Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

chương 61: 61: chờ đợi sự trừng phạt sớm muộn sẽ đến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Câu hỏi của Nguyễn Minh Trì đương nhiên không ai để ý đến.

“Làm ơn, cho tôi biết được không? Đừng đùa tôi chứ?” Giọng điệu cậu khiêm tốn van nài hỏi lại.

Có người lên tiếng, nhưng không phải trả lời cậu, mà là châm biếm nói: “Mày là ai? Có thịt bò khô tao sẽ tự ăn.

Nguyễn Minh Trì nuốt nước miếng, cuối cùng nói: “Có ai đến bên cạnh tôi không? Người đó vừa đưa cho tôi một thứ rồi rời đi, làm ơn, mau nói cho tôi biết với.

Lần này, không ai lên tiếng, có lẽ là do giọng nói run rẩy của Nguyễn Minh Trì và cảm giác kỳ lạ trong lời nói đó, thoáng chốc khiến cabin lập tức tràn ngập bầu không khí đáng sợ.

Tách!

Tiếng bật lửa lại vang lên.

Người đàn ông mắng: “Mẹ mày câm mồm đi, mày dọa ai đấy? Có tin tao tẩn chết mày luôn không!”

Nguyễn Minh Trì tuyệt vọng.

Vì sao không ai thừa nhận?

Người vừa nói chuyện bên cạnh rốt cuộc là ai?

Cảm giác căng thẳng và buồn nôn quen thuộc xuất hiện một lần nữa, dạ dày của cậu quặn lên nói cho cậu biết, vừa nãy cậu đã ăn gì đó, một ít đậu phộng còn có thịt bò đặc biệt của nhà họ Quý.

Đến tột cùng là ai cho cậu, dẫu thế nào cũng không phải chính bản thân, nhất định là có người đang hù dọa cậu, đúng! Là Quý Hạo! Bám theo cậu! Sau đó, vào lúc này có người xuất hiện dùng giọng điệu xấu xa nói, nhìn đi, tôi tìm được em rồi.

Nhưng…

Làm sao có thể…

Lý do không thể thuyết phục được mình đã bị lật đổ trong giây tiếp theo, thanh niên ôm chặt lấy mình, há to miệng như sắp chết đuối, nước mắt nghẹn ngào trào ra.

Quý Hạo tới tìm cậu.

Hắn đến rồi…

Biến thành vong hồn rồi sao?

Hắn chết rồi!

Chết rồi!

Cảm giác sợ hãi khủng khiếp lập tức biến thành một nỗi đau buồn dữ dội hơn ập tới, cuốn lấy rồi nghiền nát cậu.

“A… a…” Tiếng kêu khóc không thể kìm nén từ cổ họng bật ra, hóa thành tiếng r3n rỉ đau đớn đè nén, giờ đây cậu không cách nào phát ra âm thanh rõ ràng hơn, vì quá đau đớn, thậm chí cậu còn ngỡ mình bị một tảng đá đè lên.

Khóc ra không phải là nước mắt, mà là máu.

Quý Hạo chết rồi.

Hắn chết rồi.

“A… a…”

Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi.

Quý Hạo…

“Gì thế?”

“Ai đang khóc đấy?”

“Không sao chứ?”

“Trời ơi im đi!”

Song những lời oán trách này không hề lọt vào tai Nguyễn Minh Trì, giọng cậu khản đặc, vì không thể bật khóc ra được nên cơ thể run lên không ngừng nhưng cậu vẫn quỳ thụp xuống đất, bò trong bóng tối, cậu phải đi ra ngoài, phải đi ra ngoài!

Những điều đó đều là giả, những suy nghĩ trong đầu đều không phải thật, cậu cần ánh sáng, cậu cần thông tin chính xác hơn, Quý Hạo sẽ không chết, kẻ ác sống ngàn năm, hắn sẽ không chết, sẽ không!

“Ây…” Trong hư không truyền đến tiếng thở dài, hệt như hơi thở của người đàn ông quanh quẩn bên người, nhiệt độ thoáng chốc giảm xuống mấy độ, Nguyễn Minh Trì lại theo bản năng đuổi theo nhiệt độ đó.

“…” Nguyễn Minh Trì cố hết sức mở to hai mắt, phớt lờ những giọt nước mắt rơi xuống, cậu lao về phía nhiệt độ quen thuộc, như muốn nhào vào trong lòng Quý Hạo.

Nhưng một giây sau, thứ cậu nhào tới là sờ tới chốt cửa.

Bàn tay vặn chốt cửa một hồi, sau đó giơ cánh tay lên gõ mạnh.

“Mở cửa ra! Thả tôi ra! Tôi muốn ra ngoài! Mở cửa ra…”

Tiếng hét khàn cả giọng chẳng những quấy nhiễu người trong cabin mà còn dẫn đến đội tuần tra biển vừa đặt chân lên tàu đánh cá.

Cánh cửa cũng nhanh chóng mở ra, Nguyễn Minh Trì thấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh đội mũ quân đội, mũi ưng của anh ta vô cùng nổi bật, ánh mắt sắc bén dừng lại trên mặt Nguyễn Minh Trì, sau đó chậm rãi nheo mắt lại.

“$… %…” Anh ta quay đầu nói gì đó với thuỷ thủ.

Nguyễn Minh Trì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của thủy thủ.

Nguyễn Minh Trì, những người nhập cư trái phép và các thuyền viên trên tàu đánh cá bị đưa đến đồn cảnh sát ở bến cảng, đối mặt với những ánh mắt giận dữ đó, Nguyễn Minh Trì đã báo họ tên của mình và số điện thoại của nhà họ Quý, sau đó bị cách ly trước khi bị thương nặng hơn.

Cậu nắm lấy hàng rào đen trong phòng, van lơi với cảnh sát xoay người rời đi: “Làm ơn, tìm giúp tôi chút tin tức báo chí của nước Hoa, hoặc là tin tức về nhà họ Quý, có được không?”

Cảnh sát nọ nhìn cậu một cái rồi phớt lờ cậu.

Phòng giam nhanh chóng trở nên yên tĩnh, thủy thủ và người nhập cư trái phép bị giam ngay phòng bên cạnh bắt đầu chửi ầm lên, còn Nguyễn Minh Trì ngồi trên chiếc ghế đá thô sơ mắt điếc tai ngơ, cậu cắn móng tay mài rách môi mình, bị bao bao trùm trong nỗi kinh hoàng và đau khổ vô tận.

Quý Hạo đành phải giục luật sư địa phương mau chóng tới đó, hắn thực sự lo lắng nếu tới chậm, người này sẽ bị dọa đến điên lên mất.

Vốn dĩ hắn chỉ là có ý tốt cho ăn, nhưng sao lại nhát gan sợ mất hồn mất vía như thế.

Vì lúc Nguyễn Minh Trì mất khống chế, vì quá mức đau buồn nên không thể nào gọi tên Quý Hạo, khiến hắn hiểu lầm, tuy rằng đau lòng nhưng rốt cuộc cũng không phát ti3t ngọn lửa trong lòng.

Hắn đi vòng quanh Nguyễn Minh Trì mấy vòng, khoanh tay, cụp mắt nhìn thanh niên giống như tự ngược, cắn ngón tay rồi mài môi mình đến bật máu, lông mày hắn nhíu lại.

Đứa ngốc này!

Lá gan nhỏ thế mà dám chạy ra ngoài, đúng là ngây thơ!

Mà khi nào thì luật sư đến? Nhanh lên được không!

Cuối cùng khi sức chịu đựng của Quý Hạo sắp đạt đến giới hạn, luật sư đã đến, một số tiền bảo lãnh được giao ra không chút do dự, Nguyễn Minh Trì nhanh chóng được bảo lãnh.

Luật sư này đã từng gặp Nguyễn Minh Trì, thật sự không thể tưởng tượng được người yêu bên cạnh ngài Quý được ngài ấy cưng chiều giờ đây lại biến thành bộ dáng này, nhưng đây cũng không phải điều anh ta cần biết, đón cậu lên xe sau đó lại đưa vào khách sạn, đến giữa trưa ngày hôm sau, chứng minh thư và vé máy bay của Nguyễn Minh Trì đã được người nhà họ Quý đích thân đưa tới.

Nguyễn Minh Trì đã sửa sang lại bản thân nhưng vẫn còn rất sa sút, nhưng tin tức tối qua khiến cậu bình tĩnh hơn rất nhiều.

Quý Hạo tỉnh lại, thân thể hồi phục rất tốt.

Hắn không chết, hắn còn sống.

Niềm vui vì người đàn ông vẫn còn sống dâng trào trong lòng Nguyễn Minh Trì, dù sau khi trở về có thể sẽ phải chịu những hình phạt không thể tưởng tượng nổi, nhưng sự nhẹ nhõm sâu thẳm trong lòng lại khiến tâm trạng Nguyễn Minh Trì cảm thấy dễ chịu.

Cậu nghĩ… quay về đi, mặc kệ hình phạt ra sao, ở lại bên cạnh người đó ăn năn hối lỗi, chăm sóc và yêu thương người ấy suốt phần đời còn lại.

Cuộc phiêu lưu của Nguyễn Minh Trì kết thúc trong hoàn cảnh như vậy.

Trải qua một tháng chật vật chạy trốn, mà chỉ cần hai ngày đã về đến nhà, cậu ngồi trong máy bay riêng sang trọng của nhà họ Quý, tận hưởng ẩm thực đắt tiền và sự phục vụ của tiếp viên, Nguyễn Minh Trì cảm thấy đời mình như một trò đùa.

Nhưng cho dù đó là một trò đùa, bị mọi người chế giễu và bị Quý Hạo châm chọc, cậu vẫn muốn ôm hắn, chúc mừng cuộc sống mới của hắn.

Máy bay hạ cánh ở sân bay gần nhà nhất, chiếc xe bắt cậu trở về thậm chí đỗ thẳng vào sân bay, khi cậu ngồi lên xe còn cảm thấy không cần thiết phải như vậy, vì hiện tại người nóng lòng muốn về nhà là cậu.

Người hộ tống dừng bước ở cửa chính, Nguyễn Minh Trì một mình đẩy cửa đi vào, trong căn nhà lớn im lặng, tất cả người giúp việc đều lảng tránh, Nguyễn Minh Trì li3m khóe miệng đau nhói, không lựa chọn đi thang máy mà bước lên bậc thang phủ tấm thảm mềm mại.

Khi cậu ngửa đầu nhìn thấy hành lang trên lầu, lại cảm thấy mình như đang bước trên thảm đỏ, người đàn ông chờ đợi trên tấm thảm đỏ dường như đang ngồi bên cạnh mục sư mỉm cười với cậu.

Nguyễn Minh Trì bước lên hai bậc cuối cùng, không hề chùn bước cho dù phía trước thật ra là địa ngục.

Cuối cùng, sau khi đi qua một hành lang dài, cậu thấy một người đàn ông ngồi trên xe lăn trên ban công của phòng làm việc đối diện với khu vườn, khi Nguyễn Minh Trì đi tới, ánh mắt liếc qua một góc của khu vườn, những bông hoa màu tím trong góc đã bị nhổ sạch, mảnh đất bị xới lên hệt như một vết sẹo, rất khó lành trong một thời gian ngắn.

Nguyễn Minh Trì đi tới, giống như một con mèo làm nũng, im lặng quỳ gối bên cạnh Quý Hạo, sau đó kề đầu lên đầu gối hắn, đây là động tác phục tùng theo thói quen, nhưng lần này Nguyễn Minh Trì cam lòng làm ra động tác như vậy.

Chỉ là lòng bàn tay lần nào cũng sờ l3n đỉnh tóc không rơi xuống nữa, cậu đợi một lúc ngẩng đầu nhìn thấy chiếc cằm lạnh lùng của người đàn ông, dường như khắc lên sự buồn bã và tức giận, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này suýt chết, Nguyễn Minh Trì hoàn toàn không để ý đến sắc mặt kinh khủng đó nữa, cậu vươn tay ôm lấy eo người đàn ông.

Quý Hạo cụp mắt nhìn Nguyễn Minh Trì, tay nâng cằm cậu lên, hắn hơi híp mắt, ngón cái sờ lên đôi môi đầy vảy máu của Nguyễn Minh Trì, thầm thở dài trong lòng.

Dù có tức giận đến đâu, nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, thì hắn cũng không đành lòng hành hạ cậu thêm nữa, dẫu sao cũng là người mình nâng niu trong tay yêu thương hai đời, tuy hắn rất vui khi đấu trí đấu dũng với cậu, nhưng đều “vui đùa” mà không làm tổn thương đến gốc rễ.

Song lần này đi ra ngoài, hắn tận mắt thấy cậu chịu cực khổ nhường nào, gầy đến nỗi má cũng hóp vào, lý trí rốt cuộc chiến thắng, quyết định tạm thời cứ như vậy đi, chăm sóc tốt Nguyễn Minh Trì, nghỉ ngơi một thời gian, nuôi cho béo lên bù đắp lại khuôn mặt nhỏ nhắn đó rồi tính sau.

Quý Hạo vừa nghĩ là làm ngay.

Hắn thu ngón tay đặt bên môi Nguyễn Minh Trì lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt cậu, sau đó đẩy cậu bèn bảo: “Về phòng, nghỉ ngơi trước đi.

Nguyễn Minh Trì kinh ngạc nhìn hắn, cơ thể vốn đã dự định phải chịu đựng đau đớn căng thẳng theo thói quen, nhưng giờ phút này lại trở nên không biết làm thế nào.

Cậu nhíu mày lại nói: “Cậu vẫn giận ạ?”

“Không.

” Quý Hạo không muốn dọa Nguyễn Minh Trì nữa, hắn cảm thấy áy náy vì đã dọa cậu trong cabin nên khi lên tiếng thì lại dịu giọng, cất giấu chút tức giận không lớn không nhỏ trong lòng.

Song Nguyễn Minh Trì không hề tin!

Sao có thể không tức giận? Cậu còn muốn hạ độc chết hắn? Hơn nữa còn sợ tội nên bỏ trốn, bây giờ nhếch nhác trở về, làm sao không tức giận cho được.

Nguyễn Minh Trì mở to mắt, muốn nhìn ra thứ gì đó từ trong mắt Quý Hạo, cho đến khi cậu phát hiện ánh mắt Quý Hạo sâu hơn bình thường, cảm giác như có khoảng cách xuất hiện giữa cả hai, Nguyễn Minh Trì chán nản nghĩ, đúng vậy, sao có thể không tức giận chứ? Mà là quá giận nên có lẽ còn chưa nghĩ ra cách trừng phạt mình.

Nguyễn Minh Trì nghĩ tới đây, hạ mắt rồi kính cẩn nói: “Dạ, em biết rồi cậu chủ, em về nghỉ ngơi đây.

Sau đó chờ cậu trừng phạt, dù thế nào cũng được, cho dù giết người thì đền mạng, không, vì cậu còn sống, cậu tha cho tôi cái mạng đi, tôi còn muốn ở bên cạnh cậu, chăm sóc cậu.

Hàng mi dài che đi ánh nước trong mắt, Nguyễn Minh Trì chống đầu gối đứng lên, lộ ra nụ cười yếu ớt với Quý Hạo, xoay người trở lại phòng của mình, nhốt mình trong phòng.

.

Truyện Chữ Hay