Chương :
Thực sự tâm trạng cô hoảng loạn nhưng không hiểu tại sao khi ôm nàng lại thấy yên bình vô cùng. Cô nhớ rõ bản thân đêm qua đã "điên" như thế nào, sợ hãi ra sao và cái cảm giác đó vẫn hiện hữu trong tâm trí cô đến bây giờ.
Mông lung giữa mơ tưởng và hiện thực, cuối cùng hai thứ đó đan xen tạo thành một cảm giác sợ hãi đến đỉnh điểm.
Nàng chậm rãi vòng tay sau eo cô, ôm nhẹ.
Lúc này tâm tình cô hoàn toàn tốt hơn quá nhiều. Chỉ mong mãi mãi giữ được cảm giác bình an này mà thôi.
- Chị đi gọi bác sĩ nhé!
Ôm cũng khá lâu rồi, thấy cô không đáp lại nàng ngầm định là cô đồng ý nhưng cái ôm của cô vẫn vương tiếc nuối, không muốn rời xa.
- Ji-soo, phải kiểm tra!
Giọng hơi nghiêm khắc, cô cố ôm mạnh mấy giây rồi ngoan ngoãn buông nàng ra.
- Tôi biết rồi!
- Ngoan lắm!
Nàng nhéo mũi cô rồi thẳng lưng rời đi.
- Ngoan vậy chị có thưởng gì không?
Cái giọng ranh ma kia không thể khiến nàng không giật mình mà xoay người lại. Nhận thấy ý gian ta trong đôi mắt cô, bao nhiêu thương xót trước đó liền như muốn tan biến hết.
- ĐỪNG CÓ HÒNG!
Bực mình bước nhanh ra ngoài.
Cô vẫn giữ ý cười cho đến khi cánh cửa kia khép lại.
Giờ cô mới dám lộ vẻ mệt mỏi.
Ngã ngửa xuống gối, cô di di thái dương. Tách khỏi cái ôm bình yên của nàng cũng như quay trở lại khoảng tối trong tim. Cô lại bắt đầu nghe thấy những âm thanh trách cứ mình, tay rất nhanh đã trở nên có chút run rẩy.
Tạch
Bác sĩ trước đó đã nghe lời Min-kyung dặn dò. Nàng vì không muốn Ji-soo lo lắng mà dặn bác sĩ dù thế nào cũng chỉ nói tình hình cho nàng biết, nàng sẽ lựa lời mà nói lại với cô sau.
Bác sĩ sau khi kiểm tra xong liền chỉ buông một câu "Tốt lắm, đã hạ sốt" rồi đi ra ngoài. Nàng biết ý, lấy cớ đi vệ sinh rồi cũng ra theo ngay sau đó.
- Bác sĩ, em ấy có sao không?
- Cô Kang, cô Lee đúng là đã hạ sốt. Không biết lúc tỉnh dậy cô Lee có biểu hiện gì lạ không?
- À, em ấy không có. Mà sao vậy bác sĩ?
Bác sĩ ngó trước ngó sau rồi ho nhẹ ra dấu cho nàng vào phòng làm việc của mình. Nàng hiểu sự cẩn trọng này là cần thiết, dù sao cô và nàng đều là người nổi tiếng, tránh được những thông tin rò ra ngoài càng nhiều thì càng tốt.
- Cô Kang, cô có biết rõ về cô Lee không?
- A... dạ... thực ra cũng không phải là hoàn toàn. Nhưng em ấy và tôi quan hệ rất tốt, có gì bác sĩ cứ yên tâm nói với tôi.
- À cái này tôi biết. Tôi tin tưởng cô. Ý tôi là, cô có biết bệnh tình của cô Lee không kìa!?
- Bệnh... bệnh tình ạ? Không phải là em ấy bị shock và nhiễm lạnh thôi sao?
Nàng hoảng hốt, chắc chắn sẽ là một lời đáp không tốt lành rồi. Lo lắng lộ rõ mồn một trên khóe mắt.
- Tôi có xem qua bệnh án của cô Lee... ừm... cô Lee bị chứng rối loạn tâm lý. Tất nhiên không phải bệnh tâm thần nhưng tâm lý của cô ấy khá bất ổn. Tôi cũng chủ động liên lạc với bác sĩ từng điều trị cho cô ấy ở Busan, hồi năm tuổi cô ấy đã chứng kiến mấy chuyện... ừm... không nên ở độ tuổi như vậy, thành ra luôn có cảm giác bản thân là kẻ có tội. Hễ ai làm sao liên quan đến thương tích mà có ít nhiều dính dáng đến cô ấy là cô ấy sẽ coi đó là lỗi của bản thân. Tâm lý cô ấy vốn ổn định lại từ năm cuối cấp Trung học nhưng không có nghĩa là không thể tái phát.
- Từ... từ đã. Như vậy là... căn bệnh kia tái phát sao?
Mặt nàng tái mét, run rẩy nhìn bác sĩ. Người kia gật đầu.
- Phải. Biểu hiện thông thường sẽ là run rẩy quá mức dẫn đến đổ mồ hôi, sau đó sẽ lên cơn sốt nhẹ. Nhưng cô Kang cũng không nên quá lo lắng, cô Lee hiện giờ so với ngày trước xem ra không phải quá mức nguy kịch, có thể là đã lớn nên dễ dàng khống chế suy nghĩ hơn xưa. Nhưng cũng không thể chủ quan, đó là về mặt tâm lý, không thể tận gốc xử lý, chỉ có thể xoa dịu mà thôi. Khoảng thời gian này cô Lee rất cần có mọi người bên cạnh động viên. Cô Kang, tôi biết cô là bạn thân trong ngành của cô Lee, vậy nên mới muốn nói riêng với cô, cô dù thế nào hãy giúp cô Lee trấn tĩnh lại tinh thần. Tôi cũng sẽ hết sức quan tâm cô Lee và chỉ cho cô những thứ cần thiết.
- Tất nhiên là vậy rồi. Dù tôi có chết cũng phải giúp được em ấy, bác sĩ yên tâm.
- Vậy thì tốt quá, cô Lee quen được cô Kang quả là chuyện quá tốt mà!
Vị bác sĩ kia cười nhân từ, Min-kyun gật đầu nhưng tự nhiên lại hiện tia khó hiểu trên mặt.
- Mà sao... bác sĩ hình như có đặc biệt quan tâm Ji-soo thì phải?
- Cô Kang không biết sao? Tôi là thành viên chủ chốt của cộng đồng người hâm mộ nhạc sĩ Lee Ji-soo đó!
Vị bác sĩ kia cười sung sướng. Nàng vỡ lẽ lại gật gù ngu ngốc.
Trao đổi thêm mấy điều với bác sĩ xong, nàng khẩn trương trở về phòng của cô.
Cô đang ngồi đọc báo, phong thái vô cùng điềm tĩnh.
Thấy tiếng cửa, cô liền thu tầm mắt hướng sang bên cạnh. Nàng tươi cười, nhanh chóng bước đến bên cô.
- Nếu nói là đi vệ sinh thì hơi lâu đó!
Cô nhướn mày, nàng cười xuề xoa xoa hai tay vào nhau ý xin lỗi.
- Tại gặp người quen nên nói mấy câu xã giao. Xin lỗi em nha!
Cô khoát tay, nâng mày nhìn nàng.
- Thật không?
- Tất nhiên, nói dối em chị được gì nào?
"Cũng đúng"
Cô gật đầu, coi như tạm tin. Định đọc tiếp tờ báo trên tay thì sực nhớ ra, gấp gáp tìm điện thoại.
Tút...tút....
- Alo, vâng... thật xin lỗi quá, tôi tự nhiên đổ bệnh... vâng vâng, à vậy sao? Vâng cảm ơn, sớm gặp!
(: Tiếng Trung Quốc)
Thở nhẹ một cái, cô liếc mắt, nàng đang tròn mắt nhìn cô.
- Sao vậy?
- A... tại thấy em... tiếng Trung lưu loát quá nên có chút ngạc nhiên.
Cô nhìn nàng, tự nhiên buồn cười bởi vẻ mặt nàng khá ngốc nghếch.
- Ngoài tiếng Hàn ra, chị có thể nói thứ tiếng nào khác không?
(: Tiếng Nhật)
- Hả? Gì... em nói gì thế...
Hoàn toàn là mù tịt không hiểu cô đang cái gì.
- Oh, I got it. How about English? Can you?
(: Tiếng Anh: " Ồ, tôi hiểu rồi. Vậy còn Tiếng Anh thì sao? Chị có thể nói chứ?")
- Cái câu này chị hiểu đó. Em đang cố chọc quê chị à?
Nàng giận đỏ bừng mặt. Cô cười nhăn nhở, khoái chí vô cùng.
- Tôi chỉ kiểm tra chị chút thôi. Trước thì tôi không biết, giờ nổi như cồn rồi cũng phải trang bị thêm một hai thứ tiếng nữa chứ? Sau này ra nước ngoài định giao lưu như thế nào? Nhật Bản và Trung Quốc vốn có "thâm tình" với Hàn Quốc trong ngành giải trí lắm đó.
Cô nâng tay, vẫn là đủn nhẹ trán nàng. Nàng bĩu môi, định phản bác lại nhưng ngẫm lại thấy lời cô nói cũng không có sai. Giờ lại cảm thấy hơi hổ thẹn vì cái thứ gọi là "trình độ ngoại ngữ" của bản thân.
- Gần tuổi rồi, sao mà kịp nữa....
Khẽ thở dài. Cô cười nhìn nàng, hoàn toàn là phủ định cái câu nói trên.
- Tôi dạy chị là được thôi. Tiếng Trung có lẽ hơi lâu nhưng tiếng Nhật tôi nghĩ cũng không mất quá nhiều thời gian. Bốn tháng học theo cách của tôi là có thể giao lưu với người hâm mộ ở Nhật được rồi. Tất nhiên là tôi không nói chị học bốn tháng sẽ thành thạo nhé!
- Em... dạy sao?
Nàng tròn xoe mắt nhìn cô, có chút không tin nổi đến khi cô gật đầu dứt khoát mới dám khẳng định là cô nói thật.
- Làm sao được... em cũng bận nữa.
- Chị làm theo tôi, dù tôi không trực tiếp kèm chị thường xuyên được nhưng chị vẫn có thể tự học và đạt thành quả. Vậy có muốn học không?
Cô nhướn mày. Ý tứ khiêu khích rõ ràng mà. Nàng khá "cay cú" với vẻ mặt quá đáng của cô, lập tức gật cái rụp chắc nịch.
- Tất nhiên là có rồi!
- Tốt lắm, giờ tôi cũng rảnh, nếu chị không có lịch làm việc thì kiếm giấy bút lại đây, học luôn!
Nàng nghe cô mới dứt câu lập tức chạy nhanh ra ngoài trước cái vẻ mặt ngơ ngác của cô. Chừng một phút sau nàng từ đâu mang về phòng được một quyển vở và hai cây bút. Gương mặt lộ rõ vẻ quyết tâm học để cô phải sáng mắt ra, không còn có thể châm chọc nàng câu nào nữa.
~
- Thứ duy nhất ràng buộc giữa chúng ta là đứa bé, nếu nó không còn thì ly hôn thôi! Cô giờ chắc cũng biết tôi đến với cô là vì sao mà!
Myung-dae châm điếu thuốc, tờ giấy ly hôn đã kí sẵn ở một ô được đặt trước mặt Se-ju. Không có vẻ gì quá kinh ngạc, cô sớm cũng ngờ ngợ, đến một tuần trước khi tận mắt bắt gặp người đàn ông với danh nghĩa chồng-của-cô ôm hôn một người phụ nữ khác cô mới hoàn toàn khẳng định.
Hôn nhân này vốn không có tình cảm từ cả hai phía, một bên vì muốn lợi dụng mà cầu hôn, một bên vì quá đau lòng mà đồng ý. Hoàn toàn chẳng có thiện chí gì từ cả hai, ly hôn diễn ra cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tờ giấy ly hôn ghi rõ nguyên nhân dẫn đến sự đổ vỡ này là: không hợp nên không thể hòa thuận.
Từ sau sự việc Ji-soo phải nhập viện, vốn đã được hai tuần nhưng cô chủ động không liên lạc với Ji-soo cũng như hoàn toàn tránh né không gặp mặt người đó.
Lý do để Ji-soo thành ra như vậy là vì cô, cô sợ nếu gặp cô, Ji-soo sẽ lại ôm tội lỗi mất.
Như vậy cũng có nghĩa là, cô đã nghe bệnh tình của Ji-soo từ vị bác sĩ kia giống như Min-kyung vậy.
Giờ mối quan tâm duy nhất của cô chỉ có Ji-soo mà thôi, không thể để Ji-soo xảy ra gì nữa, cô sẽ ôm hận cả đời mất.
Nâng cây bút lên, chuẩn bị sẵn tư thế kí. Động tác của cô dừng lại bởi cái câu lạnh tanh của chồng mình.
- Chẳng hiểu sao tôi lại có thể nghĩ lợi dụng được gì từ thứ vô dụng như cô. Ngoài cái mặt và thân thể kia ra, hoàn cảnh hay sự thú vị đều không có. Thật ngu ngốc khi tin cái lời đồn Ji-soo coi cô là chị gái từ mấy người không rõ chuyện.
-...
- Cũng may là có Min-kyung, cô bé thực sự làm tốt công việc tiếp cận Ji-soo. Nếu không công ty tôi phá sản mất.
- Anh nói gì?
Se-ju trừng mắt nhìn Myung-dae. Hắn ta liếc mắt khinh bỉ về phía cô, nhướn mày.
- Bọn tôi từ đầu đã lệnh rõ Min-kyung phải tiếp cận Ji-soo cho bằng được. Đúng là đứa trẻ ranh, chẳng chút đề phòng, luôn tin người quá đáng. Làm gì có thứ gì gọi là "tự phát" chứ? Nếu không vì lợi dụng thì Min-kyung cũng chẳng tiếp xúc với đứa khó ưa như nó đâu!
Cười khoái trí, Myung-dae ra dấu để nhắc Se-ju mau mau kí cái tờ ly dị kia.
Giữ bình tĩnh đến đáng sợ, hừ lạnh khinh bỉ người trước mặt rồi mau chóng kí vào cái tờ giấy khốn kiếp kia.
Se-ju khẩn trương gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc là nhờ người đến dọn dẹp quần áo giúp cô, một cuộc là hẹn gặp Min-kyung. Hiển nhiên Min-kyung sẽ đồng ý rồi.
~