Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

chương 34: 34: không biết tại sao trái tim lại có hơi nhói đau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhắm mắt rồi lại mở ra, Nguyễn Minh Trì hoàn toàn không nhớ mình được đưa vào bệnh viện như thế nào, vào giây phút cuối cùng của ký ức, cậu và sếp Quý đang trên đường rời khỏi bệnh viện, đột nhiên sếp Quý xoay người nhìn về phía sau, cậu cũng theo bản năng nhìn lại nên thấy một bóng người đang lao về phía mình.

Có người muốn tập kích mình!

Ký ức sau đó hoàn toàn biến mất, nhưng sự thù địch của bóng người đó lại rất rõ ràng.

“Tỉnh?”

Nguyễn Minh Trì chống người ngồi dậy, bèn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa cuối giường ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính.

Cậu thoáng hoảng hốt, người đàn ông trước mặt chồng lên với sự tồn tại đang ngủ say trong dung nham, cho đến tận bây giờ cậu vẫn còn nhớ cảm giác tim mình đập nhanh trong giấc mơ đó, thật mạnh mẽ, dữ dội rồi lại hoang dã gợi cảm như vị thần say ngủ viễn cổ, hơi thở xa xưa dày đặc nặng nề.

Nhưng chớp mắt một cái, hình ảnh trong đầu đã tan tành, chỉ còn lại người đàn ông trước mặt, nụ cười ấm áp có thể khiến người ta dễ dàng buông lỏng cảnh giác, chỉ có khí chất khó nắm bắt ẩn sâu bên trong dường như đã biến mất.

Lòng bàn tay khô nóng áp lên trán, người đàn ông cười nói: “Không sao thì có thể lập tức xuất viện rồi.”

Nguyễn Minh Trì nhíu mày nhìn hắn, nhất thời không sắp xếp được suy nghĩ, chỉ có thể im lặng.

Quý Hạo không biết cậu đang suy nghĩ gì, còn tưởng cậu đang thắc mắc chuyện gì xảy ra với mình bèn kiên nhẫn giải thích.

Nói một cách đơn giản, đó là những rắc rối sau khi Nguyễn Minh Trì đụng ngã người tối qua.

Con trai của người đàn ông bị thương mới mười bốn tuổi, tuổi này vô cùng trẻ trâu, tan giờ tự học buổi tối vội chạy tới bệnh viện, không gặp được mẹ mà gặp mấy bạn nhậu của cha trước, bị một đám say rượu lừa gạt nóng máu lên tưởng Nguyễn Minh Trì hại người nhưng không muốn chịu trách nhiệm, tìm một hòn đá bèn nhảy lên đả thương người ta, muốn “báo thù rửa hận” cho cha mình.

Giờ thì tốt rồi, chẳng những Quý Hạo báo cảnh sát, còn tìm đến luật sư.

Cố ý đả thương người và vô ý đả thương người là hai việc khác nhau, hơn nữa hành động của đứa nhỏ đó gần giống như mưu sát.

Bốn bạn nhậu lập tức tỉnh táo sau trận hỗn loạn đó, con nít ranh bị mẹ nghiêm khắc dạy dỗ, cuối cùng Nguyễn Minh Trì ngủ một giấc trong bệnh viện, còn kiếm lời hai ngàn.

Nguyễn Minh Trì cầm tiền mặt Quý Hạo đưa tới, vẻ mặt nghệch ra, cuối cùng ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh, tiền viện phí tối nay tôi tự trả.”

Quý Hạo gật đầu, nói: “Gần đây tôi khá bận rộn, cậu tỉnh là tốt rồi, tôi phải về công ty trước, cậu tự xử lý được chứ?”

Nguyễn Minh Trì nghe vậy càng thêm áy náy, vội vàng gật đầu: “Anh đi làm trước đi, khi nào tôi xong việc sẽ đến cửa cảm ơn anh.”

“Không cẩn cảm ơn, cậu đóng phim của tôi tốt là được.”

Nguyễn Minh Trì nhớ tới nhân vật chính mình thử vai, muốn nói lại thôi.

Quý Hạo nói thẳng: “Chọn diễn viên là chuyện của đạo diễn, nhưng tôi thấy đạo diễn đánh giá cậu khá cao, tôi thấy cậu cũng rất phù hợp với nhân vật trong phim này, cho nên để tôi nói rõ, vai chính đã quyết định, đó là cậu.”

Trong thoáng chốc Nguyễn Minh Trì cũng không để ý đến giấc mơ lộn xộn đó, sự chú ý bị chuyển hướng hoàn toàn, trái tim đập loạn, yên lặng nhìn Quý Hạo.

Cậu nghe ra Quý Hạo nói gần nói xa đặc biệt quan tâm đối với cậu, nhưng cũng không biết vì sao lại không có cảm giác chối từ, thậm chí còn có hơi biết ơn, bối rối lên tiếng: “Cảm ơn sếp Quý đã quan tâm, tôi sẽ cố gắng quay bộ phim này cho tốt.”

Nói xong, mặt Nguyễn Minh Trì đỏ như sắp chảy máu.

Không muốn từ chối chút nào, thậm chí chấp nhận cũng có hơi bình thản.

Sao mình lại không biết xấu hổ như vậy? Lỡ như hắn bắt cậu trả ơn, không phải cậu… nghĩ tới đây, Nguyễn Minh Trì chợt nhớ ra Quý Hạo hình như thích người khác rồi.

Vì thế màu đỏ trên khuôn mặt cậu biến mất hơn phân nửa, không biết tại sao, trái tim lại có hơi nhói đau.

Quý Hạo ấn chuông gọi bác sĩ, nói cho bọn họ biết bệnh nhân đã tỉnh, sau đó cầm laptop trên tay rời đi, không thèm quay đầu lại.

Nguyễn Minh Trì làm thủ tục xuất viện, từ đầu đến cuối vẫn ngẩn ngơ, không biết bản thân thực sự muốn gì, chỉ cảm thấy sau khi nhận được vai chính, hình như mình cũng không vui đến thế, trong lòng trống rỗng khó diễn tả thành lời.

Xuất viện về đến nhà đã tới gần giữa trưa, còn tưởng tối qua mình không trở về, chắc Đậu Đậu không có nước cũng không có đồ ăn, hơn nữa có thể còn đang quậy phá trong nhà, nhưng vừa mở cửa ra, gió lạnh thổi tới, không khí trong lành sạch sẽ, ngửi được mùi thơm nồng của gạo.

Ánh mắt Nguyễn Minh Trì sáng lên, chàng tiên Ốc trở lại rồi à?

Đáng tiếc sau khi vào phòng, cậu cầm tờ giấy ghi chú trên bàn lên nhìn, Nguyễn Minh Trì bất đắc dĩ nở nụ cười.

Chàng tiên Ốc: Tối qua không phải làm thêm giờ, sau khi trở về làm chút đồ ăn, chẳng ngờ chờ mãi không thấy người, sáng sớm lại phải trở về công ty làm việc.

Cùng với, bữa tối hôm qua để riêng một phần, nếu cậu không chê, có thể coi như bữa trưa hôm nay.

Nguyễn Minh Trì vòng qua Đậu Đậu đang vẫy đuôi sủa loạn, đi vào trong bếp, mở tủ lạnh ra nhìn, cánh gà kho tàu, trứng xào mướp đắng, dưa chuột cắt nhỏ, hơn nữa một bát canh sườn củ cải, nhất thời nước miếng chảy xuống.

Chậc!

Tài nấu nướng của người bạn cùng phòng mới này giỏi quá, Nguyễn Minh Trì bật điều hòa ăn cơm nóng hầm hập chỉ cảm thấy dạ dày ấm áp khiến tâm trạng tràn ngập hơi ấm mùa xuân, chút cảm giác mất mát do Quý Hạo mang đến đã biến mất không còn tăm tích, cuộc sống lại tràn ngập ánh sáng.

Nguyễn Minh Trì là nghệ sĩ, cũng đã lâu chưa được ăn no như vậy, trong lòng thầm nghĩ không nên quá vô lễ, vừa ưỡn bụng ợ trên ghế sô pha, mãi cho đến khi người quản lý gửi đến một tin nhắn chúc mừng, Nguyễn Minh Trì mới thoát khỏi tâm trạng ăn uống no nê này.

Vừa mở kịch bản người đại diện gửi tới, Nguyễn Minh Trì vừa không khỏi nghĩ, nếu chàng tiên Ốc là chàng tiên Ốc thật thì tốt biết mấy, muốn ăn nhiều bữa hơn nữa.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Nguyễn Minh Trì không gặp lại Quý Hạo nữa, mà cũng không gặp được “chàng tiên Ốc” luôn, Quý Hạo bận rộn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cậu, “chàng tiên Ốc” cũng chỉ thỉnh thoảng về nhà nấu bữa ăn ngon rồi vội vã rời đi.

Nguyễn Minh Trì cũng bận học thuộc lời thoại, trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình, trước khi chính thức bấm máy, các cuộc gặp gỡ lớn nhỏ về cơ bản cách nhau một ngày diễn ra một lần, Nguyễn Minh Trì chạy ngược chạy xuôi giữa công ty và phòng trọ, không biết vì sao lại không có ý định đến ký túc xá nữa.

Có lẽ là do Đậu Đậu, cũng có lẽ đã trả một phần tiền lương đóng phim, Nguyễn Minh Trì biết sâu trong lòng mình còn có một nguyên nhân khác, đó là cậu luôn muốn một lần được gặp “chàng tiên Ốc”, nhìn xem người nọ trông ra sao, sau đó nói một câu cảm ơn.

Tháng 9, đoàn làm phim chính thức bấm máy, Nguyễn Minh Trì cũng vào đoàn phim.

Trước khi chính thức bấm máy, theo quy định, phải cầu trời khấn phật, Nguyễn Minh Trì ngồi trong xe bảo mẫu đã sớm đi ra ngoài studio, sau đó thấy Quý Hạo từ một chiếc xe khác bước xuống.

Nửa tháng không gặp, Quý Hạo như lại thay đổi diện mạo.

Dáng người càng thêm cao ngất, khí chất cũng trở nên bá đạo và mạnh mẽ, khi Nguyễn Minh Trì thấy hắn từ xa thì nhớ tới mấy tin đồn mà quản lý của cậu đã nói với mình vài ngày trước.

Nửa tháng qua, Quý Hạo đã đưa bác cả vào bệnh viện bốn lần, một lần là tai nạn, hai lần là trùng hợp, ba lần bốn lần thì sao? Ai cũng biết Quý Hạo sắp lên nắm quyền rồi.

Sau đó cảnh sát đã can thiệp vào điều tra, tra tới tra lui cũng không tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào, cuối cùng khép lại vụ án bằng “tai nạn”.

Vì thế sau một lần “tai nạn” cuối cùng của Quý Phát Vân, rốt cục ông ta phải ra nước ngoài chữa bệnh, Quý Hạo chính thức trở thành người cầm quyền công ty Thiên Địa, đoàn làm phim này hoàn toàn trở thành “tiếng nói” của hắn.

Sếp Quý là người chiến thắng trong “trận chiến quyền lực”, lần này xuất hiện trong đoàn làm phim, trong nháy mắt trở thành nhân vật chính, những người vây quanh hắn không còn dám tiếp tục gọi hắn là phó Quý nữa, giờ chỉ gọi sếp Quý.

Người đàn ông mạnh mẽ trở về được cung kính đưa đến trước bàn thờ như trăng được vì sao vây quanh, ba nén hương tỏa khói trắng nghi ngút được đưa đến tay hắn, hắn đứng ở phía trước nhất, đưa nén hương đến trước lông mày, cúi đầu bái.

Đạo diễn, phó đạo diễn, các diễn viên và Nguyễn Minh Trì đứng ở phía sau cũng đều bái theo.

“Ầm ầm —— ”

Xa xa hình như có tiếng sấm vang lên.

Quý Hạo lại bái.

Mọi người phía sau bái lạy theo.

“Ầm ầm —— ”

Tiếng sấm từ xa đến gần.

Có người không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời trong xanh nhưng tiếng sấm từ đâu đến?

Quý Hạo cúi đầu lần cuối.

Nguyễn Minh Trì cũng cúi đầu, thành tâm cầu nguyện lần quay phim này thuận lợi, lần đầu tiên mình đóng vai chính, không cầu thành công vang dội, chỉ cầu không mắc sai lầm.

“Ầm ầm —— ”

Tiếng sấm đuổi theo đã vang lên trên đỉnh đầu như muốn tách mặt đất ra, người ngẩng đầu nhìn trời chỉ cảm thấy ánh mặt trời tối đi, nhưng mây giông từ đâu tới.

Song sau khi Quý Hạo cắm hương vào lư hương, ánh sáng mặt trời lại theo đó mà sáng lên, trời tháng chín trở nên nóng bức.

Quý Hạo xoay người lại, đứng ở một bên chờ những người khác cắm hương xong, cười nói: “Được rồi, vào xưởng phim đi.”

Trong xưởng phim hơi tối, nhưng thông gió thoáng khí, nhiệt độ coi như tạm chấp nhận, nhưng mọi thứ trong xưởng phim lộn xộn, ánh sáng không tốt và một số nơi toát ra mùi khó ngửi.

Quý Hạo bước vào xưởng phim, những mùi khó ngửi đó thoáng chốc biến mất, quay bộ phim này chắc chắn thuận lợi rồi.

Người đi theo sau hắn vào xưởng phim cũng cảm thấy tốt hơn, còn có người nhỏ giọng thảo luận: “Cũng không phải lần đầu tiên tôi vào xưởng phim này, lần này dọn dẹp sạch sẽ nhất, cảm giác môi trường rất tốt.”

“Vậy sao? Tôi không thích nhà vệ sinh trong xưởng phim này nhất, quanh năm không thấy nắng cứ cảm thấy âm u, quét dọn không sạch sẽ, đến đó là được rồi.”

Quý Hạo nheo mắt lại khi nghe thấy những lời này.

Thế giới này cũng giống như thế giới trước, sau khi “phá rồi xây lại”, hắn có thể dùng chút sức mạnh thiên ma, trong thế giới nhỏ bé hiện đại của giá trị cốt lỗi chủ nghĩa xã hội này, không tồn tại những thứ siêu nhiên đó, nhưng có nhiều nơi phong thủy không tốt, đúng là một thời gian sẽ tích tụ vận rủi, hắn không cần phải dồn tâm trí xua đuổi, chỉ cần hắn phóng ra tín hiệu mình đến, mấy thứ xui xẻo sẽ tản đi.

Song làm thế nào để thoát khỏi vận rủi không phải là thứ quan trọng, nhưng hắn nhớ rõ khi bé Tiên sửa chữa thế giới này, sức mạnh thiên ma của mình cũng không có lẫn vào, vậy làm sao có thể dùng sức mạnh thiên ma như thế giới trước mà không bị ý chí thế giới xua đuổi?

Hắn không có kinh nghiệm ở thế giới thứ nhất, nhưng khi hắn đến thế giới thứ hai, hắn phát hiện nhiều chỗ không hợp lý về mặt logic, chỗ nào cũng thấy sai sai.

Tuy nhiên, sau khi cân nhắc và điều tra cẩn thận, cũng không có chỗ nào không đúng, Quý Hạo chỉ có thể tạm thời kìm nén, tiếp tục bước đi theo quy tắc của bối cảnh thế giới.

Bây giờ năm thứ tình cảm bé Tiên đều không có, cần phải có một tình dẫn dắt rồi tìm ra bốn thứ tình khác, tình thân, tình bạn, tình yêu và tình yêu thế giới đều chỉ hướng rõ ràng, chỉ có tình thứ năm là tình gì tạm thời chưa có manh mối.

Lần này Quý Hạo định làm ngược lại, tìm tình yêu trước rồi mới nói chuyện khác, cũng miễn cho đêm dài lắm mộng.

Thế là các diễn viên đều vào phòng hóa trang để trang điểm, Quý Hạo cũng không kiêng dè, trực tiếp đi đến phòng hóa trang của Nguyễn Minh Trì, gõ cửa, nói: “Đã lâu không gặp.”

Trang điểm diễn viên khác với trang điểm sân khấu, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sức sống hơn, vì vậy khi Quý Hạo đến tìm cậu, Nguyễn Minh Trì cơ bản đã trang điểm xong, đang đọc thuộc lòng lời thoại lần cuối cùng.

Nguyễn Minh Trì vội vàng buông kịch bản xuống, đứng lên gọi một tiếng: “Sếp Quý.”

Thanh niên ngẩng đầu lên thoạt nhìn khí sắc rất tốt, lớp trang điểm nhẹ nhàng càng làm tôn lên đường nét đẹp đẽ của cậu, dưới ánh đèn chiếu xuống đẹp đến không gì sánh được, Quý Hạo nheo mắt, dừng một chút mới nói: “Lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?”

“Mọi thứ đều ổn.”

“Hôm nay phải quay phim rồi, căng thẳng không?”

Nguyễn Minh Trì gật đầu.

Quý Hạo cười lấy ra một cái hộp từ trong túi quần đưa cho Nguyễn Minh Trì: “Tặng cậu, có tác dụng trấn tĩnh tinh thần.”

Quý Hạo cầm chiếc hộp nhỏ màu đỏ thắm đưa tới trước mặt Nguyễn Minh Trì, người đại diện và thợ trang điểm trong phòng đều trợn tròn mắt.

Nhìn kích thước, kích thước, chẳng lẽ là….

Truyện Chữ Hay