Luân Thanh với ánh mắt lo lắng nhìn chăm chăm Long Long trong sự sợ hãi đến tột cùng, nước mắt dàng dụa trên khuôn mặt, tay ôm chầm cậu mà lên tiếng: "Không... Cậu không được xảy ra chuyện gì nghe rõ chưa? Và cậu nhất định phải bình phục, tôi không thể mất một người bạn như cậu được..."
Nhìn thấy Luân Thanh đang kêu rào trong sự đau đớn, khi Long Long đã dùng dao tự đâm chính bản thân mình, thể là nhân lúc này hắn ta đã bỏ trốn ngay lập tức...
Với những suy nghĩ của bản thân: "Hắn ta quả thật là nham hiểm mà, khi dám làm ra điều đó để mình chạy thoát, và mình không thể nào quay trở lại đây được nữa, bởi mình đã rơi vào tội giết người rồi, cho dù có biện minh như nào, thì cũng không thể thoát tội, còn giờ mình phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt...."
Thế là hắn đã lái xe, với mục đích đến sân bay để trốn thoát. Trong khi Luân Thanh thì đã gọi xe cấp cứu đến, để có thể cứu Long Long thoát khỏi tử thần đang trực chờ. Long Long ánh mắt nhìn chăm chăm Luân Thanh đẫm nước mắt đáp: "Cậu đừng quá lo lắng, tôi nhất định sẽ không sao đâu, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh cậu mãi mãi, và mãi là bạn của cậu mà..."
Sau những câu nói của bản thân, cậu đã chìm trong những suy nghĩ rằng: "Không mình nhất định sẽ không bỏ cuộc như vậy, mình sẽ vượt qua vòng bàn tay của tử thần này, bởi vì kế hoạch của mình đã thành công phân nữa rồi, và chỉ còn một chút nữa thì mình sẽ có được anh ấy, thế nên mình sẽ kiên cường, để vượt qua thử thách này..."
Thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân, đột nhiên cậu cảm thấy đầu ốc quay cuồng, cảm giác vô cùng mệt mỏi, mà cũng không thể tự chủ được bản thân của mình nữa, vậy nên ánh mắt đã dần nhắm lại, trong sự lo lắng và không cam tâm: "Không mình không thể chết được, mình nhất định sẽ phải sống, để có thể ở bên cạnh anh ấy..."Nhìn Long Long đã nhắm chầm mắt lại, điều này khiến Luân Thanh vô cùng hoảng sợ, mà quát lớn trong sự đau đớn: "Không...Cậu không được nhắm mắt lại như vậy, cậu không được chết nghe rõ chưa, hãy mau tỉnh lại đi mà, bởi tôi không thể mất cậu thêm một lần nào nữa được....
Vì tôi đã lỡ đánh mất cậu một lần, khi khiến tình bạn của chúng ta biến mất, và bây giờ điều đó lại lặp lại, khi cậu đã bị mẹ tôi khiến cậu ra nỗi như thế này, và tôi mong rằng cậu sẽ không sao cả, để tôi có thể đền đáp những sai lầm cho cậu, và không mất cậu trong vòng tay..."
Chốc lát tiếng còi xe cấp cứu vang lên liên hồi, sau đó họ cũng đã vào bên trong căn nhà hoang này, mà tiến đến chỗ có hai người, rồi dìu Long Long nên băng chuyền, để đẩy lên xe cấp cứu....
Trong khi Luân Thanh thì lo lắng đi theo, với lòng cầu mong rằng: "Ông trời làm ơn đừng để cậu ấy xảy ra chuyện gì, nếu không mình sẽ ân hận suốt cuộc đời này, làm ơn hãy giúp cậu ấy thoát khỏi cái chết...".
Hai người đã lên xe cấp cứu, cánh cửa chiếc xe đóng sầm lại, chiếc xe chạy trên con đường, từ trống vắng đến đông đúc xe cộ, trong khi Luân Thanh thì chìm trong sự lo lắng đến tột cùng....
Cứ như vậy thời gian đã trôi qua, chiếc xe cấp cứu cũng đã đi đến bệnh viện, rồi dừng lại...
Lúc này Long Long được đưa xuống dưới xe bằng băng chuyền, mà được đẩy vào bên trong phòng cấp cứu, để
bat dau dieu tri.
Trong khi Luân Thanh cũng đã đi theo, bọn họ đến phòng cấp cứu, nhưng lại bị bắt ở bên ngoài không cho vào trong: "Này cậu không được vào trong đó, bởi ở đây không cho người nhà bệnh nhân vào..."
Cậu im lặng không nói gì, mà chỉ có thể bất lực, đi qua đi lại chờ đợi kết quả, với lòng cầu mong rằng Long Long sẽ bình yên...
Cứ như vậy thời gian đã dần trôi qua, tầm khoảng vài tiếng, cánh cửa phòng bệnh cũng đã bắt đầu mở ra, bước ra là người bác sĩ, trong khi Luân Thanh đưa ánh mắt nhìn vị bác sĩ kia, rồi lên tiếng hỏi: "Sao rồi? Cậu ấy vẫn ổn chứ?"
Bác sĩ thở dài đáp trong sự căng thẳng: "Hiện tại tình trạng của cậu ấy không khả quan, và chúng tôi cần tìm máu để truyền cho cậu ta, nhưng nhóm máu đó ở tôi đã hết, Vậy nên trong 24 giờ nếu không có nhóm máu đó, thì chắc chắn cậu ấy sẽ chết, còn sau khi truyền máu, thì cậu ấy phải tự mình tỉnh lại, không thì sẽ mất đi ý thức mà trở thành người thực vật mãi mãi, mà cũng không biết bao giờ mới tỉnh lại được..."
Nghe đến đây mà Luân Thanh chết lặng, sững người như kẻ vô hồn, cậu lên tiếng: "Bác sĩ làm ơn đi, cho dù bằng cách nào cũng phải cứu được cậu ấy, giúp tôi đi ạ...".
Bác sĩ lên tiếng đáp: "Được chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mà, để có thể cứu được cậu ta..."
Nói rồi bác sĩ đã liền rời đi, trong khi Luân Thanh thì vô cùng lo lắng: "Giờ mình phải tìm nhóm máu đó ở đâu đây?
Trong khi cha mẹ cậu ấy không còn trên cuộc đời này nữa? Và nếu không có nhóm máu ấy, thì sẽ không cứu được cậu ấy, giờ mình phải làm gì đây?"