Nước mắt của nàng rất nhiều, muốn hôn cũng hôn không kịp... Cố Vọng Thư khẽ thở dài một tiếng, đưa tay đặt nàng vào trong ngực, chuyển tiếp hôn lên đôi môi nàng, một nụ hôn vô cùng dữ dội.
Dường như tiểu thê tử bị hắn làm cho sợ hãi. Đôi mắt đen láy, luống cuống tay chân nhìn chằm chằm vào hắn. Những giọt nước mắt chảy dài trên lông mi, dịu dàng êm dịu đến mức làm cho con người sinh ra ảo giác thô bạo... Hung hăng chiếm đoạt.
Cuối cùng nàng không khóc nữa.
Kỳ thật trong lòng Tân Hà đều hiểu rõ so với bất cứ ai, Tứ thúc đối với nàng rất tốt, từ nhỏ đã như vậy, thật là vô cùng sủng ái. Nàng không biết có phải là do liên quan đến việc khi hắn còn là một thiếu niên, nàng thường giúp đỡ hắn hay không... Dù sao, hắn đối xử với nàng tốt như vậy, nàng cũng nên báo đáp lại.
Ông bỏ chân giò, bà thò nậm rượu(*).
(*)Ông bỏ chân giò, bà thò nậm rượu: Nguyên văn投之以桃, 报之以李có nghĩa rằng: có qua có lại mới toại lòng nhau.
Cố Vọng Thư cảm thấy khả năng tự khống chế của mình sắp thất thủ, tuổi của nàng còn nhỏ... Hắn chuẩn bị buông tha cho nàng.
Tân Hà âm thầm lấy hết dũng khí, chủ động ôm lưng hắn, thăm dò hôn lên môi hắn một cái.
Nàng chọc phải tổ ong vò vẽ.
Khuôn mặt thanh tú tinh xảo như ngọc của Cố Vọng Thư xuất hiện một khoảnh khắc dữ tợn, hơi thở trở nên nặng nề hơn. Hắn ôm nàng đi về phía bên giường, màn trướng được thả xuống.
......
Tân Hà nhớ tới sự đau đớn của đêm hôm trước, lông tơ đều dựng lên, trốn vào góc giường.
Đã đến lúc này rồi, Cố Vọng Thư cũng không phải thánh nhân, đương nhiên không cho phép nàng trốn thoát.
Cố Vọng Thư không trì hoãn dây dưa kéo nàng xuống dưới thân, đè hai tay nàng, hôn dọc theo cằm lên phía trên. Hơi thở ấm áp phả tới bên vành tai nàng, trái tim Tân Hà háo hức nhảy lên.
Hắn thì thầm dỗ dành nàng: "Tin ta đi, ngoan, sẽ không đau nữa đâu."
Dây đai áo lót bị cởi ra rất nhanh, lộ ra áo yếm màu đỏ tươi thêu liên sinh quý tử(*)...Hai người rất nhanh liền rơi vào trong cuộc vui tình ái.
(*)Liên sinh quý tử (Hoa sen sinh quý tử): cách chơi chữ trong tiếng Trung có hàm nghĩa là liên tiếp sinh quý tử.
Hổ Tử có chuyện đến tìm chủ tử, bị Vân Linh chặn lại ở ngoài cửa. "Ngươi trở về trước đi, đợi lát nữa ta sẽ nói với Nhị gia, ngươi có tới tìm người."
Cố Vọng Thư ở Diệp gia xếp hàng thứ hai, sau khi lập gia đình, hạ nhân Cố trạch xưng hô hắn là Nhị gia.
Hổ Tử sửng sốt, nhìn cửa sổ đang đóng chặt, ngay tức khắc đã hiểu được. Khuôn mặt chữ điền cân đối nở nụ cười tươi. Hắn "hì hì" cười nói: "Vậy làm phiền cô nương rồi."
Mặt của Vân Linh có chút đỏ, xoay người lại, không lên tiếng.
Sau khi ân ái xong, Cố Vọng Thư tự mình ôm tiểu thê tử đi tịnh phòng, mọi chuyện đều do đích thân mình làm.
Tân Hà mệt mỏi nằm liệt trong thùng tắm, nghĩ đến hình ảnh mình vừa khóc cầu xin, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.Sau khi hai người chỉnh đốn sạch sẽ xong, Cố Vọng Thư thay đổi trực cư màu đen huyền thông thường, rồi từ trong tủ đứng bát tiên gỗ Sưa lấy áo khoác dài làm bằng gấm màu hồng nhạt có hai vạt trước đặt song song nhau có nhũ đỏ bạc cho Tân Hà, rồi mới ôm ngang nàng lên, cất bước đi tới bên giường.
Ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc, Tân Hà co lại vào lòng hắn.
Cố Vọng Thư cúi đầu nhìn tiểu thê tử trong lòng, chắc là nàng mệt mỏi rồi, thanh tú ngáp một cái. Cũng trách bản thân, biết rõ hôm qua đã rất mệt mỏi, hôm nay lại dậy sớm... Vẫn cứ còn lôi kéo nàng ph óng đãng.
Cố Vọng Thư để tiểu thê tử vào trong chăn, dỗ nàng ngủ say, mới rón rén rời đi.
"Đi vào trông coi đàng hoàng, phu nhân tỉnh rồi sai người đi thư phòng tiền viện thông báo cho ta." Hắn đi ra chính phòng, phân phó Vân Đóa, Vân Linh đang đứng ở một bên.
Hai nha đầu cúi người đáp vâng.
"Nhị gia, mới vừa rồi Hổ Tử tới tìm người..." Vân Linh nói.
Cố Vọng Thư gật đầu, đi về phía tiền viện.
Hôm nay là ngày hai mươi chín tháng chạp, qua hai ngày nữa là cuối năm, trong phủ mọi người đều rất bận rộn, giết lợn, làm đậu phụ, hấp bánh bao, gói sủi cảo . Tuy nói rằng Chu bà bà là quản lý phòng bếp, nhưng dù sao Vân Đóa, Vân Linh cũng còn trẻ tuổi, phu nhân lại còn tính trẻ con, có đôi khi bà cũng giúp các nàng cùng nhau quản lý nội viện.
Cố Vọng Thư vừa đến thư phòng, liền nhìn thấy Hổ Tử ở ngoài cửa đợi hầu, nhìn thấy hắn, vội vàng lấy ra một phong thư từ trong ngực, hai tay giao cho hắn: "Nghiêm công công nhờ người đưa tới đây."
Cố Vọng Thư nhận lấy, đọc một lần từ đầu đến cuối, lẩm bẩm: "... Đan dược dùng hết nhanh như vậy?" Hắn dừng bước một chút, vào phòng lấy ra một cái hộp mạ vàng từ trong Đa Bảo Các, đưa cho Hổ Tử, nhẹ giọng nói: "Đem nó giao cho Nghiêm công công."
Hổ Tử "Vâng" một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
"Chờ một chút." Cố Vọng Thư gọi hắn lại, lại dặn dò một câu: "Ta nhớ rõ nhà kho có một pho tượng quan âm dương chi bạch ngọc cao bằng nửa người, ngươi tìm nó cùng đưa đi, nói là ta chúc Tết sớm cho Nghiêm công công."
Hổ Tử lui ra, đi về phía nhà kho.
Gần chạng vạng, sắc trời âm u có tuyết rơi bay tới tấp, giống như từng mảnh hoa lau.
Buổi chiều Tân Hà cũng không ngủ lâu, ước chừng một canh giờ đã tỉnh lại. Nàng ngăn cản nha đầu đi tiền viện gọi Cố Vọng Thư, kêu các nàng giúp mình chỉnh lý của hồi môn hợp quy cách, kể cả nhu yếu phẩm hàng ngày đều lấy ra.
Giờ Dậu một khắc, Tân Hà dặn Tuệ Văn đến phòng bếp nhỏ một chuyến, kêu Chu bà bà chuẩn bị bữa tối.
Dưới hành lang có tiểu nha đầu cách rèm vải thông truyền, nói Nhị gia tới.
Cố Vọng Thư vén rèm tiến vào, vỗ vỗ bông tuyết trên người, đi về gian tây. Tiểu thê tử của hắn ngồi ngẩn người trên trường kỷ, thân hình nhỏ bé. Hình như là có tâm sự gì đó.
"Tứ thúc." Tân Hà nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn hắn. Nàng vẫn quen với xưng hô này, gọi phu quân cũng không phải không được, chỉ là không gọi được ra miệng.
Cố Vọng Thư cũng không ngại, xoa trán nàng, cũng ngồi trên trường kỷ, "Nàng tỉnh ngủ khi nào? Sao không thấy nha đầu gọi ta?"
Tân Hà gật đầu, nói: "Sợ làm chậm trễ chính sự của chàng."
Nàng nhìn ra ngoài, khao khát: "Tuyết rơi rất lớn..." Thật ra nàng là muốn hỏi, có thể ra ngoài chơi tuyết hay không.
Cố Vọng Thư ôm nàng lên, đặt lên đùi: "Mấy ngày nay không nên ra ngoài, trời quá lạnh, sẽ làm nàng bị tổn thương do giá rét."
Tân Hà móm móm miệng.
Các nha đầu đứng hầu hạ trong phòng đều cúi đầu xuống.
Một lát sau, Chu bà bà dẫn người mang đồ ăn tới. Vân Đóa dặn dò bày biện ở gian đông.
Tân Hà giãy dụa từ trượt xuống khỏi đùi Cố Vọng Thư, cùng hắn đi về phía gian đông.
"Thật phong phú." Tân Hà nhíu cái mũi nhỏ, ngồi trên ghế bàng, "Thật là thơm."
Trên bàn gỗ đàn hương bày cá sạo hấp, thịt kho tàu, tôm luộc, canh thịt sườn củ sen táo đỏ, còn có mấy món rau xanh theo mùa.
"Thơm thì ăn nhiều một chút." Cố Vọng Thư cầm thìa, giúp nàng múc một chén canh trước.
Tân Hà híp mắt cười: "Cám ơn Tứ thúc."
Thủy Nguyệt đứng bên cạnh hầu hạ nghe vậy, liền nhìn phu nhân. Làm gì có chuyện giữa phu thê với nhau mà lại xưng hô là Tứ thúc. Hơn nữa còn để Nhị gia múc thức ăn cho mình... Thật không hiểu lễ nghi.
Nàng và Thủy Âm là nha đầu nhị đẳng bên cạnh Diệp lão thái thái, đều có diện mạo hạng nhất. Ban đầu khi được chỉ định cho Nhị gia, các nàng đều mừng rỡ. Mặc dù Diệp lão thái thái không trực tiếp nói rõ, trong lòng các nàng cũng hiểu rõ. Đây là âm thầm chỉ định làm thông phòng cho nhị gia.
Ai ngờ, vừa vào "Thu Thủy Cư" mới biết không phải như vậy, Nhị gia sủng ái phu nhân, nha đầu bên cạnh ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm. Chứ đừng nói là triệu kiến các nàng.
Thủy Nguyệt trong lòng hâm mộ, nhưng lại chưa bao giờ tin Nhị gia sẽ độc sủng phu nhân, làm gì có con mèo nào chê mỡ...
Bởi vì nàng và Thủy Âm là do Diệp lão thái thái chỉ định đưa tới, phu nhân cũng phải xem trọng một chút, cũng không để cho các nàng đi làm công việc nặng, ở "Thu Thủy Cư" vẫn là nha đầu nhị đẳng. Chỉ là không bao giờ để cho các nàng hầu hạ th@n cận.
Tân Hà đối với thịt cá, tôm mà Tứ thúc gắp tới không hề cự tuyệt, chỉ là không thích ăn rau xanh, chất cao ở trong chiếc đ ĩa trước mặt, đã nhô cao thành đỉnh nhọn rồi.
"Tiểu thư..." Vân Linh nhìn không nổi nữa, ho khan một tiếng: "Phu nhân, người nên ăn nhiều rau xanh, đối với thân thể có lợi."
Tân Hà lắc đầu, "Ta không muốn ăn."
Vân Đóa cũng nhịn không được mở miệng khuyên: "Người đã quên Lưu đại phu nói rằng ăn cái này có thể phát triển chiều cao." Giọng điệu dỗ dành trẻ con.
Mặt Tân Hà tối sầm lại, qua năm nay tuổi mụ của nàng cũng đã mười lăm, cũng không phải trẻ con, lời nói dối như vậy quá trẻ con rồi...
Cố Vọng Thư đang lấy xương cá sạo cho nàng, nghe nàng nói như vậy, buông đũa xuống, xua tay kêu các nha đầu đều đi ra ngoài.
Mấy nha đầu có mặt mũi, cúi người đáp vâng, đi ra ngoài.
Cố Vọng Thư không nói gì, thản nhiên liếc nàng một cái.
Tân Hà giật mình, cảm thấy Tứ thúc có thể đang tức giận rồi, vội vàng ngồi ngay ngắn. Trong lòng nàng vẫn sợ Cố Vọng Thư, loại sợ hãi này từ trong xương tủy mang đến là thâm căn cố đế.
"Ăn rau xanh." Giọng nói của Cố Vọng Thư rất mỏng.
"..." Tân Hà thâm thù đại hận nhìn rau xanh. Thật sự là không muốn ăn, nhạt lại vô vị.
Nàng suy nghĩ một chút, đứng dậy đi đến bên cạnh Cố Vọng Thư, kéo ống tay áo hắn: "Tứ thúc, thiếp ăn rau xanh sẽ đau đầu." Âm thanh mềm mại và làm nũng với hắn.
Cố Vọng Thư bật cười, loại quy luật khách quan này... Có gì khác biệt với việc nha đầu của nàng lừa nàng khi nãy. Hắn thuận thế kéo tay nàng, để nàng ngồi vào lòng mình. Tân Hà bất ngờ không kịp đề phòng, bất giác ôm cổ hắn. Sức nóng của l ồng ngực hắn truyền đến nàng qua lớp vải. Cảm giác rất thoải mái.
Cố Vọng Thư một tay ôm lấy nàng, một tay bưng đ ĩa của nàng tới, gắp rau xanh đặt lên miệng nàng: "Nếu nàng không ăn." Hắn nghiến răng: "Ta sẽ đích thân bón cho nàng ăn..."
Tân Hà sững sờ nhìn hắn.
"Nàng không tin đúng không?" Cố Vọng Thư nói xong, đem rau xanh bỏ vào miệng mình, làm bộ cúi đầu.
Tân Hà trợn tròn mắt, lắp bắp: "... Chàng đang làm gì vậy, mau thả thiếp... xuống. Thiếp sẽ ăn."
Cố Vọng Thư thấy nàng thỏa hiệp, nét mặt rất là tiếc nuối. Nhưng cũng buông tay để cho nàng đi xuống.
Tân Hà lập tức bưng đ ĩa trở lại chỗ ngồi của mình, cắn răng ăn rau xanh.
Qua một lúc, các nha đầu tiến vào thu dọn bát đũa.
Vân Đóa liếc mắt một cái liền nhìn thấy rau xanh trong đ ĩa đã không còn, nàng cho rằng là phu nhân đổ đi rồi, ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt của phu nhân uể oải, nhất thời hiểu được, cùng Vân Linh nhìn nhau cười, đây đoán chừng là bản lĩnh của Nhị gia.
Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Sau bữa ăn, bầu trời đã hoàn toàn tối đen. Tân Hà tắm rửa xong, được Vân Đóa hầu hạ lên giường nghỉ ngơi.
"Các ngươi đi ra ngoài đi, nơi này không cần hầu hạ." Cố Vọng Thư nói một câu với nhóm nha đầu trong phòng, xoay người đi vào tịnh phòng.
Gian tây đặt địa long, cũng có chậu than. Vô cùng ấm áp.
Tân Hà nhìn chằm chằm màn trướng đỏ tươi, nghĩ đến sự thân mật của hai ngày này... Mặt đỏ lên. Tứ thúc chỗ nào cũng đối tốt với nàng, chỉ là thích ức hiếp nàng trong chuyện này.
Nàng không suy nghĩ được bao lâu, liền nặng nề ngủ say. Hai ngày nay thật sự quá mệt mỏi rồi.
Cố Vọng Thư thay áo lót từ tịnh phòng đi ra, mới phát giác nàng đã ngủ say. Đôi mày thanh tú cau lại, hình như không thoải mái lắm. Hắn khom lưng hôn lên trán nàng, thổi tắt ngọn nến ở gian tây.
Tuyết bên ngoài rơi nhiều hơn, xen lẫn gió mạnh, tiếng sấm rầm rầm vang lên.
Tuyết báo được mùa, là một điềm báo tốt. Cố Vọng Thư nghĩ thầm.