Ngày hôm sau khi Long Long đến trường rồi ngồi vào chỗ của mình, bấy giờ Luân Thanh cũng đã đến, cậu bước qua khung cửa sổ, trong khi ánh mắt của Long Long thì nhìn chăm chăm về phiếu cậu, rồi tiến vào bên trong cửa chính, mà lạnh lùng vào chiếc bàn của mình ngồi...
Ánh mắt của Long Long vẫn là nhìn chăm chăm Luân Thanh nhưng lại im lặng không nói gì hết, mà trong lòng tràn đầy biết bao nhiêu là cảm xúc, không thể nói thành lời được...
Cho tới khi những bạn nam khác vào, và bọn họ bắt đầu bàn tán với nhau rằng: “Mày có biết tin gì chưa? Thằng Long Long đã tỏ tình với Luân Thanh đó, đúng là thứ bệnh hoạn mà phải không, lại còn bị người ta từ chối nữa chứ, quả thực là nhục nhã mà...”
“Đúng...Đúng nếu tao mà là thứ bệnh hoạn đó, thì có lẽ tao phải chết đi cho xong rồi...”
Long Long nghe những lời nói này mà đau buồn đến tột cùng, cậu không biết phải làm gì, trước những tình huống này nữa, cứ như thế cậu chỉ có thể bất lực chịu đựng những lời đắng cay kia...Trong khi bản thân thì vẫn tương tư và yêu thầm một ai đó, mặc cho họ làm tổn thương mình...
Cứ như vậy cậu đã bị tất cả mọi người trong lớp cô lập, không ai thèm nói chuyện hay quan tâm đến cậu, thậm chí lâu lâu lại có người đến bắt nạt cậu, nó khiến cho cuộc đời của cậu chìm trong một màu đen tối, không lối ra...
Cho tới khi một người phụ nữ bước vào cuộc đời của cậu, đó không là ai khác mà là Hương. Cô ấy là một người vô cùng mạnh mẽ, với thân hình mập mạp mũm mĩm dễ thương, cô ấy đã giúp cậu trở nên mạnh mẽ hơn, và có những người bạn mới, giúp cuộc sống của cậu thêm sự tươi đẹp...
Nhưng rồi cậu cũng dần nhận ra, người phụ nữ đó cũng giống như Luân Thanh một mặt thì xem cậu như bạn thân, nhưng mặt còn lại thì là một kẻ xạo trá, chỉ xem cậu như là nơi để tâm sự, rồi vứt đi mà thôi, giống như một món đồ bị lợi dụng vậy, khi không còn tác dụng, thì sẵn sàng vứt đi bất cứ lúc nào...
Nhưng cậu chỉ có một mình ả ta là bạn, vậy nên cậu vẫn cố gắng bám theo ả ta, và níu kéo tình bạn này, cho dù nó không có hậu...
Cứ như thế thời gian đã dần trôi qua, đến năm lớp 9, thì cậu đã quyết định rằng mình sẽ không thi lên lớp 10, và sẽ nghỉ học, bởi cậu sợ đi học, cậu sợ rằng mọi người sẽ biết về câu chuyện giới tính thật của cậu, mà bắt nạt cậu...
Vậy nên kể từ sau khi học hết năm lớp 9, Cậu cũng đã không còn gặp lại người bạn tên Hương kia, thậm chí cũng chẳng gặp lại người mà cậu đã yêu đơn phương rất nhiều năm tên là Luân Thanh...
Cứ như thế chớp mắt cũng đã ba năm trôi qua, Bây giờ cậu ấy đang học lớp 12 và cũng đã thi tốt nghiệp xong xuôi. Long Long đã mượn điện thoại của bạn mình, giả danh là một cô gái, với giọng nữ của bản thân mà cậu học được khi xem phim, cậu đã điệu đà hẹn gặp Luân Thanh ra nói chuyện với mình tại một quán nước gần nhà họ...
Lúc ra quán nước Luân Thanh đã vô cùng bất ngờ, khi người cậu ta gặp không là ai khác mà là Long Long chứ không phải là cô gái kia, điều này khiến cậu ta vô cùng tức giận, mà lên tiếng quát lớn rằng: “Tại sao lại là cậu hả? Tại sao cậu lại lừa tôi đến đây để làm gì? Rốt cuộc cậu muốn thứ gì từ tôi? Cậu đã làm phiền cuộc đời của tôi như vậy vẫn chưa đủ sao? Và cậu biết không tôi vô cùng căm ghét cậu, tôi không muốn có một người bạn như cậu, một kẻ bệnh hoạn biến thái...”
Nghe những lời đau lòng này. Long Long đã bật khóc nức nở, cậu bắt đầu kể ra tất cả mọi chuyện cho Luân Thanh nghe: “Gì cậu nói sao chứ? Những điều này là do tôi tự làm nên tự chịu sao? Nhưng cậu có biết những điều này xảy ra, là do ai đã gây ra nó không hả? Nó không là ai khác mà chính là cậu...
Nếu như lúc đầu cậu không rời xa tôi thì, tình bạn kia sẽ vẫn còn, tại nếu nó không biến mất một cách đột ngột, thì có lẽ tôi đã không yêu đơn phương cậu đến bây giờ, tôi đã làm tất cả những chuyện điên rồ kia, để có thể cho dù không là người yêu của cậu, thì cũng có thể làm bạn của cậu, nhưng rồi sao chứ, tôi không có được gì hết, tôi cũng không là bạn của cậu, trong khi ai đã từng nói, sẽ là bạn của tôi suốt cuộc đời này, sau đó đã dừng lại rồi bỏ tôi bơ vơ, biến cuộc sống của tôi trở thành địa ngục, khi khiến tôi yêu đơn phương người đó, khi khiến cho tôi mất đi một tình bạn đẹp, và đó là lý do mà tại sao, tôi lại trở nên yêu cậu như vậy, và thậm chí cậu đã nói cho tất cả mọi người biết về con người thật của tôi...
Cậu đã phỉ bám tôi khiến cho mọi người xa lánh tôi, và thứ tình bạn mà cậu đã nói, và những ngày tôi đã chở cậu đi học về, nhưng được đền đáp là gì? Có phải là cậu sẽ đẩy xe tôi về một vài ngày rồi sẽ qua, còn tình bạn cũng chỉ là, sự giả dối phải không?”