Xe ngựa dừng trước cửa Cố trạch.
Cố Vọng Thư dùng áo khoác ngoài the mỏng(*) màu nâu sẫm bọc lấy tiểu thê tử, rồi ôm nàng xuống xe ngựa.
(*)The mỏng: dệt bằng sợi vải tơ và lông chim.
Vân Đóa sai nha đầu, bà già, mang đồ đạc trên xe ngựa thứ ba vào trong nhà kho của "Thu Thủy Cư". Đều là đồ Tần thị chuẩn bị cho con gái. Các loại thuốc bổ nhiều vô số, đông trùng hạ thảo đựng trong hộp gấm, nhân sâm hai mươi năm, a giao thượng hạng, tổ yến ... Ngoài ra còn có bốn con gà đen, hai sọt trứng gà ta, sáu con cá chép...
Chu ma ma nghe động tĩnh cũng đi ra, mang nguyên liệu nấu ăn dùng hàng ngày chuyển vào bếp nhỏ.
"Tứ thúc." Đến gian tây, Tân Hà giãy dụa đi ra từ trong ngực Cố Vọng Thư, rồi đi về phía giường ngủ.
Cố Vọng Thư duỗi cánh tay dài ra, túm lấy cánh tay nàng, nói: "Hà nhi, tắm nước nóng rồi hãy ngủ, như vậy có thể giải tỏa mệt mỏi."
Tân Hà "Ừ" một tiếng, từ tủ đứng bát tiên lấy ra chủ yêu, váy ngủ thường mặc, đi về tịnh phòng. Trong lúc đóng cửa, Cố Vọng Thư chen vào trong.
"Tứ thúc?" Tân Hà khó hiểu nhìn hắn.
Cố Vọng Thư để tay sau lưng đóng cửa lại, mặt không đổi sắc cũng không khẩn trương, "Chúng ta tắm cùng nhau đi." Trong khi nói chuyện, cởi dây đai lưng ra. C ởi áo lót trắng như tuyết, rộ ra lồ ng ngực cường tráng...
Tân Hà mặt đỏ tía tai, di chuyển ánh mắt.
Cố Vọng Thư tiến lên một bước, ôm lấy tiểu thê tử vào lòng, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, cười nhạo nói: "Lúc mới thành thân, nàng thẹn thùng... Ta có thể hiểu được. Tại sao đến lúc này rồi nhìn thấy ta như vậy, vẫn còn nhút nhát, hử?"
Lời nói uyển chuyển chảy qua giữa môi với răng, thân thể Tân Hà mềm nhũn, bám chặt lấy hắn.
Sắc mặt của tiểu thê tử trắng hồng, da thịt trắng nõn, giống như tơ tằm thượng hạng... Cố Vọng Thư ngậm hoa tai nàng, nhẹ nhàng li3m đùa giỡn.
"Tứ thúc…. Không được đâu." Thứ đó nóng bỏng cứng chắc đặt ở bên hông, Tân Hà giãy dụa, trong bụng còn có đứa con.
Cố Vọng Thư hôn nàng thật lâu, cười khổ một tiếng. Vốn chỉ là muốn trêu chọc nàng, kết quả lại hại chính mình bị ngọn lửa d*c vọng thiêu đốt... Hôm nay không được rồi. Suy cho cùng đứa con là quan trọng nhất.
Hắn tự mình mang nước nóng đổ vào thùng tắm gỗ đào, hầu hạ tiểu thê tử ngâm mình.
Các nha đầu sớm đã rời khỏi, canh giữ ở cửa chính phòng.
Ước chừng nửa canh giờ, trong tịnh phòng truyền đến âm thanh sột soạt mặc quần áo, hai phu thê đi ra, rồi nằm trên giường ngủ nghỉ ngơi.
Khi màn đêm dài đến, mặt đất bắt đầu ngủ say.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, vang lên một hai tiếng sủa của chó hoang, làm cho đường phố yên tĩnh thêm vài phần náo nhiệt.
Ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Tân Hà đi "Tĩnh An Đường" thỉnh an Diệp lão thái thái, còn chưa hành lễ, đã bị bà ngăn cản lại.
"Con bây giờ là người có thai, không cần hành lễ với ta." Diệp lão thái thái sai người mang cho nàng một cái ghế bành có tựa lưng bằng gấm thêu, cười nói: "Mau ngồi xuống nói chuyện...""Ngoại tổ mẫu, làm sao người cũng biết vậy?" Tân Hà có chút nóng mặt, hỏi. Chuyện nàng mang thai, cũng là tối hôm qua lúc ở Tân phủ mới biết được, nhanh như vậy đã truyền đến Diệp gia rồi?
Diệp lão thái thái sảng khoái cười rộ lên, "Thư nhi trước khi thượng triều đã đặc biệt tới đây nói chuyện này, để cho ta chăm sóc con thật tốt... Căn dặn đủ điều, chỉ sợ vợ hắn chịu uất ức."
Tất cả mọi người trong phòng đều cười rộ lên, tiếng chúc mừng không ngừng.
Ba con dâu của Diệp lão thái thái đều vui mừng thán phục, nói là tốt phúc.
Trịnh thị ôm Bằng nhi đứng ở một bên, nói: "Nhị đệ muội thật tốt phúc, hôm qua còn đang suy nghĩ chuyện có con. Vậy mà, mới ba, năm ngày là có rồi."
Diệp lão thái thái xua tay, nói: "Nàng trước nay là một người tốt phúc. Lại sinh thêm chắt ngoại cho ngoại tổ mẫu, thì càng tốt... Đã để đại phu xem qua chưa, cụ thể là nói như thế nào?"
"Đại phu nói mọi thứ đều tốt cả." Khuôn mặt xấu hổ của Tân Hà đỏ bừng, trước mặt mọi người bị hỏi như vậy, nàng cảm thấy rất ngượng ngùng.
"Đứa nhỏ này, vẫn còn thẹn thùng." Diệp lão thái thái gọi Vân Đóa, cười nói: "Ngươi nói đi."
Vân Đóa trong lòng tràn ngập niềm vui, trước tiên cúi người hành lễ: "Hồi bẩm lão thái thái... Đại phu nhân nói mạch tượng của phu nhân mạnh khỏe, đã một tháng rồi."
"Vậy thì tốt. Ba tháng đầu là quan trọng nhất, nhất định phải cẩn thận." Diệp lão thái thái quay đầu lại dặn dò Vân Đóa, Vân Linh đi theo bên Tân Hà, muốn các nàng hầu hạ thật tốt, chờ ngày sau bình an sinh con, sẽ cho các nàng một hồng bao tiền thưởng lớn.
Vân Đóa, Vân Linh cúi người đáp ứng.
"...... Người mang thai đều tham ngủ, thân thể cũng lười biếng, con không cần mỗi ngày lại "Tĩnh An Đường" thỉnh an ta, một mình buồn chán thì qua đây dạo một vòng là được." Diệp lão thái thái lớn tuổi rồi, chuyện gì cũng đã trải qua, tầm nhìn rất thông suốt. Bà thích cuộc sống con cháu đầy nhà, thịnh vượng. Vô cùng tốt đẹp.
Tưởng thị mỉm cười đi đến bên cạnh Tân Hà, kéo tay nàng, nói: "Muốn ăn cái gì, thì nói với đại cữu mẫu. Ta sẽ kêu nhà bếp nhỏ làm mỗi ngày đưa cho con." Nàng chủ quản tiền quỹ của Diệp phủ, Tân Hà lại là cháu ngoại dâu duy nhất của Diệp lão thái thái. Phải luôn luôn làm dáng cho đúng.
Tân Hà cười nói cảm ơn.
Nhị cửu mẫu Lâm thị là một người ôn hòa, nói rất nhiều thứ cần kiêng dè trong thai kỳ với Tân Hà. Tân Hà nghe say mê, cũng để tâm ghi nhớ lại. Là người mới làm mẫu thân, trái tim nàng vẫn còn rất thấp thỏm.
Diệp lão thái thái và mấy cửu mẫu, tẩu tẩu vẫn luôn nói chuyện cùng với nàng, đến bữa trưa mới tự giải tán.
Tân Hà trở về "Thu Thủy Cư", vừa mới vào gian tây và ngồi xuống, Chu ma ma liền tới hỏi nàng ăn bữa trưa muốn ăn cái gì.
"Thức ăn bình thường là được rồi. Sở thích, khẩu vị của ta ngươi đều biết, dựa theo cái đó là được. Đúng rồi, thêm một phần mì nước chua cay."
Chu ma ma cúi người đáp vâng, đi xuống chuẩn bị. Bà là bà già phòng bếp do Tần thị cấp riêng cho phu nhân, về khoảng đồ ăn thức uống này là vô cùng cẩn thận. Huống chi hiện tại phu nhân lại đang có thai. Bà càng phải tận tâm hơn.
"Phu nhân, ăn cái này trước một chút để dằn bụng..." Tuệ Mẫn bưng một chén canh trứng bò sữa đi tới.
Tân Hà tiếp nhận, uống vài ngụm, đặt ở trên kỷ trà bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Vân Linh đâu?" Từ chỗ ở của Diệp lão thái thái trở về, vẫn chưa nhìn thấy nàng.
Tuệ Mẫn sửng sốt, nhìn xung quanh bốn phía, quả thật không thấy Vân Linh, liền cười nói: "Nô tỳ đi ra ngoài tìm thử."
Tân Hà gật đầu.
"Vân Linh tỷ tỷ, phu nhân tìm tỷ." Tuệ Mẫn dạo một vòng trong đình viện, tìm được Vân Linh trong một gian phòng của tây sương phòng.
Vân Đóa và Vân Linh là đại nha đầu bên người Tân Hà, địa vị rất cao, làm hồi môn nha đầu từ Tân phủ tới. Họ có phòng riêng của bản thân. Mặc dù nơi ở không lớn, giường kệ, tủ quần áo, bàn trang điểm, . vẫn được trang bị đầy đủ.
Vân Linh bưng một ly nước trong tay, đang dựa vào đầu giường ngẩn người ra, thấy Tuệ Mẫn tiến vào, cười nhường chỗ, "Vừa rồi đi đường nóng quá, nên trở về thay quần áo."
Tuệ Mẫn xua tay, nói: "Muội không ngồi đâu. Trực trước mắt của phu nhân chỉ có Tuệ Văn, muội ấy là người không lưu tâm nhất..."
Vân Linh đặt cái ly xuống, đứng dậy cùng nàng đi ra ngoài, "Vân Đóa đâu?"
"Vân Đóa tỷ tỷ đi phòng bếp nhỏ xem chừng bữa ăn của phu nhân."
Hai người nói chuyện, vén rèm đi vào gian tây.
Gần đây Tân Hà chỉ nghe nói qua phụ nữ mang thai tham ngủ, không ngờ lại ứng nghiệm trên người mình nhanh chóng như vậy. Đương lúc Tuệ Mẫn ra ngoài tìm Vân Linh, nàng ngồi trên trường kỷ dựa lưng vào gối cao mà ngủ say.
Tuệ Văn thấy bữa trưa còn chưa làm xong, nên không quấy rầy nàng, chỉ đắp chăn mỏng cho nàng, để nàng ngủ.
Tân Hà nằm mơ.
Trong giấc mơ tuyết bay lả tả. Nàng đi trên đường, bên cạnh đều là người qua lại và xe ngựa lui tới... Nhưng không có ai để ý đến nàng, giống như không nhìn thấy nàng.
Nàng liên tục đi, mệt mỏi đến mức chân đều mỏi nhừ, vẫn không nhìn thấy được cuối đường.
Đang lúc nhụt chí, phía trước có một đám người, đi ở phía trước là Cố Vọng Thư, hắn mặc bổ tử màu đỏ có hình vân nhạn. Tân Hà mừng rỡ, đi lên gọi hắn.
Một màn kỳ quái nhất xuất hiện, Cố Vọng Thư không chỉ không nhìn thấy nàng, còn trực tiếp đi xuyên qua thân thể nàng...
Tân Hà kinh hãi che miệng, sau đó thì tỉnh lại.
"Phu nhân, người làm sao vậy?" Tuệ Mẫn cách nàng gần nhất, thấy nàng tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, làm Tuệ Mẫu hoảng sợ.
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu thẳng vào xuyên thấu qua cửa sổ đang mở ra, cực kỳ chói mắt. Tân Hà nhắm mắt lắc đầu, một lúc lâu sau mới hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Không lâu, khoảng một khắc đồng hồ."
Vân Linh nghe tiếng cũng chạy tới, rót trà nước đưa cho Tân Hà, "Phu nhân, uống một ngụm đi."
Tân Hà xua tay, ý bảo không cần.
Trong giấc mơ tuyết rơi dày đặc và trời quang mây tạnh của hiện tại, tạo thành một sự tương phản rõ rệt. Thật sự là một khoảng khắc trong mộng, dường như đã cách mấy đời.
Tân Hà được tái sinh sau khi chết, nàng tin rằng ngẩng đầu ba tấc có thần linh. Không có chuyện gì là ngẫu nhiên, nhất định là có thiên ý.
Giấc mơ này đang nhắc nhở nàng điều gì?
Lúc này, Vân Đóa vén rèm tiến vào, "Phu nhân, bữa trưa xong rồi, bày biện ở nơi nào?"
"Để một lát nữa đi, chút nữa ta sẽ ăn." Tân Hà tỏ ra vô cùng mệt mỏi.
Vân Đóa nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, vội vàng đến gần nâng đỡ nàng, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán nàng. Nhỏ giọng hỏi: "... Có chuyện gì vậy?"
Tân Hà trì hoãn một hồi lâu, mới mở miệng: "Gặp ác mộng."
"Phu nhân, giấc mơ ban ngày đều tương phản với thực tế. Những điều xấu thực ra là những điều tốt đẹp." Vân Đóa cười dỗ dành nàng.
Tân Hà cũng miễn cưỡng cười cười.
Mà lúc này Cố Vọng Thư vừa ăn xong bữa trưa, đang ở phòng lớn Đông các nói chuyện với cùng Diêu Cố, nói chuyện trên triều đình.
"...... Hạ Cần cũng ngã xuống rồi, thủ phụ kế tiếp sẽ là cậu." Diêu Cố vuốt râu, ông kính nể tự đáy lòng đối với người trẻ tuổi trước mắt. Có thể ung dung thản nhiên loại bỏ Hạ Cần, thật sự là có bản lĩnh.
"Diêu các lão thật sự đánh giá cao rồi, trong nội các bàn về bản lĩnh, tư chất…. Đều có rất nhiều người. Vị trí thủ phụ nói như thế nào cũng không tới phiên Cố mỗ." Cố Vọng Thư cười nói: "Con vẫn rất tự mình biết mình."
Diêu Cố cúi đầu uống trà, không nói lời nào. Ông lăn lộn trong nội các mấy chục năm, bản lĩnh khác không dám nói, vẫn có bản lĩnh biết để ý, có cái nhìn tinh tế, sâu sắc.
"Trà Quân Sơn Ngân Châm của con uống rất ngon, rất thanh nhã. Lá trà này còn dựng đứng lên từng cây một..."
Cố Vọng Thư nâng chén trà lên nhìn, nói: "Đây là thế tử Trường Ninh Hầu cho con. Nếu người thích nó, con sẽ kêu người đưa cho người vào buổi chiều." Hắn là người ân oán rất rõ ràng. Có thù báo thù, có ân báo ân. Diêu Cẩm Khê tâm địa ác độc, hắn chỉ giết nàng. Diêu Cố giúp hắn rất nhiều, dưới tình huống không chạm đến lợi ích lẫn nhau, hắn vẫn sẵn lòng cho ông già này sự tôn trọng thích hợp.
"...... Được, cứ quyết định như thế." Diêu Cố cười cười, trong đôi mắt đục ngầu phát ra một luồng thư thái, nhìn thẳng về phía Cố Vọng Thư. Với chuyện cháu gái mất tích, ngay từ đầu ông hoài nghi chính là Cố Vọng Thư.
Diêu gia nhiều ám vệ như vậy, điều tra ra tất cả manh mối, mũi nhọn nhắm chỉ vào Cố Vọng Thư... Ông tận mắt chứng kiến Hạ Cần ngã xuống...
Ông không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Diêu gia và trấn quốc tướng quân phủ Diệp gia thân nhau mấy đời, mà phủ trấn quốc tướng quân lại là nhà ngoại của Cố Vọng Thư. Cái nào nhẹ cái nào nặng... Không cần phải nói.
Diêu gia là nhà đã làm quan trăm năm, không thể cũng không cho phép vì một Diêu Cẩm Khê mà lụi bại... Chỉ là một đứa cháu gái, mất tích thì mất tích.
Với sự hiểu biết của Diêu Cố đối với Cố Vọng Thư, hắn còn không đến mức ra tay với một cô gái, trừ phi nàng làm chuyện gì ép hắn ra tay.
Hổ Tử từ bên ngoài đi vào thưa chuyện.
Diêu Cố rời khỏi điện Đông các trước, rồi trở về Văn Uyên các.
“...... Chủ tử, công bộ thượng thư Triệu Chương Đức hai ngày gần đây luôn được hoàng thượng triệu kiến, hắn tín thờ tâm học của Vương Dương Minh. Ra tay quyết đoán, vả lại thực lực gia tộc hùng hậu. Ý của Giang tiên sinh là Hạ Cần ngã xuống rồi, hoàng thượng rất có thể sẽ sắp xếp Triệu Chương Đức vào nội các..."