Bất Báo

chương 3: tính kế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyện tốt Thiệu Trạch nói chính là bảo người ta hỗ trợ xử lý “thi thể”, đương nhiên để báo đáp, y vô cùng chân thành hỏi Thịnh Tước có muốn ngủ ở sofa hay trên thảm không.

“Anh có thể từ chối.” Thiệu Trạch rất nhân từ “Vậy mời anh mở cửa ra ngoài ngay bây giờ, sau đấy tìm đại chỗ nào đó mà ngủ.”

Thịnh Tước “…”

Hai người nhìn nhau vài giây, Thịnh Tước bình tĩnh ngồi xuống sofa. Hắn làm vậy không phải vì vấn đề chỗ ở mà là bọn họ đều là người thông minh. Nếu Thiệu Trạch ngầm cho hắn theo tới, rất có khả năng là muốn hợp tác. Mà đối với lần khảo hạch này, y đã có kế hoạch sơ bộ, chỉ cần nhân thủ là đủ. Qua quá trình quan sát, hắn cảm thấy Thiệu Trạch là một lựa chọn rất tốt. Hiện tại Thiệu Trạch đã tỏ ý muốn dùng hắn, vậy hắn giúp y một lần, bán cho y một cái nhân tình cũng không phải là không thể.

Thiệu Trạch thấy thế liền biết hắn đã đồng ý, y bắt đầu tưới rượu lên người cậu ấm kia “Như vậy người khác sẽ cho rằng hắn ta uống say. Anh dìu hắn ra ngoài, xác suất bị nghi ngờ sẽ nhỏ đi. Này, chìa khóa xe…”

“Khoan đã.” Thịnh Tước cắt ngang “Cậu nhất định bắt hắn đi làm gì? Giám sát ngay dưới mắt mình không phải càng bớt lo hơn sao?”

“Không, có hắn làm cái gì cũng vướng víu tay chân. Điều kiện đầu tiên của khảo hạch là xóa bỏ thân phận, lỡ hắn đoán ra được cái gì từ mấy cuộc nói chuyện, chúng ta có thể sẽ bị loại đấy.”

Thịnh Tước thầm nói, đúng là có thể, nghĩ một lát “Vậy cũng không cần đem hắn đi, chú ý nhiều hơn là được.”

“Không, đây là khách sạn, hắn chỉ cần kêu lên một tiếng là có thể bị nghe thấy, nguy hiểm lắm.”

“Bịt miệng lại, mạng của hắn nằm trong tay chúng ta, chắc chắn hắn không dám kêu lên đâu.”

“Thế lỡ có thì sao?”

Thịnh Tước thấy y rất kiên trì, khiến hắn không khỏi hoài nghi “Có thật là vì thế không?”

Thiệu Trạch hiếm khi chần chừ vài giây, y im lặng một lát “… Anh không hiểu đâu.”

“Hửm?”

“Giữ hắn lại phải hầu hắn ăn, uống, đi đái, đi ỉa. Nếu có hai toilet, chỉ cần lột quần hắn, trói trên bồn cầu là được, nhưng trong phòng này chỉ có một cái, lúc muốn đi lại phải nhấc hắn ra.” Thiệu Trạch dừng một lát, mặt đầy nghiêm túc “Anh ngẫm lại mà xem, lỡ anh đang nhấc hắn lên mà hắn vừa mới đi đại tiện xong…”

Biểu tình của Thịnh Tước co rút lại “… Câm miệng!”

“Tại anh cứ muốn hỏi mà.” Thiệu Trạch tỏ ra vô tội “Tôi có tính sạch sẽ, chắc chắn sẽ không có chuyện hầu người khác đâu, là anh làm sao?”

Tuy Thịnh Tước luôn được người khác hầu hạ, thế nhưng thời điểm đặc biệt cũng không phải là không thể hi sinh chút ít. Hắn rơi vào trầm tư, cân nhắc xem tình huống nào có mức độ nguy hiểm thấp hơn.

Thiệu Trạch đi tới sofa ngồi xuống, nhắc nhở “Tới lúc đó đừng quên chùi sạch cho hắn đấy, không thì tôi không chịu nổi đâu.”

“…” Thịnh Tước hỏi “Cậu vừa bảo muốn đưa hắn tới quốc lộ số mấy?”

“Số mười.” Thiệu Trạch cảm thấy thật vừa lòng với sự thức thời của hắn “Quốc lộ đó nối liền khu chín với khu mười, xung quanh không có một bóng người, hiện nay chỉ mới xây dựng được hơn nửa. Theo bác tài xế lái taxi nói, bởi vì an ninh khu mười không tốt, công trình đó bị bỏ hoang hai năm rồi, bình thường không ai tới cả, ném hắn ở đó sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Vị trí ở đâu?”

“Trên xe có hướng dẫn, tự tìm đi. À, mua dây thừng và băng dính trói hắn lại rồi hẵng ném đi, điện thoại di động của hắn bị chúng ta giữ, tính cả thời gian hôn mê, giãy dụa ra khỏi dây thừng, phân biệt phương hướng, vân vân, sớm nhất là đêm mai hắn có thể trở về rồi.” Thiệu Trạch phỏng đoán “Thế nhưng lúc đó hắn đã là nỏ mạnh hết đà, rất có khả năng té xỉu, qua ngày hôm sau mới có thể tìm tới cửa, nên tốt nhất là chúng ta rời đi vào sáng sớm ngày thứ ba.”

Thịnh Tước nghĩ lại đủ các nhân tố một lần, cảm thấy có lẽ không nguy hiểm, mới khẽ gật đầu. Thế là Thiệu Trạch lấy ra một xấp tiền, đếm mấy tờ, đưa qua “Tiền xăng, mất công anh không về được.” Thịnh Tước đoán chừng xấp tiền đó phải tới gần mười ngàn, hắn trầm mặc một giây “Đó là hắn cho trên xe? Hắn không nghi ngờ cậu?”

“Có chứ, tôi cảm thấy hắn muốn trấn an mình trước, sau đó lại tìm cơ hội điều tra.” Thiệu Trạch lộ ra biểu tình vô hại “Nên tôi đành phải thất lễ đánh hắn bất tỉnh.”

“…” Thịnh Tước nhận tiền, chần chừ hỏi “Cậu thật sự không đi cùng?”

Thiệu Trạch nhướn mày “Sợ tôi tính kế anh sao?”

Thịnh Tước không đáp, người trước mắt này là người đi một bước nhìn ba bước, không thể không khiến người ta lo lắng. Hắn chăm chăm nhìn đồng tử xinh đẹp ở dưới ánh đèn của Thiệu Trạch “Nếu không gặp tôi, cậu tính làm sao?”

“Tìm một tên côn đồ, trả thù lao bảo hắn đi xử lý.” Mặt Thiệu Trạch không đổi sắc “Tôi mảnh mai lắm, lái xe cả một đêm sẽ chết mất.”

Thịnh Tước “…”

“Nhưng mà tôi đã gặp anh.” Thiệu Trạch làm như không thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn, tâm tình vui vẻ “Tôi vẫn cảm thấy Alpha là người thích hợp làm việc nặng nhất.”

Thịnh Tước “…”

Thiệu Trạch vỗ vai hắn cổ vũ rồi đi vào phòng tắm xả nước, tiếp theo lấy bộ đồ ngủ mềm mại trong tủ quần áo, chuẩn bị ngâm mình trong bồn tắm massage. Thịnh Tước lẳng lặng nhìn, chỉ cảm thấy mỗi một hành động của người này đều vô cùng nhịp nhàng, thậm chí có chút hiển nhiên, giống như sinh ra là để hưởng thụ vậy.

Hắn chợt có ảo giác “Kẻ bị vây ở dưới đáy xã hội thật ra lại là Alpha”, trầm mặc mấy giây, vội vàng bác bỏ, thầm nghĩ Alpha tài hoa, can đảm rõ ràng mới là người điều khiển mọi thứ.

Thiệu Trạch không quan tâm sự rối rắm của hắn, y thong thả đi vào phòng tắm.

Thịnh Tước xem lại sự việc một lần, xác định không có vấn đề, liền dựng tên cậu ấm kia dậy, tiếp theo lái tới quốc lộ số mười, ném người xuống, để lại một chai nước rồi rời đi. Tuy họ pha lẫn cả dân xã hội đen, nhưng không phải người lạm sát kẻ vô tội, tập đoàn cũng ghét loại người không bằng súc sinh, mà họ có thể leo tới vị trí hiện tại, đương nhiên cũng không phải loại người này. Cho nên dù đều biết rõ làm thịt cậu ấm đó thì càng bớt việc nhưng họ cũng không thật sự ra tay.

Lúc Thịnh Tước trở lại khách sạn, ở phía chân trời đã có tia sáng, Thiệu Trạch mơ màng nhìn hắn “… Mấy giờ rồi?”

“Chưa tới năm giờ.”

“Ưm.” Thiệu Trạch cuộn người lại, khua tay “Đừng quên gọi điện đặt cơm đấy.”

Thịnh Tước đứng ở trước phòng ngủ, nhìn y một hồi, sau đó lắc đầu, đóng cửa lại.

Lúc Thiệu Trạch mở mắt lại đã là bảy giờ, bữa sáng vừa đưa tới, y rất vừa lòng với điều đó, rửa mặt đánh răng xong liền đi hưởng thụ. Thịnh Tước đánh giá căn phòng xa hoa này, lại nhìn một bàn đồ ăn phong phú, tưởng tượng cảnh nhóm người kia tối qua ngủ gầm cầu, tìm phòng thuê giá rẻ hoặc cẩn thận nhảy vào cửa sổ nhà người khác. Hắn thầm nghĩ người này so với người kia càng muốn đi chết hơn.

Hai người thong thả ăn xong, Thiệu Trạch lau miệng “Nói chút về suy nghĩ của anh đi.”

“Với tình hình hiện tại, khả năng kiếm được số tiền mặt đó trong thời gian ngắn là không cao. Ngoại trừ giống như cậu đề xuất bắt người ta nói ra hai chữ tự nguyện.” Thịnh Tước nhìn y “Nhưng tôi cảm thấy… khả năng phạm quy rất lớn.”

“Ừ, nếu cướp bóc mà được thì đã đánh đồng với thân thủ, nhưng mặt đó đã thi đấu từ lâu rồi, cho nên lần này…” Thiệu Trạch cười, chỉ vào đầu mình “Vòng thi này có lẽ là ở đây.”

Nếu suy luận chính xác thì tiền vốn cũng chỉ có một ngàn, đây cũng là nguyên nhân Thịnh Tước vẫn nhịn ăn nhịn mặc, hắn nheo mắt lại “Cách nghĩ của chúng ta giống nhau, chỉ là thiếu mất chứng cứ. Có điều hôm qua cậu đã ném một con mồi, sớm muộn gì cũng có người mắc câu thôi.”

Thiệu Trạch tỏ ra rất vô tội “Có ư? Rõ ràng là tôi tốt bụng đề xuất cho họ thôi mà.”

Thịnh Tước mặc kệ y, tự động không đếm xỉa. Nhóm người kia leo lên địa vị bây giờ đều là nhân tài, nhưng cũng có người không có đầu óc, phỏng chừng mấy ngày nữa liền chịu không nổi cám dỗ mà hành động, điều hai người cần phải làm là chờ tin tức. Hắn liếc nhìn Thiệu Trạch “Nếu cướp giật là phạm quy, cậu cảm thấy thời gian quy định có mấy phần là giả?”

“Bảy tám phần, làm như vậy là để xem tinh thần mọi người có vững vàng không.” Thiệu Trạch hơi dừng lại, cười, nhướn mày “Có điều cũng có thể là thật, cược một ván không?” Thịnh Tước trầm mặc nửa giây, nói như đinh đóng cột “Cược.”

Hai người đạt được sự đồng thuận bước đầu, Thịnh Tước liền đi ngủ bù, sau khi tỉnh dậy thì tới trước máy tính lướt web, lướt tới tận đêm khuya, nhịn không được hỏi “Thật sự có ích?”

“Có lẽ.” Thiệu Trạch nói “Tám triệu tám trăm tám mươi ngàn hiện tại đối với chúng ta cũng không phải con số nhỏ. Hôm nay là ngày thứ hai rồi, nhất định sẽ có người ra tay, hơn nữa số tiền bị cướp cũng không nhỏ, chắc chắn là có thể lên báo.”

Thịnh Tước tiếp tục lướt web, một tiếng sau rốt cuộc mới tìm được nội dung mong muốn: Được biết trong thành phố của chúng ta cùng lúc xảy ra các vụ cướp liên hoàn, trong đó camera của một tiệm vàng vừa vặn ghi lại quá trình.

Trong video có hai tên cướp, đầu đột vớ chân giá rẻ, mỗi tên mang theo một cái búa, vô cùng nhã nhặn nói “Em gái, cười một cái, nói đây là tiền em tự nguyện cho bọn này đi.” Cô gái kia run rẩy nói “Đại ca, tôi là người làm công, số tiền này không… không… không phải của tôi…”

“Em xem, em như vậy là không đúng rồi.” Tên cướp kiên nhẫn khuyên bảo “Chỉ một câu thôi, nói đi mà.” Một tên cướp khác nói “Phải vừa cười vừa nói, lúc anh đi ngang qua thấy em cười như đóa hoa ấy, cứ cười như vậy đi, ơ kìa, em đừng khóc…”

Cô gái run rẩy suốt, cả buổi mới nói được hết câu, hai tên cướp miễn cưỡng xem như cô đạt tiêu chuẩn mới đánh cho bất tỉnh. Hiện tại cô gái đó đang ở bệnh viện, đã tỉnh lại và cũng đã nhận phóng vấn. Cô nức nở nói “Là hai Alpha. À, chúng còn bảo tôi chuyển lời tới nơi liên quan một câu, một cây búa giá chín mươi hai đồng thật sự quá mắc, chúng quá thất vọng với giá cả ở đây…”

Phóng viên “…”

Thịnh Tước “…”

Thiệu Trạch “…”

“Không bắt được người sao?” Thiệu Trạch thấy video sắp hết, có chút tiếc nuối “Thế là hôm qua tôi gọi điện cho cảnh sát bảo họ tăng cường an ninh là không công rồi, lãng phí tình yêu mến của tôi, vốn tưởng có thể tìm chút phiền phức cho họ.”

Thịnh Tước “…”

“Sáng mai lại xem thử, nếu tiền được trả lại liền chứng minh cướp bóc là phạm quy, hai người kia cũng sẽ bị loại.” Thiệu Trạch đứng dậy, về phòng ngủ “Tôi đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”

Một đêm không có gì để nói. Sáng hôm sau hai người dậy sớm, ăn cơm. TV đang phát tin tức sáng sớm của địa phương. Nghe nói số tiền kia vào rạng sáng đã được trả lại, chỉ là hai kẻ tình nghi lấy hai trăm đồng từ mỗi cửa tiệm làm phí chạy trốn và tổn thất tinh thần. Vụ việc hiện tại vẫn đang trong quá trình điều tra.

Màn hình chuyển qua một tin khác, nghe nói khu biệt thự xa hoa của thành phố chúng ta trong một đêm bị dán đầy áp phích quảng cáo, vô cùng đồ sộ. Ống kính được đưa tới gần, chỉ thấy trên tờ giấy viết mấy chữ to: Bạn đang buồn phiền vì ông già nhà mình vẫn chưa tắt thở mà không thể thừa kế gia sản? Bạn đang kiêng kị vì đối thủ cạnh tranh quá mạnh? Bạn đang tức giận vì người yêu bị một thằng khác cướp mất? Đến đây đi! Tám triệu tám trăm tám mươi ngàn! Chỉ cần tám triệu tám trăm tám mươi ngàn! Chúng tôi sẽ giải quyết bất cứ người nào bạn muốn giết. Thời gian chỉ có bảy ngày. Bạn còn đang chờ cái gì? Đừng do dự.

Lưu ý: Xin đem cách liên hệ tới gầm cầu XX, dùng gạch đè lên, chúng tôi sẽ chủ động liên lạc với bạn.

Thịnh Tước “…”

Thiệu Trạch “…”

Thiệu Trạch chậm rãi uống một ngụm canh “Trời cao biển rộng, đúng là không thiếu cái lạ.”

Còn không phải tội lỗi của cậu sao? Thịnh Tước im lặng nhìn y.

Thiệu Trạch làm như không thấy ánh mắt của hắn, vui mừng dặn dò “Bọn họ được xếp vào phá hoại cảnh quan rồi, gọi tới đường dây nóng đi, để các ngành có liên quan cầm số điện thoại đưa tới gầm cầu, điều tra ra nguồn gốc, bắt họ, phạt cho một khoản.”

“… Ý này rất hay.” Thịnh Tước hỏi “Cậu đoán có bao nhiêu người?”

Thiệu Trạch bình tĩnh “Cùng lắm là ba thôi.”

Thịnh Tước gật đầu, trong nhóm kia có mấy người rất tài giỏi, chắc cũng đang chờ tin, cũng có khả năng ngay cả thời gian quy định là thật hay giả họ cũng đã nghĩ tới.

Hôm nay là ngày thứ ba, để phòng ngừa cậu ấm kia tìm tới cửa, họ cần phải đi. Thịnh Tước nhìn y “Tới khu mười đi, chỗ đó không trật tự, chúng ta có nhiều cơ hội hơn.”

“Ừ.” Thiệu Trạch mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm lúc trước tùy tiện vo tròn vào “Hỏi anh một câu, nếu dựa theo tỉ lệ loại ở những vòng trước, cuối cùng có mấy người thắng?”

Ba vòng trước số người bị loại đều tới chín mươi phần trăm, hiện tại còn mười hai người, như vậy tính ra vòng cuối chỉ còn… vỏn vẹn một người. Thịnh Tước biết sẽ có khả năng này cũng biết Thiệu Trạch có thể đoán ra. Dĩ nhiên hắn đã có tính toán từ lâu, sau khi kết thúc quá trình hợp tác sẽ đá bay người kia, nhưng hắn không ngờ hiện tại Thiệu Trạch lại xé rách lớp mặt nạ này.

Tim hắn nhảy dựng lên, vội vàng nhìn qua. Thiệu Trạch mỉm cười nhìn hắn, có chút cảm khái “Tôi đã bỏ đồ ăn thức uống ngon nuôi anh tới tận bây giờ.”

Trong phút chốc Thịnh Tước có cảm giác như đợi bị làm thịt, đang định hỏi thì đã thấy Thiệu Trạch mở cửa, lảo đảo bổ nhào ra ngoài, tiếp theo hoảng sợ nhìn hắn, vắt chân chạy như điên.

Thịnh Tước “…”

Thịnh Tước phản ứng hai giây, đứng ở góc camera giám sát ngoài hành lang, ngẫm lại mọi chuyện một lần: Lúc hai người kia vào phòng, hắn nhanh chóng xông tới cửa. Hắn đỡ cậu ấm kia rời đi. Sau một ngày hai đêm, Thiệu Trạch đáng thương chật vật chạy thoát…

Tại sao thoạt nhìn giống như là hắn uy hiếp hai người đó vậy?

Vả lại hình như mấy lần gọi điện đặt cơm cũng là hắn làm… Hắn rốt cuộc hiểu mục đích của Thiệu Trạch rồi. Hóa ra người này hoàn toàn không muốn hợp tác mà là chuẩn bị hắt bát nước bẩn vào người hắn? Hắn tưởng tượng tới cảnh mình biến thành tội phạm cướp bóc, cưỡng hiếp bị truy nã, trong phút chốc, cả người hắn đều thấy không khỏe, im lặng trong chớp mắt, hắn liền tức giận đuổi theo “Fck, mẹ kiếp, cậu cũng quá trơ tráo đấy.”

Lúc Thịnh Tước chạy ra ngoài, Thiệu Trạch vừa vặn bước vào khu thương mại bên cạnh khách sạn, hắn liền vội vàng đuổi theo, kết quả mất cả buổi ở trong đó cũng không tìm thấy người. Mãi tới khi tức giận tới nghiến răng nghiến lợi thì lúc này có hai người đi tới, do dự tiến lên hỏi “Này… anh có thấy Thiệu Trạch không?”

Thịnh Tước lập tức quay đầu “Hai người biết cậu ta?”

“Chúng tôi là người bên sở tình báo, trong cuộc thi lần này phụ trách giám sát cậu ta.” Biểu tình trên mặt hai người cũng vô cùng thê thảm, suy yếu nói “Kết quả vừa để mất dấu, làm sao báo cáo kết quả đây?”

Thịnh Tước “…”

Lúc mọi người còn đang lục tung tòa nhà, Thiệu Trạch đã ngồi trên chuyến xe buýt đường dài, bốn tiếng sau thành công tới thành phố Nhất Duyên.

Chủ nhân hiện thời của nhà họ Lý – một gia tộc lớn trong xã hội đen sắp kết hôn, khách tới dự hôn lễ chắc chắn không giàu thì sang. Y đánh giá thành phố sầm uất này, khóe miệng khẽ cong lên, chuẩn bị đi kiếm tám triệu tám trăm tám mươi ngàn của mình.

Truyện Chữ Hay