ấy lắm lúc anh tức giận vì em không giữ anh lại, nhưng anh biết, dù em có giữ, rồi anh vẫn tái hợp với A Tả, em biết điều đó, nên em không giữ.”

“Lúc đó tôi là vậy, lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ như vậy.” Lý Dĩ Thành nói. Cậu sẽ vẫn đứng tại chỗ, cô độc nhấm nuốt nước mắt của chính mình, và lạnh lùng như mùa đông băng giá.

“Anh biết.” Dương Tiếu Văn nói. “Bởi vì lại một lần nữa, anh cũng sẽ vẫn chọn A Tả, lòng anh có ma chướng, mà cậu ấy là tâm ma của anh. Nếu hồi đó quyết tâm ở bên em, tâm ma ấy sớm muộn cũng nuốt chửng chúng ta.”

“Ừ, mà sẽ nuốt rất nhanh.” điều ấy một năm trước Lý Dĩ Thành đã nghĩ thông rồi. Nếu bọn họ đến với nhau, A Tả sẽ trở thành nỗi tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng Dương Tiếu Văn, nó chắn ngang giữa hai người, bằng vào tính cách và suy nghĩ của bọn họ lúc đó, chắc chắn không cố được quá nửa năm, rồi sau đó họ sẽ chấm dứt mãi mãi, dù có gặp lại cũng không cách nào bắt đầu lần nữa.

“Lúc ấy anh muốn gặp gỡ em vì anh thực sự thích em, nhưng… nhưng… nhưng anh không muốn gạt em, lòng anh vẫn không thể dứt khỏi A Tả, anh đã nghĩ nếu đến với em, không chừng anh sẽ ổn nhanh hơn chút… ai nha nha…”

“Tôi-biết-rồi.” Lý Dĩ Thành hung hăng nhéo hai má Dương Tiếu Văn, đe từng chữ một. Đã không biết cậu có bằng lòng hay không, mà Dương Tiếu Văn vẫn muốn thẳng thắn với cậu, từ đầu tới cuối sự thẳng thắn ấy vẫn chứng tỏ lòng chân thành Dương Tiếu Văn dành cho cậu.

“Quay lại với cậu ấy rồi, anh thấy thật có lỗi với em, không dám gọi cho em, mà thật ra từ trước khi tái hợp, anh đã nghĩ có gì không đúng lắm, nhưng ý nghĩ ở bên A Tả cả đời giống như ma chướng, che lấp khiến anh mụ mị không thấy gì nữa, lúc ấy lắm khi anh vô ý gọi tên em, mà toàn những lúc không được lộn nhất a, he he… ai nha!” Lý Dĩ Thành quạt đầu Dương Tiếu Văn một cái.

“Mới đầu còn chưa nghiêm trọng lắm, sau đó em gọi cho anh từ BF, nói không phải liên lạc với em nữa, anh thấy như mình sắp điên mất, em không cần anh nữa, cả làm bạn bè em cũng không cần, từ đó trở đi thì thường gọi sai tên, hơn nữa anh cũng cảm giác được, ở bên cậu ấy sự đồng điệu về tâm hồn kém xa với em, cả cơ thể cũng… ai nha!” lại quạt thêm cái nữa.

Đêm chia tay ấy, kỳ thực Lý Dĩ Thành đã cảm thấy được sự dịu dàng của Dương Tiếu Văn. Dương Tiếu Văn biết quyết định của cậu sẽ không thay đổi, cũng biết cậu không thích dài dòng mệt mỏi, bởi thế mà chỉ im lặng chấp nhận.

Đó là sự dịu dàng của Dương Tiếu Văn, là thẳng thắn chân thành, và tàn nhẫn.

——-

Boys on the side: một bộ phim hài (??? – ta cũng hông hiểu vì sao wiki nói là fim hài, vì đọc qua nội dung tóm tắt thì nó chẳng có vẻ gì là hài cả -> ~) của đạo diện Herbert Ross năm , kể về chuyến đi đường dài của ba cô gái mới quen. nội dung ra sao các bạn chẻ có thể tham khảo ở đây :”) ~

có điều nhỏ nhỏ là tên nhân vật Jane và Robin trong khúc truyện bên trên đã được Du đảo lại vài chỗ so với bản tiếng Trung, vì sau khi đọc tóm tắt phim ta cảm thấy hình như đoạn đó bị ngược :-

Truyện Chữ Hay