Bất Dạ Thành

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau đó Lý Dĩ Thành vẫn gặp lại Dương Tiếu Văn một lần, vào sáng sớm một ngày thứ năm đầu tháng , việc ở công ty bận lu bù đến nửa đêm mới hòm hòm, bò về gần nhà đã hai giờ sáng, Lý Dĩ Thành đi thẳng ra quán mỳ bí hiểm mua đồ ăn khuya, đứng trước quầy uể oải bảo chủ quán cho một phần bánh đa, đương lơ mơ chờ nấu thì nghe có người gọi mình.

“Tiểu Thành.” Lý Dĩ Thành thấy Dương Tiếu Văn nhỏm dậy từ một bàn ăn, ngồi kế bên là A Tả, cậu cũng không hiểu biểu cảm trên mặt anh ta lúc này là vui mừng hay hoảng hốt nữa.

“Hi, đi ăn mỳ a.” Lý Dĩ Thành thản nhiên chào Dương Tiếu Văn, trong bụng lại thấy kỳ cục, mai phải cuối tuần đâu, sáng sớm còn dậy đi làm, mắc gì nửa đêm mò ra đây ăn mỳ, đoạn lại thấy trên cổ A Tả có vết, à~ ra là làm tình xong đói bụng mới đi ăn, anh ta làm tình với A Tả nhất định sẽ càng dịu dàng đây, đó là tình yêu đích thực của anh ta a, anh ta sẽ nhẹ nhàng mơn man đôi mắt cậu ta, khẽ khàng hôn vành tai cậu ta, nâng niu ve vuốt cổ cậu ta…

“Giờ em mới đi làm về à?” trong giây lát giọng Dương Tiếu Văn lôi tuột tâm trí Lý Dĩ Thành trở về từ cơn mơ tưởng miên man.

Nói được ba câu, bánh đa đã nấu xong, Lý Dĩ Thành không kịp trả lời, vội vàng lục tiền trả chủ quán, nhận hộp bánh đa, “À ừ, mệt đơ người, làm liền ba ngày luôn, thôi tôi về đây, sắp ngủ gật rồi.” cả người Lý Dĩ Thành từ trên xuống dưới đều thấy rõ vẻ mệt mỏi rã rời, thành ra lời nói nghe thuyết phục hết sức.

“Ừ, thế về cẩn thận.” Dương Tiếu Văn nói, Lý Dĩ Thành phất tay chào ý bảo biết rồi.

Đi xe về, mở cửa tầng trệt dưới nhà, đột nhiên Lý Dĩ Thành cảm giác như có gì vừa tan vỡ, cậu bặm môi đi lên lầu, đẩy toang cửa nhà, bước vào, đóng cửa lại, phút chốc toàn thân nghe trống rỗng, đèn còn chưa kịp bật đã ngồi phịch xuống thềm, túi bánh đa buộc kín rơi bịch trên sàn, ánh trăng ngoài ban công rọi vào phòng khách, ướp một tầng óng vàng mờ ảo trên cái sô pha nơi bọn họ hôn nhau lần đầu tiên.

Lý Dĩ Thành đột nhiên gọi lớn: “Khưu Thiên! Khưu Thiên!”

Phòng Khưu Thiên đang bật đèn, ánh sáng hắt thành tia qua khe cửa khép hờ, Khưu Thiên lập tức đẩy cửa chạy ra, thấy Lý Dĩ Thành đang ngồi bệt trên sàn, liền vội vàng bật đèn, hoảng hốt ngồi xổm xuống cạnh cậu, “Tiểu Thành?! Làm sao thế này?” Tiểu Đồng chạy ra theo sau Khưu Thiên.

Lý Dĩ Thành ngẩng lên nhìn Khưu Thiên, há miệng định nói, nhưng không lời nào bật ra được khỏi cổ họng. Trong khoảnh khắc nước mắt rưng rưng ứa ra trên khóe mi, rồi cậu ôm chầm lấy Khưu Thiên, nức nở gào lên.

Lý Dĩ Thành khóc như một con thú thương tâm tuyệt vọng, nước mắt thoáng cái đã thấm đẫm áo Khưu Thiên, cậu cảm giác như trong mình có thứ gì vừa gãy vụn, rồi độc địa thọc sâu vào tim gan, cậu không biết tại sao lại thế, cậu đã cố gắng bình tâm đến vậy, tại sao còn phải thấy tan nát thế này.

Khưu Thiên hoàn toàn hoảng loạn, chỉ biết ôm chặt Lý Dĩ Thành nói đừng khóc đừng khóc nữa, bồ gặp chuyện gì rồi, lúc sau vừa trông thấy túi bánh đa nằm chỏng chơ bên cạnh, lập tức Khưu Thiên điên tiết gầm lên, “Bồ đi mua mỳ rồi gặp ai phải không?!!” Tiểu Đồng nghe Khưu Thiên nói, liền im lặng trở vào phòng, không lâu sau Khưu Thiên nghe được tiếng nói điện thoại khe khẽ vọng ra.

Tiếp đó là di động của Lý Dĩ Thành reo, Khưu Thiên cầm máy lên, màn hình hiện ba chữ Võ Đại Lang, Khưu Thiên bấm nút nhận cuộc gọi, rồi thảy điện thoại xuống sàn.

Lý Dĩ Thành vẫn rên rỉ khóc, cậu đã không còn biết gì nữa, chỉ tuyệt vọng rền rĩ, như một con thú đau đớn gầm gừ chờ chết, toàn thân cậu nhức nhối, đau mà… tôi đau lắm… tình yêu đích thực bất tử phải không, vậy tôi đi tự tử, tôi đi tự tử…

Khóc đến đó thì cậu câm bặt, tiếng nức nở cũng dần dần tắt lịm, chỉ còn nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Cậu ôm rịt lấy Khưu Thiên, “Tôi đau lắm…” nói xong lại gục đầu khóc nấc lên.

Khưu Thiên ôm cậu, vỗ vỗ lưng cậu, dịu dàng nói, “Không sao, từ giờ mình không thèm đến quán mỳ đó ăn nữa, được không?”

Lý Dĩ Thành “ừ ừ” đáp, lại nghẹn ngào nói, “Tôi đã bảo anh ta không được dẫn người khác đến, rõ ràng tôi đã ngoắc tay rồi…”

“Rồi rồi rồi, không sao hết, ngoắc tay với người xấu không tính, mai tôi đi tìm cho bồ một quán khác ha.”

“Ừa.” Lý Dĩ Thành dụi đầu trên vai Khưu Thiên, thút thít nói, “Tôi khóc xong rồi.”

“Có đói bụng không?” Khưu Thiên ôm lưng Lý Dĩ Thành.

“Không đói nữa, muốn ngủ.”

“Tôi nằm cùng bồ nhé?”

“Ừa.”

Khưu Thiên dìu Lý Dĩ Thành vào phòng, rồi vào phòng tắm lấy khăn mặt lau mặt cho cậu, lại quay ra nói vài câu với Tiểu Đồng, xong chạy vào trèo lên giường cùng Lý Dĩ Thành, cửa phòng Lý Dĩ Thành không đóng, vậy nên Tiểu Đồng còn nghe được tiếng Khưu Thiên rủ rỉ an ủi vọng ra.

Không ai biết hôm đó Dương Tiếu Văn nghe được những gì qua điện thoại, cái di động và hộp bánh đa nguội ngơ sau đó cũng bị bỏ quên trên sàn nhà.

Ngày hôm sau Lý Dĩ Thành xin nghỉ làm, ngủ một giấc tỉnh dậy cậu lại là Lý Dĩ Thành với vỏ bọc chai lỳ ngày trước, bao nhiêu tình cảm không tên tuổi của cậu với Dương Tiếu Văn đều đã tuôn theo nước mắt đêm qua. Cậu đã vứt bỏ người đó, với cậu, vứt bỏ nghĩa là không bao giờ còn liên hệ hay tiếp xúc thêm nữa.

Lên Mộng Cầu Vồng, Lý Dĩ Thành xóa hết những bài đã post, bài nào bị đánh dấu không được xóa, thì dùng quyền chỉnh sửa cắt hết nội dung, chỉ để lại bốn chữ “Cảm ơn, tạm biệt.”, cảm ơn Mộng Cầu Vồng đã cho cậu một nơi trút lòng trong lúc cậu khốn đốn nhất, tuy cậu vốn là muốn đầu độc hội đồng tính, cuối cùng lại tự sa chân vào, nhưng cậu sẽ không quay lại đây nữa, cậu chỉ là con chim bay lạc trong mộng, tạm biệt.

Vào kiểm tra đến danh sách thành viên, thấy ID của Dương Tiếu Văn xếp hàng đầu, sáng bạc nhấp nháy, Lý Dĩ Thành biết không hẳn là Dương Tiếu Văn đang ngồi trước máy tính, đa phần đều là online để đó mà thôi, Lý Dĩ Thành nhớ ra mình chưa từng xem thử danh hiệu của Dương Tiếu Văn là gì, vậy là bấm thử xem, chỉ thấy hai chữ: Xin lỗi.

Ai xin lỗi ai? Ai có lỗi với ai? Lý Dĩ Thành nghĩ, là tôi tự xin lỗi mình, vì tôi thiếu cứng rắn, thiếu lạnh lùng, thiếu cương quyết, nên trước sự dịu dàng và hơi ấm của anh, tôi mới để mình bị chìm đắm, là tôi khiến tôi trôi dạt tàn tạ, làm sao tôi xin lỗi chính tôi được đây?

Lý Dĩ Thành không hề cảm thấy Dương Tiếu Văn làm tổn thương mình, toàn do cậu tình nguyện, từ đầu đến cuối Dương Tiếu Văn luôn bình thản và thẳng thắn, kể cả lúc đề nghị giao du với cậu cũng không chịu vòng vo lừa gạt một câu, bởi vậy cậu không giận anh ta, cậu chỉ hối hận, vô cùng hối hận. Nhưng những cái đó đều vô nghĩa, tất cả về Dương Tiếu Văn với cậu đều đã vô nghĩa. Vì cậu không quay lại được nữa rồi.

Lý Dĩ Thành từng nói với Dương Tiếu Văn “thứ gì tỏa sáng rồi cũng đến lúc tàn lụi”, cậu đoán được số phận tất yếu của mình, nên cậu đang chào đón nó. Lý Dĩ Thành lẳng lặng nhìn màu sáng bạc lấp lánh trên màn hình, rồi bấm hủy chế độ “bạn tốt”, từ bạn bè thành người xa lạ, thì ra cũng chỉ là một phím bấm mà thôi.

Một tuần sau, Khưu Thiên chia tay với Tiểu Đồng, Lý Dĩ Thành đoán rằng có liên quan đến chuyện tan vỡ của mình, nhưng cậu lựa chọn không hỏi, vài ngày sau Lý Dĩ Thành gặp Tiểu Đồng đến nhà dọn đồ về, mới biết hôm sau ngày cậu khóc, Khưu Thiên chờ dưới nhà Dương Tiếu Văn, vừa thấy người về thì xông vào đánh, Lý Dĩ Thành không hỏi nhiều, cậu cũng không nói gì với Khưu Thiên, cậu không muốn biết bọn họ nói những gì với nhau, với lại tướng tá Khưu Thiên vậy, đánh nhau chắc chắn không thua ai bao giờ. Vậy là cậu với Khưu Thiên trở lại cuộc sống chỉ có hai đứa với nhau.

Hai tháng sau Khưu Thiên đổi việc, công ty mới ở phía Bắc thành phố, hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định cuối tháng hợp đồng thuê nhà đến hạn, chuyển luôn sang bên đó sống. Công ty Lý Dĩ Thành ở giữa thành phố, khoảng cách chẳng khác đi là bao. Ba tháng này cậu không hề đụng mặt Dương Tiếu Văn hay A Tả. Đến hôm công ty dọn nhà đưa bọn họ rời khỏi con ngõ đã trú ngụ hai năm trời, Lý Dĩ Thành mới hiểu được, thì ra đã vô duyên rồi, dù có ở hai ngõ nhỏ song song cũng không bao giờ gặp gỡ.

Từ đó trở đi bọn họ ở đầu Bắc thành phố, vì xa xôi quá nên cũng không đến BF nữa, họ tìm được một quán thường thường gần nơi ở mới, Lý Dĩ Thành không còn sống trong thế giới đồng tính, giờ Khưu Thiên là người đồng tính duy nhất quanh cậu. À, còn đồng chí trưởng nhóm khách Đài A Vinh.

Nửa năm sau đó, Lý Dĩ Thành thường nghĩ, Đài Bắc nhỏ như vậy, nhỡ ngày nào đó gặp, rồi cậu phải làm gì, nói gì mới được? Cậu hơi sợ, vì vậy cậu tránh mọi nơi từng đi qua cùng Dương Tiếu Văn, và cứ thế cẩn trọng dặt dè sống trong Đài Bắc.

Truyện Chữ Hay