Baron Musou: A Case Where a Young Man Who Hated Nobility Was Reincarnated as a Rural Aristocrat

chương 02 : chuyển sinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giống như những hạt sắt và cát trộn lẫn với nhau bị năm châm hút lấy, những mảnh kí ức rải rác của tôi cùng lúc hội tụ lại và tạo thành hình dạng.

Khi những kí ức đó được khơi dậy và định hình lại, nó mất ít thời gian hơn một nhịp tim.

Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy một trần nhà làm bằng gỗ.

"Hả? Mình còn sống à?"

Tôi, người đáng lẽ ra phải tan biến, vẫn còn sống.

Có vẻ như tôi đang ở trong một căn phòng. Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi nhưng nhìn xung quanh thì đây rõ là một căn phòng cũ được làm bằng gỗ và đá.

Khi nhìn xuống, tôi có thể thấy bốn đến năm người. Bóng dáng họ không rõ ràng do tầm nhìn suy yếu của tôi, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ trẻ và giọng nói giận dữ của một người đàn ông.

Khi tôi nhận ra điều đó, âm thanh trở nên sống động một cách kì lạ, như thể tôi chưa từng nghe thấy nó cho đến một lúc trước.

Tôi cố gắng lên tiếng để xác nhận tình hình.

"A-ah, ki-yaku..."

Nhưng không có âm thanh nào phát ra cả. Có phải là do ảnh hưởng từ cơ thể đang biến mất của tôi?

"Trời ạ."

Tuy nhiên, tôi rất ấn tượng vì đã cố gắng sống sót bất chấp điều đó.

Mặc dù tứ chi và đầu đã biến mất, tôi nghĩ đó là một tình huống vô vọng, nhưng bằng cách thần kì nào đó, có vẻ như tôi đã sống sót. Âm thanh xung quanh chắc là của y tá và bác sĩ.

Khi tôi lờ việc đó đi, tôi cảm thấy tay trái của mình bị siết chặt. Có ai đó ở gần dường như đã nắm lấy tay tôi. Bàn tay thô ráp và nhiều nếp nhăn cho thấy đó có thể là của một ông lão.

-Huh? Tôi vẫn còn tay trái phải không?

Tôi ngạc nhiên khi bàn tay trái lẽ ra đã biến mất của tôi lại bị siết lấy. Cùng lúc đó, tiếng khóc của người phụ nữ lại càng lớn hơn.

Có vẻ như cô ấy đang nói điều gì đó với ông già đang nắm lấy tay tôi. Tôi không thể nghe rõ và không biết cô ấy đang nói gì.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Một thanh niên khác đứng gần đó vội vàng ngăn cản người phụ nữ đang định tóm lấy ông lão. Khi anh ấy làm vậy, ông ấy lão gật đầu, lẩm bẩm gì đó trong khi vẫn còn đang nắm lấy tay trái của tôi.

-Đây có phải là một loại nghi lễ nào đó không?

Một thứ gì đó ấm áp chảy vào bàn tay trái mà ông lão đang nắm lấy. Tôi cứ tưởng như ông ấy đang đổ nước nóng vào tay mình vậy, nhưng cảm giác ấy lại khác lạ đôi chút.

Đó là một cảm giác kì lạ mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

-Hửm? Nó hơi đau nhỉ?

Dần dần, cảm giác ấy trở nên dữ dội hơn, cái chạm nhẹ ban đầu bắt đầu hơi nhói và và trong phút chốc nó đã biến thành một cơn đau dữ dội.

Đó là một cơn đau khinh khủng, như thể có một cái lỗ nào đó được mở ra trong lòng bàn tay tôi vậy.

-Đau! Đau quá! NÓ ĐAU QUÁ!

Những tiếng thét thất thanh vang ra trong miệng tôi một cách không thể kiềm chế được.

"Ugyaaahhh!!!"

Cơn đau ngày càng tăng dần và cơn rát bắt đầu lan ra toàn bộ cơ thể tôi.

-Ông đang làm cái quái gì thế?! Mau dừng lại ngay đi!

Tôi cố gắng hết sức để thoát khỏi cái nắm từ bàn tay trái của mình, nhưng nó thậm chí còn không nhúc nhích.

Tôi cố gắng gỡ bàn tay của ông lão ra bằng tay còn lại của mình nhưng nó không với tới được.

Tôi quằn quại, vùng vẫy nhưng cơ thể tôi lại nặng trĩu như thể bị đè bởi chì.

Khi cơn đau trở nên không thể chịu đựng nỗi, tôi cảm giác mình như bất tỉnh, rồi lại tỉnh lại vì cơn đau ấy.

Chu kì này tiếp diễn liên tục và tất cả những gì tôi có thể làm là cầu nguyện cho nó mau kết thúc nhanh chóng.

Cuối cùng, cơn đau ấy đột ngột kết thúc.

Tôi còn không thể nhớ được là mình đã quằn quại trong một phút hay một giờ vì cảm giác về thời gian của tôi gần như tê liệt vì cơn đau.

-Hết rồi à? Tôi thầm nghĩ.

Những tiếng la hét xung quanh chuyển thành tiếng reo hò và nhẹ nhõm.

Mồ hôi tuôn ra, toàn bộ cơ thể vốn đã cứng đờ của tôi trở nên mềm nhũng.

Một người phụ nữ trẻ vừa khóc vừa la hét lúc nãy đã ôm lấy tôi.

Những giọt nước mắt của cô ấy rơi xuống mặt tôi một cách nhỏ giọt.

-Tại sao cô ấy lại khóc? Tôi tự hỏi trong khi cảm thấy mình như được an ủi bởi những giọt nước mắt ấm áp ấy trước khi bản thân bất tỉnh.

Đã khoảng một tuần kể từ khi tôi lấy lại được kí ức.

Cơn đau ngày đầu tiên thật khủng khiếp, nhưng sau đó không có gì xảy ra cả.

Tôi khá cảnh giác trong vài ngày, sợ rằng điều đó lại xảy ra, nhưng đến ngày thứ tư tôi không còn nghĩ đến nữa.

Có một vài điều mà tôi đã nhận ra.

Rõ ràng là tôi đã được chuyển sinh.

Tôi đã nghi ngờ sự tỉnh táo của mình khi nghĩ đến trường hợp đó và mất khoảng ba ngày tôi mới chấp nhận được điều đó, nhưng không thể nhầm lẫn được.

Chuyển sinh.

Tôi đã nghe những câu chuyện về việc được chuyển sinh vào thế giới khác sau khi chết, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ điều đó sẽ thật sự xảy ra với mình.

Tay và chân ngắn, cơ thể bất lực và một người phụ nữ trẻ có vẻ người mẹ "to" lớn đang chăm sóc tôi.

Điều này có thể là gì ngoài việc chuyển sinh?

Vẫn có thể có khả năng tôi đã phát điên, nhưng mọi thứ trong hoàn cảnh hiện tại đều cho thấy tôi là một đứa trẻ. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó.

- Tôi tự hỏi mình sinh ra trong một gia đình như thế nào.

Ngay khi nhớ lại những gì đã xảy ra tuần trước, tôi cũng không có nhiều hi vọng lắm.

- Để đứa con mới sinh của mình chịu nỗi đau như thế, chắc tôi lại gặp bố mẹ độc hại rồi.

Tiếp theo, tên của tôi có lẽ là Lucius.

Tôi cá là thế vì người phụ nữ trẻ mà tôi tin là mẹ mình thường xuyên nói từ đó và trở nên hạnh phúc khi thấy tôi phản ứng lại.

Và mẹ tôi nói một thứ ngôn ngữ nghe giống như là tiếng Anh.

Tôi lớn lên ở Nhật nên chỉ biết tiếng Anh cơ bản qua những buổi ôn thi nhưng có vẻ là tôi nghe được một vài từ trong số ấy.

- Tôi đã tái sinh ở Mỹ hay Anh nhỉ?

Thật kì lạ khi có những kí ức về kiếp trước của tôi.

Ý thức của tôi vẫn giống như trước khi tái sinh, nhưng cơ thể tôi lại là của một đứa bé.

Làm một đứa bé vô dụng cũng không tệ lắm, nhưng nó có một vấn đề.

--Tôi chánnnnnn quá.

Tôi không có gì để làm với cái cơ thể không di chuyển được và vô cùng buồn chán.

Lúc đầu, tôi đã nghĩ về hoàn cảnh của mình theo nhiều góc độ khác nhau trong hai đến ba ngày. Nhưng cuối cùng, vì cơ thể tôi không thể cử động nên tôi cũng không làm gì khác được ngoài khóc, bài tiết, bú và ngủ.

Tuy nhiên, có chính xác một điều tôi có thể làm.

- Tôi có nên làm điều đó?

Kể từ khi có chuyện xảy ra với tay trái của tôi, tôi đã cảm thấy có gì đó ở trong lòng bàn tay trái của mình.

Tôi có thể cảm thấy thứ gì đó mà tôi không thể cảm thấy từ kiếp trước.

Đầu tiên, việc chuyển sinh là điều lần đầu diễn ra trong đời tôi.

Không có gì ngạc nhiên khi có một cảm giác mà chỉ mình tôi mới có thể hiểu được.

Nó là thứ gì đó giống như máu và cơ bắp, nhưng tôi chắc chắn nó không phải là dạng vật chất.

Tôi đang học cách điều khiển nó từ hai ngày trước.

Tôi có thể di chuyển nó một chút nếu tôi tập trung, di chuyển nó lên cổ tay vào ngày hôm kia và lên khuỷu tay trái vào ngày hôm qua.

Tuy nhiên, khi nó đang di chuyển mà được thả lỏng, nó lập tức trở lại bàn tay trái của tôi. Thật khó chịu khi việc trở về làm tay tôi bị thương.

Cơn đau không đáng kể nếu phải so với nỗi đau mà tôi cảm thấy trong nghi lễ bí ẩn tuần trước, nhưng tôi không muốn phải chịu đau.

Hai ngày trước, khi tôi biết mình có thể di chuyển được nó, tôi đã khóc vì cảm giác đau khi nó quay trở lại.

Tôi đã quyết tâm không làm điều đó nữa--

Đó là cho tới khi tôi quá chán và lại làm nó vào hôm sau.

Tôi lại lần nữa khóc vì cảm giác đau ấy.

- Chính nó. Mình không còn thấy chán nữa.

Tôi vẫn tiếp tục lặp lại điều đó mặc dù bản thân luôn nói này nói nọ.

Cơ thể tôi không di chuyển được nhiều nên tôi thậm chí còn không thể trở mình.

Thật nhàm chán, với một người từng đi thi và luôn bị áp lực về thời gian thì điều này quá là nhàm chán.

Nó đã di chuyển trơn tru hơn hôm qua và dễ dàng xuyên qua khuỷu tay, chạm tới vai của tôi.

- Ừ, mọi thứ vẫn ổn.

Đúng lúc đó, cánh cửa đột nhiên mở ra và một người phụ nữ bước vào.

Đó là mẹ tôi.

Khi các giác quan đang tập trung vào nó, và mẹ tôi đột ngột bước vào khiến tôi mất tập trung và cảm thấy cơn đau.

"Ah!"

Với một giọng nói đần độn, nó nhanh chóng rút từ vai của tôi trở về lòng bàn tay trái.

Cơn đau lần nữa ập đến với tôi.

"Ugyaah!"

Sau đó, tôi khóc rất to vì đói và đau.

Một đêm nọ, khoảng một tháng sau khi lấy lại được trí nhớ, Lucius đang di chuyển thứ gì đó trong cánh tay trái của cậu ấy một cách lười biếng.

Gần đây, cậu ấy đã có thể di chuyển nó ra khỏi tay trái và vào thân và khuỷu ta phải của bản thân.

Ngoài ra, cậu đã quen với cảm giác đau đớn khi nó quay trở về bàn tay trái của mình.

"Chỉ một chút nữa thôi là mình có thể đưa nó vào lòng bàn tay phải rồi."

Cậu ấy không có bất cứ suy nghĩ cụ thể nào trong đầu cả. Cậu chỉ đơn giản giơ tay trái qua vai và thân mình và nó tình cờ xuất hiện ở cánh tay phải của cậu ấy.

Khi Lucius di chuyển nó về phía cổ tay phải và chạm vào lòng bàn tay, cậu đột nhiên cảm thấy đau nhói.

"Đau!"

Cậu nhanh chóng rút lại thứ mà cậu vừa di chuyển sang cổ tay phải của mình.

"Vừa rồi là cái gì vậy?"

Một cơn đau nhói lại xuất hiện và xuyên qua cánh tay Lucius khi cậu từ từ và cẩn thận di chuyển nó trở lại bàn tay phải để kiểm tra một lần nữa.

Lúc cậu di chuyển nó trong cơ thể ở tay trái, cậu không cảm thấy đau đớn gì, hoặc cùng lắm chỉ là hơi đau khi đưa nó quay trở về. Nhưng khi nó chạm tới tay phải của cậu, một cơn đau tương tự lại xuất hiện.

Càng di chuyển nó, cơn đau càng tăng dần. Đến lúc không thể chịu đựng được nữa, cậu sẽ rút nó về.

Sau đó cậu cảm thấy có gì đó kì lạ. Cậu vẫn có thể mơ hồ cảm thấy nó ở trong bàn tay phải của mình, mặc dù cậu chắc chắn đã rút nó ra.

Để chắc ăn, cậu thử tập trung toàn bộ nó về tay trái nhưng cảm giác ở tay phải cậu vẫn còn tồn đọng một chút. Nói cách khác, điều tương tự ở tay trái cũng có thể áp dụng cho tay phải.

Cậu nghe thấy một âm thanh khiến cậu ớn lạnh.

"Đừng nói là ... cơn đau ở tay trái mình cũng sẽ lặp lại ở tay phải nhé."

Cậu run rẩy trước khả năng phải trải qua nỗi đau mà cậu không phải giờ muốn đối mặt lần nào nữa. Cơ thể cậu bắt đầu phản ứng bằng một cơn đau bụng dữ dội.

"Ugyaaah!"

Kết hợp với cơ đói sẵn có, cậu thét lên một tiếng rất to.

Truyện Chữ Hay