Chương :
Cô ngồi im như pho tượng còn nàng chỉ biết đỏ bừng mặt vì thẹn. Đầu cô đang quá "hư hỏng" rồi, cái chỗ kia của nàng... sao cô có thể coi như "cái gối" được chứ?
Nàng liếc tầm mắt xuống nhìn nửa gương mặt cô. Cô nhắm mắt, môi vẫn còn tàn dư của nụ cười.
Không nỡ đủn cô ra, nàng thở dài rồi cũng mỉm cười, đưa tay lên vuốt tóc cô.
- Tôi có lẽ mấy bữa nữa mới có thể về Seoul!
- ... Hm?
Nàng khó hiểu liền ngừng động tác tay, lại cúi xuống nhìn cô.
Cô vẫn nhắm nghiền mắt.
- Eun sốt cao, tôi đã hứa với con bé khi nó khỏe mới rời đi
- Eun ốm sao?
Nàng sửng sốt đủn cô ra để nói chuyện cho dễ. Cô ngạc nhiên nhìn nàng rồi gật đầu ngu ngốc.
- Sao không nói sớm? Con bé giờ thế nào rồi?
- À, hạ nhiệt rồi... cũng không sao, nhưng cái chính là... tôi không thể về Seoul với chị sớm!
- Hm?
Nàng nhướn mày nhìn cô rồi tự nhiên nhăn mày.
- Ai nói chị sẽ về sớm?
- ... Chứ không phải kế hoạch là mai sao?
- Kế hoạch đó là do em tự nghĩ ra mà!?
Cô "à" trong đầu rồi giật mình nhìn nàng. Mắt nàng vẫn mở to nhìn cô, kèm theo đó là một chút lo lắng dành cho Eun.
Cảm giác này... thật tuyệt vời.
Cô tự nhiên cười ngốc, thậm chí còn lấy tay che mặt mà cười khiến nàng càng thêm khó hiểu.
- Sao vậy?
- Không có gì!
Sau câu nói đó thì cô vẫn cười nên khiến nàng giận. Nghĩ cô đang nghĩ gì xấu xa liền hậm hực bỏ lên giường.
- Ơ...
Cô định leo lên nằm cạnh thì nàng ngăn lại, nhất quyết không cho nằm chung.
- Xuống dưới!
- Chị đùa sao? Lạnh vậy bắt tôi nằm dưới đó?
Cô bất lực nhìn nàng, nàng không bận tâm, vẫn chắn một nửa giường còn lại.
- Hôm qua vẫn còn tốt mà?
- Hôm nay nhiệt độ thấp hơn, chị không biết sao?
Cô cố gắng leo lên giường, nhưng nàng hoàn toàn cản lại.
- Này, em nghĩ mỗi em nghe đài sao? Tăng nhiệt, là tăng nhiệt đó! TĂNG NHIỆT!
- Haha
Cô cười híp mắt sau khi đần mặt độ một phút. Dáng vẻ đó của cô khiến nàng đang bực cũng phải phì cười theo.
Cô nhân cơ hội đó chui tọt vào chăn, dĩ nhiên là ôm chặt lấy cơ thể nàng không buồn dứt ra.
- Tôi thấy giống ra mắt!
Nàng nghe cô nói xong câu đó mặt đỏ bừng, lúng túng không thốt lên lời.
- Ra...ra mắt cái...cái gì?
- Haha. Tôi rất vui vì mọi người đều yêu quý chị!
Cô nói xong liền "buông tha" cho nàng, ngoan ngoãn ngồi dậy. Cô định trở lại vị trí nằm của mình – bên dưới.
- Đi đâu?
Nàng túm tay cô, cô ngạc nhiên nhìn lại.
- Ngủ!?
Nàng giận nhưng cố nén. Rõ ràng ban nãy còn nằm cạnh nàng mà giờ định đi đâu ngủ nữa?
- Vậy là muốn nằm dưới đó hơn?
Nàng nhướn mày nhìn cô. Cô giật mình, lắc đầu ngốc nghếch.
- Đương nhiên không. Nhưng tôi... được phép nằm đó sao?
A, cái con người này. Mới ban nãy còn mạnh dạn lắm mà giờ biến thành như này sao?
Nàng bất lực thở dài.
- Lee Ji-soo, nghe cho rõ đây!
- Hmmm???
- Không cần biết em đang nghĩ cái gì. Lên đây mau!
Nàng nói xong liền bực mình đánh người về phía trong. Không thèm nhìn cô thêm một khắc.
Cô ngơ ngác rồi cũng cười.
Cạch
- Suỵt... khẽ thôi!
- Ba à!
Yoo-na tươi tỉnh xòe tay ra. Ba cô thở dài, gườm gườm nhìn người phụ nữ đang cười nham nhở trước mặt.
- Phiếu này rất hiếm nên mua gì cũng phải....
Pặc
- Con biết rồi mà!
Yoo-na cười sung sướng đón nhận phiếu giảm giá ở siêu thị từ tay ba chồng còn ông, ngay cả khi cô con dâu đi khuất rồi vẫn làu bàu trong miệng một câu, mà dường như mọi căm phẫn trong mỗi lời đều đổ lên đầu cô con gái út của mình.
- Làm gì có chuyện... nó mà kiếm được bạn gái xinh vậy sao?
Cạch
Rầm
- Giờ này nhà em vẫn còn người thức sao?
- Chuột!
Cô trong đầu nghĩ gì đó rồi nghiêng người, ôm nàng vào lòng, mắt nhắm nghiền.
"Hai người thật phiền phức"
Cô và nàng ở lại Busan thêm hai ngày rưỡi nữa thì liền trở về Seoul gấp.
Nàng chiếm được trọn vẹn cảm tình từ gia đình cô. Khi ra sân bay, cô hoàn toàn bị lờ đi thay vào đó là toàn bộ sự quan tâm, quà cáp đều dành cho nàng.
Cô cười khổ nhìn gia đình "thân thương" của mình rồi bước vào trong sân bay.
Đến Seoul, chỉ chưa đầy một giờ, hình ảnh của cô và nàng có mặt trên hầu hết các mặt báo.
Cô vô cùng tinh ý và cảnh giác nên mấy việc bị "đánh hơi" như này hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô. Chí ít thì cô rất nhạy bén bởi lẽ đó mà đến giờ báo chí vẫn không thể moi quá nhiều điều từ cô.
Nàng và cô ngồi ăn ở một nhà hàng Pháp nổi tiếng. Ánh mắt nàng nhìn cô vẫn không hết vẻ cảm phục. Ánh nhìn của nàng khiến cô ngứa ngáy và buồn cười. Nâng mày nhìn nàng, cô giờ mới lên tiếng.
- Chị sao vậy?
- Sao em có thể biết được?
- Chuyện gì?
Biết nàng định hỏi gì nhưng cô vẫn cố tình giả vờ. Nàng bĩu môi lườm cô một cái.
- Thì là chuyện đó. Sao em biết có người theo dõi?
- Chuyện đó sao? Không phải lúc nào cũng có người theo dõi chúng ta à?
- Phải nhưng mà... em có thể chỉ ra là ai trong cả trăm người thì mới đáng nói!
- Là trực giác. Với lại người đàn ông ban nãy quá lộ liễu. Khi tôi quay lại anh ta có lẽ do hoảng sợ nên gấp gáp bước vào tiệm làm móng.
Cô thản nhiên ngồi dùng bữa. Nàng gật gù coi như thỏa mãn tò mò.
Ji-soo ngoài có khả năng quan sát tốt còn rất nhạy bén. Chẳng phải vì người đàn ông kia bước nhầm vào tiệm dành cho phụ nữ mà cô có thể biết được mình bị theo dõi. Từ khi cô xuống máy bay đã quan sát xung quanh cẩn thận. Cô bước lên taxi cũng là lúc cô biết đích xác người đàn ông kia đang theo dõi mình và nàng.
- Nếu cư xử như mọi khi đã dính Scandal rồi. Nhưng Soo à, giờ đám phóng viên đã để ý, nên làm thế nào? Tránh một lần không có nghĩa tránh được cả đời!
- ... Sao phải tránh cả đời!
- ... Chuyện này... không tốt chút nào. Nếu lên báo, cả sự nghiệp đều tan biến
Nàng thở dài. Cô đăm chiêu dừng đưa dao. Nhẹ nhàng đặt dao dĩa xuống, cô đang suy nghĩ.
- Tôi có thể từ bỏ sự nghiệp của mình!
- ... Gì?
Nàng sửng sốt nhìn cô. Cô vẫn lãnh đạm nhìn vào bàn thức ăn.
- Nếu phải chọn giữa chị và sự nghiệp, tôi sẽ chọn chị. Với tôi, không thể viết nhạc thì có thể làm việc khác. Nếu mất chị thì chẳng ai thay thế nổi!
Cô nói đều là thật. Ánh mắt cô không gợn sóng nhìn nàng.
Nàng không thể nói là vui. Cô có thể dứt khoát đưa ra lựa chọn của mình, vậy còn nàng, giữa cô và sự nghiệp, nàng sẽ chọn thứ gì?
Nàng cố gắng từng ngày một để có thể đứng trên sân khấu Debut. Những tràng pháo tay, người hâm mộ, giải thưởng... là tất cả những gì nàng dành cả tuổi thanh xuân để ước ao và vươn tới.
năm, khi sự nghiệp lúc này mới thực sự thuận buồm, sẽ ra sao nếu một ngày nào đó nàng phải lựa chọn giữa cô và sự nghiệp?
Tình yêu nam nữ đến giờ phút này vẫn quá gay gắt trên truyền thông và báo chí. Nếu lộ ra tình cảm giữa nàng và cô, không biết truyền thông còn sục sôi đến nhường nào.
Nàng biết giờ phút này mình thật quá tham làm. Nàng vừa muốn yêu cô, vừa muốn sự nghiệp. Nàng nhất quyết sẽ không đưa ra nổi lựa chọn.
Nhưng nếu phải chọn thì sao?
- Tôi sẽ không để chị khó xử!
Nàng đang miên man trong nghĩ suy thì giọng cô đã kéo nàng trở lại thực tại. Nàng giật mình, cô đang mỉm cười quá đỗi nhân từ và hiền lành.
- Sẽ không có chuyện chị phải chọn lựa giữa tôi và sự nghiệp. Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu nên không cần đắn đo làm gì hết.
Cô vẫn cười rồi cúi xuống dùng bữa tiếp.
Nàng đau nhói. Rõ ràng nàng rất yêu cô, vậy mà tại sao cứ để cô đau khổ một mình.
Nàng biết cô buồn. Cô đã rất mong đợi câu trả lời từ nàng, cô muốn nàng chọn cô. Nhưng rồi nàng lại lưỡng lự không thể đưa ra đáp án của mình.
Nhưng cô vẫn mỉm cười với nàng, vẫn lờ đi cái chuyện đó để nàng thoải mái.
Tại sao nàng lại không thể thốt ra câu từ nào cơ chứ?
Sự nghiệp và tình yêu?
Vẫn biết rằng yêu cô rất nhiều nhưng khi nhìn lại quá khứ chẳng mấy thuận buồm nàng lại mím môi không thể thốt nên lời.
Vẫn biết nếu phải chọn lựa thì bước về phía cô là đúng đắn nhưng sao vẫn chẳng dám lên tiếng?
Nàng có đáng để được cô yêu thương đến nhường này hay không?
Nàng có đáng được cô nâng niu và bảo vệ không?
Nàng có đáng để...
Càng nghĩ đến càng thấy tệ hại. Nàng nằm lên giường, mắt không thể chợp lại.
"Chỉ mong rằng êm đềm, đừng chút sóng gió"
Nàng thở dài mang u uất đến cả căn nhà.