Ngày tháng Tư năm , tôi gọi thợ tới sửa vật dụng trong nhà mình, anh tên Frank, nhân phẩm rất tốt.
Nghe Frank nói tiếng Anh pha giọng Đức, tôi bèn đổi sang dùng tiếng Đức đàm thoại với anh.
Nhờ hai mươi năm trước tôi từng lãnh giải thưởng văn học ở Vienna nước Áo, nên đối với người sống ở thủ đô Vienna cũng rất có cảm tình, tôi và anh nói chuyện rất tương đắc.Đột nhiên tôi thấy một cảnh lạ, nên đã lên tiếng khuyên anh: Này! Đừng có vào sơn lâm săn bắn nhé! Săn bắn sát sinh là tội lớn, mà anh lại quá ưa thích đi săn!Frank kinh ngạc, trố mắt nhìn tôi hỏi:– Làm sao ông biết tôi ưa đi săn?– Tôi biết! Tôi thấy cảnh anh tiến vào khu rừng hồng mộc phía bắc Cali để đi săn, trong lòng anh lúc đó rất kinh nghi, vì anh cảm giác giống như có ai đang nhìn lén mình, anh còn nghe được tiếng thở, nhưng khi ngó xung quanh lại không thấy ai! Anh biết không? Đó là tinh linh của cây hồng mộc đang nhìn anh.
Những cổ thụ hằng trăm năm này đều có trí huệ.Anh ta kinh ngạc thất sắc, nói:– Đúng rồi! Tôi đã từng trải qua kinh nghiệm y như ông mô tả.
Lúc đó tôi hoảng đến muốn chạy trốn, tôi chưa từng kề ai nghe việc này, vì sao ông biết rõ hết vậy?Tôi đáp: Không những tôi nhìn thấy việc đã qua, mà còn thấy trong tương lai, vào khoảng tháng tới, anh sẽ vào núi đi săn nữa!– Ông có thiên nhãn ư?– Không! Là Bồ tát Quan Thế Âm kêu tôi khuyên và cảnh báo cho anh biết, anh không nên sai lầm, tiếp tục săn bắn giết chóc loài vật vô tội nữa.
Nếu không, anh sẽ tự chiêu lấy họa hiểm! Nghĩa là sẽ có viên đạn bay vào hướng bên phải dầu anh, thậm chí làm anh mất mạng! Song nếu như lòng anh có niệm thiện, từ bỏ không sát sinh nữa, thì anh sẽ thoát nạn này!Frank nhún vai nói: Tôi là tín đồ đạo Tin Lành, tôi không tin lời ông nói đâu!Tôi đáp: Anh không tin cũng chẳng quan trọng.
Nhưng mà, cho phép tôi yêu cầu anh một điều: Vào khoảng tháng , lúc anh vào sơn lâm săn bắn, anh sẽ gặp một con nai có thai, xin hãy buông tha, đừng bắn chết nó! Nếu anh chịu khởi lòng xót thương, Bồ tát ắt sẽ bảo hộ anh bình an quay về.Frank mỉm cười rồi bỏ đi.Khoảng đầu tháng , Frank đột nhiên đến thăm, lộ vẻ cảm kích nói:– Peter! (Peter là tên khác của tôi), ông thực là tài đó!Tôi cười: Quả nhiên tôi nói không sai! Anh bị viên đạn bắn sượt qua lỗ tai phải rồi phải không?– Đúng vậy! Cuối tháng tôi nghỉ phép, được bạn bè rủ vào rừng săn bắn.
Chúng tôi đồng vào thâm sơn, lặn lội mấy ngày trong tuyết lớn, mới thấy có một con nai! Tôi là người phát hiện ra nó đầu tiên, lúc đó tôi giương súng lên, đang nhắm cho chuẩn, thì bỗng chú ý tới cái bụng bầu to của nó, thế là tôi chợt nhớ tới lời thỉnh cầu của ông, tim tôi mềm lại, tôi bèn chỉa nhanh súng lên trời cho nổ một phát, hòng giúp con nai chạy thoát, tránh cảnh nó bị các bạn tôi phát hiện ra, bắn chết…Sau đó, ngay tối hôm ấy, mọi người ngồi bên đống lửa cạnh lều ăn nhậu, các bạn tôi lau súng, một đứa không cẩn thận bóp nhằm cò súng và viên đạn bay ngang qua đầu tôi, hên là nó chỉ sượt qua vành tai phải!Tôi nói: Viên đạn đó vốn là sẽ ghim đúng vào ấn đường của anh, nhưng nhờ anh khởi một niệm thiện, nên Bồ tát đặc biệt che chở cứu mạng anh, từ rày về sau xin anh không nên sát sinh nữa, mà cũng không thề không tin Bồ tát!Frank nói: Tôi tin! Tôi tin rồi! Ngay lúc thoát chết đó tôi đã hoảng sợ tới kinh hòn bạt vía, sau khi định thần lại thì nhớ ngay đến lời anh.Tôi quyết từ bỏ hẳn thú vui săn bắn này và vội vã quay về.
Từ rày thề sẽ không sát sinh nữa!Bây giờ Frank tin thờ Chúa lẫn chư Phật, Bồ tát.
Tôi cảm thấy không có trở ngại chi.
Chỉ cần tâm anh hướng thiện, không sát sinh là tốt rồi!.