Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lão thành trưởng là người của Cổ Đạo Tông phái tới đóng quân ở thanh Săn Thú, sau khi nhận được tin của Trĩ Diễm Lệ, đã thỉnh ra hai vị cổ người lão tổ tông được lưu lại đây trấn thủ, hoả tốc chạy đến Quỷ Linh thành.

Khi bọn họ đến phía ngoài Quỷ Linh thành, nơi Quỷ Vu hai giới hoạt động, chỉ thấy nguyên bản âm khí mười phần, giờ khắc này đã bị âm sát khí bao phủ, lầu một, lầu hai cỏ cây chết khô, ngoài ra có thể thấy bộ dáng hư thối kia, giống như bị kịch độc chí âm chí hàn nào đó độc chết.

Trĩ Diễm Lệ chạy nhanh tới trước người bọn họ, lập tức nói rõ tình huống: “Bản thể của cô ấy chừng ngón tay cái, đầu có mười một căn trạng thái hoa quan.”

Hoa Thần Cổ khá giống hạt bồ công anh vì trên đỉnh đầu nó có hoa quan. Hoa quan ở tử cô sinh ra liền có, mà đối với mẫu cổ thì hơn một trăm năm mới ra một cây. Vu thần vừa trở về mới đến 1100 năm, vậy thì vị khi nảy xuất hiện có thể là Hoa Tế thần đời thứ nhất. Hiện giờ trừ bỏ Đại Tế Tư, tất cả Hoa Tế thần của các bộ lạc đều không thể so với cô ấy. Cô còn tu luyện cổ thân, đem hoa thần cổ trở thành thân thể chính mình để tu luyện, cùng với việc đem hoa thần cổ làm bản mạng linh cổ để tu luyện không giống nhau, muốn lợi hại hơn nhiều.

Hai cổ người lão tổ, ý định là đem độc đã phóng xuất ra thu lại, nhưng độc này đã thấm vào trong vách tường, khe đất, đối với kiến trúc trở thành loại ăn mòn cực lớn. Nếu bọn họ muốn đem độc rửa sạch sẽ, phải yêu cầu huỷ đi lâu, mà muốn huỷ đi lâu trước tiên phải huỷ đi đại trận phòng ngự trong lâu. Nhưng nếu không rửa sạch hết độc mà vào huỷ trận thì lại bị trúng độc chết.

Độc khó giải quyết, lại có Hoa Tế Thần lợi hại như vậy chạy ra, cần thiết phải bẩm báo Đại Tế Tư. Vu thần ngủ say, Thiếu Vu còn chưa được sinh ra, hiện giờ các bộ Vu tộc đều nghe theo hiệu lệnh của Đại Tế Tư.

……..

Tỷ thí tuyển chọn đệ tử nội môn trước đây đều là do nội môn trưởng lão lo liệu, Trương Tịch Nhan là bởi vì Liễu Vũ mới tới quan khán, hiện giờ Liễu Vũ rời đi, tâm tình của nàng bị chịu ảnh hưởng rất nhiều, cũng không có tâm trạng ở lại, nên xoay người trở về Vân Hải Ngọc Các.

Liễu Vũ những năm ở Vân Hải Ngọc Các dưỡng thương vẫn luôn ngủ say.

Nàng nhìn Liễu Vũ từng ngày chuyển biến tốt hơn, nguyên bản thân người rơi vào trạng thái chết cứng từ từ biến mềm, còn có hô hấp một chút, ngẫu nhiên còn phiên xoay người, đó là cảm giác an tâm thoã mãn chưa từng có suốt một ngàn năm qua. Tỉ mỉ chăm sóc Liễu Vũ cũng sớm dưỡng thành thói quen của nàng.

Nhưng với Liễu Vũ mà nói, nàng là một người xa lạ. Chỉ sợ nàng lại cẩn thận quan tâm, để ý quá nhiều sẽ trở thành gánh nặng đối với Liễu Vũ.

Trương Tịch Nhan ngồi ở Vân Hải Ngọc Các, ngồi nhìn biển mây bên ngoài, nhớ về Liễu Vũ. Nàng phỏng chừng Liễu Vũ đã đến thành Săn Thú, không biết Liễu Vũ đã làm được chút gì rồi, sẽ buôn bán hay là vẫn thăm thú nơi đó giống như khám phá ra một đám bí cảnh, tiểu Thứ Nguyên Giới.

Nàng không dám đi điều tra Liễu Vũ đang làm cái gì. Cảm giác của Liễu Vũ cực kỳ nhạy bén, chỉ cần nàng có động tác, cô ấy liền cảm ứng được, đến lúc đó sẽ chọc đến người càng phiền.

Trương Tịch Nhan lòng tràn đầy thất bại, nghĩ xong việc của Liễu Vũ, lại suy xét đến như thế nào để bảo hộ Vu thần để Thiếu Vu được sinh ra được an toàn.

Vu thần tâm nhãn nhỏ, hay vứt bừa bãi là cái loại không đáng tin cậy, thần thông cũng không phải loại hình chiến đấu, khi làm một thân cây, hàng năm đều bị đánh lên tới. Năm đó các giới chiến tranh đoạt để lấy Nhân gian địa giới, kiến mộc Côn Luân bị huỷ, Vu thần sợ tới mức chạy trốn đến Nhân gian. Nhân gian dinh dưỡng nuối sông không nuôi nổi nó, nó dần dần suy yếu, súc thành một cây thụ tiểu học cao chỉ mấy chục centimet, nếu không biết còn tưởng nó là một cái bồn hoa.

Nhưng Quỷ Vu hai giới nhiều năm như vậy vẫn yên bình sống chung là bởi vì thờ phụng chung một vị thần.

Vu thần là vị thần đương thời còn sót lại có thể có tiếp dẫn chi lực. Có nó, mới có thể mượn thần lực xuyên qua các chi gian Thứ Nguyên Giới, nhờ vậy nàng mới có thể sáng lập thành trì che chở người, Vu hai tộc. Nếu mất đi Vu thần, đài trụ thần mộc phát ra tín hiệu cùng làm toạ độ ở các thành sẽ dần dần mất đi thần lực, cuối cùng đem các thành, các tộc, các bộ lạc đều mất đi liên hệ. Nguyên bản liên hệ chặt chẽ ở bên nhau của Quỷ Vu hai tộc, nháy mắt sẽ sụp đổ.

Ngoại địch và nội chiến, hậu quả không dám tưởng tượng.

Trương Tịch Nhan đang nhắm mắt tính toán xem phòng ngự còn lỗ hỏng hay không, liền nhận được tin của thành trưởng lão ở thành Săn Thú thông qua Vu thần mộc.Vu thần mộc đưa tin, có tin khẩn cấp bức thiết đại sự không hay.

Trương Tịch Nhan biết được Liễu Vũ vừa đến Săn Thú thành liền gặp phải tai nạn, đầu tiên là sửng sốt, có điểm vô ngữ, ngay sau đó tâm tình thế nhưng lại tốt lên, có một chút nôn nao nhảy nhót.

Chuyện lớn như vậy, nàng cũng nên tự mình đi Săn Thú thành một chuyến, chuyện này người khác giải quyết không được. Trong Vu tộc thực ra cũng có vài vị Hoa Tế thần thực lực xuất chúng, nhưng đạo hạnh so với Liễu Vũ vẫn kém hơn một bậc, độc tính liền kém đến rất xa, nếu họ đi chưa chắc làm gì được Liễu Vũ nhưng ngược lại càng đem sự tình nháo lớn hơn.

Trương Tịch Nhan thông qua cảm ứng chi gian của Vu thần mộc cùng thành Săn Thú, lập tức mở Thiên Nhãn giữa trán, lấy Thiên Nhãn chi lực mở ra một thông đạo Thứ Nguyên Giới, trong giây lát liền tới cảng thành Săn Thú, lại nhảy một bước liền liền tới bên ngoài Quỷ Linh thành, đồng thời cảm giác được Liễu Vũ cùng nàng cách nhau xa tới mười mấy con phố, chính là đang lấm la lấm lét mà dán ở góc tường phóng nhanh như ngựa hướng về nơi hẻo lánh chạy. Nàng nhỏ giọng truyền âm: “Em trốn cái gì? Tôi cũng sẽ không bắt em trở về.”

Liễu Vũ cả người cứng đờ, cô nghe được thanh âm của Trương Tịch Nhan đồng thời cảm giác được đại lão đã đến phía ngoài Quỷ Linh thành, tâm nói: “Chị ta đến cũng quá nhanh đi!” Cô cũng không chút khách khí mà trả lời lại một câu: “Quản tốt thuộc hạ của chị đi, trộm không thành chuyển qua cướp. Muốn đoạt nhẫn giới tử thạch của tôi, cắt luôn ngón tay của tôi, bị tôi đánh nhưng vẫn không bỏ ý định vẫn luôn kiếm chuyện với tôi, tôi đến Quỷ Linh thành để tiêu phí, lại đẫn người ở đây tới đánh lén tôi, chính một con gà rừng tinh hay con công gì đó, là đệ đệ của Trĩ Diễm Lệ. Các người mưu tài đoạt mệnh, tôi chỉ tạp có cái cửa hàng, là đã đủ khách khí.”

Trương Tịch Nhan tâm nói: “Em cũng thật biết nói.” Nàng tiến vào trong cửa hàng, nhìn thấy số độc trải rộng được bôi đến thật là đều, ngay cả khe hở nhỏ xíu trên gạch cũng ngấm đều, nàng đối với Liễu Vũ thật bội phục.

Đám người Trĩ Diễm Lệ nhìn thấy Trương Tịch Nhan, chạy nhanh tiến lên hành lễ.

Tầm mắt Trương Tịch Nhan dừng trên người bên cạnh một con chim trĩ tước bị đánh trọc lông đầu, quét hai mắt rồi thả ra Hoa Thần Cổ đi thu độc của Liễu Vũ thả ra. Độc của Liễu Vũ thật sự quá nguy hiểm, nếu nàng dùng phương thức thả ra bản mạng linh cổ đi cắn nuốt số độc đó, thì bản thân sẽ trúng kịch độc, phương thức duy nhất để giải quyết chính là đem cho bản mạng linh cổ như công nhân thu thập kim khuân vác, đem độc thu thập được đến Thiên Nhãn giữa trán để luyện hoá.

Nàng dùng hơn mười phút thời gian để thu thập hết số độc, sau đó liền chuẩn bị rời đi.

Chim trĩ tước tinh bị đánh đến thật thảm, rất muốn biết mình bị nhân vật lớn nào bổ nhào, lập tức dập đầu hỏi: “Đại Tế Tư, không biết đây là Hoa Tế Thần của bộ lạc nào…” Lời nói còn chưa dứt, hắn đã bị tỷ tỷ nhà mình đá bay.

Trĩ Diễm Lệ khiển trách, nói: “Ngươi im miệng! Ta chắc chắn đưa ngươi về trong tộc, phạt ngươi một trăm năm cấm đoán, để tránh ngươi lại ở khắp nơi gây chuyện sinh sự.”

Trĩ tước tinh không phục, nói: “Hoa Tế Thần tu luyện cổ thân tư trốn ra bên ngoài, chuyện này đương nhiên phải truy cứu.”

Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn về phía hắn hỏi: “Hoa Tế Thần của bộ lạc Hoa Tế đi lại trên địa bàn của nhà mình, sao có thể gọi là tư trốn? Nhưng thật ra ngươi, ăn trộm không thành lại tính cướp đoạt giữa ban ngày, bị sửa không có oan uổng ngươi đi?”

Những người ở đây nghe tới Hoa Tế Thần của bộ lạc Hoa Tế đều phi thường ngoài ý muốn. Cổ Đạo Tông chính là bộc lạc Hoa Tế, nhiều năm như vậy nhưng chưa nghe bọn họ có Hoa Tế Thần, nguyên bản còn tưởng rằng Đại Tế Tư kiêm luôn hai chức, chứ không thể nghĩ tới có lại một Hoa Tế Thần còn tu luyện cổ thân.

Trĩ tước tinh tức khắc ngay người. Hắn cư nhiên không cẩn thận chọc tới trên đầu Đại Tế Tư!

Trương Tịch Nhan đối Trĩ Diễm Lệ nói: “Phạt hắn hai trăm năm cấm đoán, tất cả tổn thất ở Quỷ Linh thành đều tính trên đầu hắn, nếu hắn không trả nổi thì ném hắn đi khai thác linh tinh.” Nàng nói xong, lại đưa tin cho Liễu Vũ, cái người đã trốn thoát nhưng lại lén trở về trốn một một góc xem náo nhiệt, nói câu: “Sự tình đã giải quyết xong, tôi trở về đây.”

Liễu Vũ nghĩ Trương đại lão muốn tìm bản thân một cái liền chuẩn, dù sao cũng chạy không thoát, không bằng trở về xem Trương đại lão xử lý thuộc hạ của nàng như thế nào.

Khi cô trở lại Quỷ Linh thành liền phát hiện Trương đại lão thu độc còn nhanh hơn rất nhiều so với cô phóng độc, kia, bản lĩnh thật không giống nhau, thật trâu bò, tức khắc tâm lại lạnh đi một nửa, ở lúc suy xét muốn nhiều mạng phản kích lại, vẫn tính toán thành thật bị bắt trở về. Nàng không nghĩ tới Trương đại lão thế nhưng nhất thời nổi lên tâm hộ…. Hảo đi, hộ mình! Không đúng, cũng không phải gọi là hộ cô, càng không tại việc bênh vực người mình. Đây là việc nào ra việc đó, nói như thế nào thì đều là cô chiếm lý mới đúng.

Trương đại lão chính mình rời đi, không bắt cô trở về.

Liễu Vũ lại ngốc! Trương đại lão đây là muốn chơi lạt mềm buộc chặt?

Bỗng nhiên trước mặt có trận vang lớn ầm ầm.

Lầu chính thoạt nhìn giá trị chế tạo rất cao liền, tầng thứ nhất, sụp!

Liễu Vũ chột dạ, tâm nói: “Tôi là không có huỷ đi lâu.” Lại oạch một trận yên chạy đi.

Cô chạy đến bến tàu, tâm nói: “Thành Săn Thú không thể ở lại, ngồi thuyền rời đi thôi.”

Trên bến tàu ở cảng thành Săn Thú một cái quỷ ảnh lắc lư đều không thấy, ngay cả cái quảng trường chỗ cô gặp gà rừng tinh cũng rất quạnh quẽ, chỉ có rất ít người, thưa thớt vài hàng quán.

Liễu vũ tìm tới mấy người bày hàng quán hỏi thăm, mới biết được thuyền tới lui thành Săn Thú một tháng mới có một chuyến. Thời điểm thuyền đến, những người thu hoá cũng sẽ theo đến, liền trực tiếp thu hoá ở bến tàu, mọi người sẽ chạy tới đây bán một ngày, nếu bán không được thì chờ tháng sau lại đến, chỉ có ít người bán ở đây vài ngày, bán cho người mới đến thành Săn Thú.

Cái vị nói cho cô tình huống ở đây, hỏi: “Xem ngươi như là mới đến thành Săn Thú, không bằng ngươi hãy mướn một nha người quen thuộc nghề ở nơi này.”

Nha người? Liễu Vũ tâm nới: “Làm làm cái gì?” Sau khi cô hỏi qua mới biết được, nha người là người môi giới.

Hành, vậy thì tìm một cái thôi!

Người bán hàng rong thỉnh cô chờ một lát, lấy một con hạt giấy nhỏ, đối với nó nói một câu: “Trúc lão bản, có một vị khách lớn.” Nói xong đem hạt giấy nhỏ hướng không trung ném đi, hạt giấy nhỏ liền bay ra ngoài.

Bay đi cũng không xa, bay đến chỗ một bày bán túp lều trong một mặt khác ở quảng trường.

Một cái béo lùn như một trận gió chạy đến, ngẩng đầu nhìn lên Liễu Vũ hỏi: “Lão bản, muốn mướn nha người sao?”

Dáng người cao một mét, răng cửa lớn, mắt nhỏ tròn tròn, dáng người tròn vo mặt cũng tròn vo, Liễu Vũ lập tức không dám xác định nó có phải chuột tinh hay không! Chuột tinh dáng người thon thả, chứ đâu có béo được như nó.

Cô khiêm tốn thỉnh giáo: “Xin hỏi người là con cháu của tộc nào?”

Trúc lão bản nói: “Ta thuộc Kim Mao chuột tre tộc, chúng ta là con cháu Tư Tế họ Kim, nhánh chúng ta đều họ Trúc.”

Liễu Vũ nhớ lại bộ dáng của chuột tre. Đối hình thể của nó không đáng tỏ thái độ.

Cô hỏi giá cả, biết được giá cả tiền công của bọn họ không tính là quá đắt, nhưng so với tiền công tạp dịch ở Cổ Đạo Tông cao gấp mười lần.

Thành Săn Thú mướn người không cần định khế ước, đều là đưa trước tiền thế chấp, mới làm việc, khi xong việc sẽ đưa một nửa còn lại. Bọn họ không sợ bị quỵt nợ, không sợ chạy đi. Muốn rời thành Săn Thú chỉ có một con đường, chính là cảng này, nếu ai quỵt nợ, bọn họ cùng người bán vé rất quen thuộc, không trả hết nợ cũng đừng mong mua được vé tàu rời đi. Nếu gặp được cái loại quỵt nợ mà cũng không muốn rời đi thành Săn Thú, thì có thể tự nhận là bản thân mình xui. ngôn tình sủng

Liễu Vũ mướn người, nhưng lại phải trả thêm gấp mười lần. Liễu vũ hỏi: “Vì cái gì?”

Chuột tre tinh nói: “Ngươi đắc tội Trĩ thiếu gia, còn độc chết nhiều trĩ tước như vậy, Trĩ thiếu gia nhất định sẽ tìm ngươi gây chuyện. Ta còn tìm giúp ngươi phương pháp thoát thân.”

Nếu Liễu Vũ nói ra sự tình đã được giải quyết thì phải đề cập đến Trương Tịch Nhan, cô không muốn, vì thế nói: “Nếu thật đến lúc đó thì sẽ tính tiền. Ngươi muốn mượn cớ hố ta? Không có cửa đâu.”

Chuột tre tinh nghĩ nghĩ, nha người mua bán không dễ làm, có một chút tiền liền kiếm một chút, liền nhận việc này.

Nó một bộ dáng tốt bụng, nói cho Liễu Vũ tới thành Săn Thú, đại đa số đều là hỏi thăm tốt tất cả tình huống, hoặc là có mục tiêu xác định, rất ít loại tìm tới nha người như cô, hơn nữa tám phần là đều không thể quay về, cho nên lúc này nên mời một cái nha người đáng tin cậy có thể giúp bảo đảm gia tăng sinh tồn, cứ việc mướn nó bảo quản tiền tiêu cùng gia tăng giá trị.

Liễu Vũ tin nó cái tà, chuột tinh này nếu thật sự đáng tin cậy thì sẽ không có lưu lượng khách tới mức phải bày hàng ở vĩa hè? Nó khẳng định là đang thiếu việc, không có gì để kiếm sống, nhàn rỗi rồi lại nhàn rỗi. Vạn nhất mèo mù gặp được chuột chết sao?

Chuột tre tinh nói: “Ngươi không thu hoá, vậy là đến để săn thú sao? Săn Thú thành chúng ta, con mồi….” Sau đó liền bắt đầu blah blah…

Miệng chuột tre tinh có thể chọc tới huyền hà, nói đến nước miếng bay tứ tung.

Liễu Vũ tránh đi phạm vi nước miếng phun tung toé, nghe xong một hồi lâu, nhịm không nổi nữa nên đánh gãy nó, “Trúc lão bản, điều ngươi nói nảy giờ ta không hiểu cái gì.”

Chuột tre tinh lập tức bị nghẹn lại, răng của của chuột đều lộ ra tới, rất muốn cắn người.

Liễu Vũ nói: “Tìm một chỗ, ngồi xuống, vừa ăn uống vừa bàn chuyện, ngươi cùng ta tinh tế nói.”

Có ăn uống, không thành vấn đề! Chuột tre tinh lại thay đổi săc mặt nói: “Thỉnh.., ngươi muốn nói ở nơi khác thì tới.. trên người ngươi âm khí rất nặng, Quỷ Linh thành là nơi rất hợp để ngươi tới…”

Liễu Vũ: “……” cô rất muốn lấy lại tiền của chuột tinh này.

Chuột tre tinh xem Liễu Vũ một bộ cái gì cũng không hiểu, trong lòng có điểm so đo.

Truyện Chữ Hay