Xong việc, Đường Ân Lãng cùng Lâm Hạ đi phòng tắm tắm rửa.
Lâm Hạ lại tìm đường chết khiêu khích Đường Ân Lãng, kết quả bị Đường Ân Lãng ấn ở trên tường lại làm một lần.
Từ phòng tắm ra ngoài, Lâm Hạ chân đều mềm, đi đường không quá ổn.
Trở lại phòng ngủ, Lâm Hạ nhìn đến Cục Bột Trắng hô hô ngủ ngon lành, trong lòng nhịn không được chột dạ.
Cục Bột Trắng đơn thuần cũng không biết sau khi nhóc ngủ ba ba cùng cha đều đi làm cái gì.
Lâm Hạ nằm ở trên giường, một chút buồn ngủ cũng không có.
Anh mở to mắt, thất thần.
"Suy nghĩ cái gì thế?" Đường Ân Lãng đem đèn tắt đi, nằm xuống bên cạnh Lâm Hạ.
"Hôm nay lúc dạo phố, em nhìn thấy Thời Hoán tâm tình có chút không ổn......" Lâm Hạ nghĩ đến Liễu Thời Hoán, hắn đứng ở trong đám người, cúi đầu.
Bên cạnh người đến người đi, nhìn lại giống như bọn họ đặt mình trong hai thế giới bất đồng.
Liễu Thời Hoán đắm chìm ở thế giới của chính mình, khiến người khác vô pháp dung nhập.
"Nó có bệnh trầm cảm." Giọng nói nhàn nhạt thuật lại, lại nặng nề mà đánh trúng trái tim Lâm Hạ.
"Cái gì?" Lâm Hạ không khống chế được âm lượng, Cục Bột Trắng đang ngủ giật giật lỗ tai, lẩm bẩm một tiếng.
Đường Ân Lãng cầm tay Lâm Hạ, nhẹ nhàng niết bàn tay anh, mượn điều này trấn an bạn đời, làm cảm xúc của anh hòa hoãn lại.
"Như thế nào lại vậy?" Lâm Hạ nhớ tới khuôn mặt Liễu Thời Hoán cười mủm mỉm, hắn thoạt nhìn không có vấn đề gì.
Chính là, Lâm Hạ không thể không thừa nhận, có đôi khi Liễu Thời Hoán cho người ta cảm giác rất kỳ quái.
"Bệnh trầm cảm của nó hiện tại đã khá hơn rất nhiều." Đường Ân Lãng nhàn nhạt mà nói, nhưng từ trong giọng nói của hắn, Lâm Hạ nghe ra đau lòng.
"Thời Hoán là một người mẫn cảm......"
Liễu Thời Hoán là một người mẫn cảm lại có chút bi quan, tính cách như vậy làm hắn làm việc cẩn thận, thận trọng từng bước, nhưng dễ dàng làm hắn miên man suy nghĩ.
Người mẫn cảm bi quan đôi mắt giống như bị miếng vải đen vô hình bịt kín, khiến cho đôi mắt bị che lại không nhìn được thế giới.
Liễu Thời Hoán vào giới giải trí, hắn rất có thiên phú, nổi thật sự nhanh, trở thành tân tinh giới giải trí.
Nhưng người nổi tiếng nhiều thị phi, Liễu Thời Hoán sau khi nổi tiếng, một số người không thoải mái thanh âm toát ra.
Có đôi khi là từ không thành có ác ý hãm hại, có đôi khi là đem hành vi nào đó của hắn vô hạn phóng đại tiến hành công kích.
Diện mạo của Liễu Thời Hoán là điều nhóm antifan cùng anh hùng bàn phím thích thảo luận nhất, bọn họ nói hắn giống như đàn bà, không bằng trực tiếp làm nữ nhân đi.
Còn có rất nhiều rất nhiều, đều sẽ trở thành câu chuyện cho antifan cùng anh hùng bàn phím làm đề tài thảo luận.
Liễu Thời Hoán nhìn thấy mấy mặt trái ngôn luận này đó, mặc dù biết là những người đó nói hươu nói vượn, nhưng hắn vẫn sẽ để ở trong lòng.
Trở thành nhân vật công chúng nổi tiếng, sinh hoạt cá nhân của hắn tùy thời có khả năng bại lộ ở dưới ống kính paparazzi.
Hắn không thể xảy ra lỗi, nếu có lỗi liền sẽ bị người ta nắm chặt không bỏ, có đôi khi một chuyện nhỏ đều sẽ bị người phun tào không có tố chất.
Liễu Thời Hoán từ một người thích đi ra ngoài chơi biến thành một con trạch hồ ly.
Liễu Thời Hoán mỗi một ngày đều phải cẩn thận cẩn thận, không nghĩ để chính mình lưu lại bất luận nhược điểm gì, đem chính mình ép buộc khiến cho thần kinh căng chặt, kết quả xuất hiện bệnh trầm cảm.
Một năm kia khi chuẩn bệnh ra là có bệnh trầm cảm, Liễu Thời Hoán bị người đại diện kêu ngừng công tác, lấy xuất ngoại học thêm làm cớ kỳ thật là để trị liệu.
Trải qua quá trình trị liệu cùng người nhà làm bạn, Liễu Thời Hoán đã tốt hơn rất nhiều.
......
"Vì cái gì sẽ có antifan cùng anh hùnh bàn phím loại người này tồn tại!" Lâm Hạ tức giận mà nói.
Hắn ở thời điểm xoát Weibo sẽ nhìn thấy một ít bình luận không tốt, không rõ những người đó vì cái gì luôn mang ác ý đi đánh giá một người.
Dù người này là nhân vật công chúng, nhưng hắn không nên trở thành đối tượng bị thương tổn.
"Luôn có người ăn no không có chuyện gì, tự cho là đúng đứng ở điểm đạo đức cao thượng giữ gìn chính nghĩa, trên thực tế lại là làm thương tổn người khác." Trong bóng đêm, Đường Ân Lãng gợi lên nụ cười châm chọc.
Sau khi biết được Liễu Thời Hoán mắc bệnh trầm cảm, người trong gia tộc ra tay đem mấy antifan nhảy nhót đến lợi hại nhất tố cáo, sử một ít thủ đoạn làm cho bọn họ ở trong tù nhiều thêm mấy năm.
Nhưng những cá này đối Liễu Thời Hoán mà nói, trừ bỏ hết giận bên ngoài cũng không có cái tác dụng gì.
"Thời Hoán sẽ lui khỏi giới giải trí sao?" Lâm Hạ không đầu không đuôi mà đột nhiên hỏi một câu, làm một fan ngầm, anh biết Liễu Thời Hoán đang có động thái.
Liễu Thời Hoán tác phẩm càng ngày càng ít, nghe nói năm nay chỉ có một bộ phim truyền hình công chiếu, chẳng lẽ đây là muốn lui vòng giải trí?
Nghe Đường Ân Lãng nói, Liễu Thời Hoán cảm thấy sinh hoạt cá nhân không tự do, lui vòng với hắn mà nói là lựa chọn khôi phục tự do tốt nhất.
Bằng không, mặc kệ là chính hắn, hay là bạn đời cùng hài tử về sau của hắn, đều sẽ trở thành sự chú ý cho người khác, sinh hoạt chú định không thể quá nhẹ nhàng.
Lâm Hạ thường xuyên nhìn thấy tin tức về con cái của minh tinh trong giới giải trí, truyền thông có lương tâm sẽ đánh mã không bại lộ hài tử bên ngoài, nhà đài nào không lương tâm liền phóng cao thanh ảnh chụp.
Con cái của minh tinh cũng trở thành đối tượng khiến mọi người chú ý, bọn họ từ nhỏ bị bắt mất đi tự do nhất định.
Tuy nói không thể đề cập đến người nhà minh tinh, nhưng rất nhiều truyền thông thích chụp lén sinh hoạt gia đình bọn họ.
Không có biện pháp, tựa hồ nhân vật công chúng liền phải tiếp thu chuyện như vậy......!
"Thời Hoán từng có ý muốn lui vòng, nó phân vân mãi trong lựa chọn này, nhưng vẫn là không có lui vòng.
Nó nhiệt tình yêu thương chức nghiệp của mình, hơn nữa cũng không nghĩ để người thích nó thất vọng."
Đường Ân Lãng nhớ tới Liễu Thời Hoán tạm dừng công tác ở nhà đoạn thời gian đó, hắn thực u buồn, nhưng thời điểm nhàm chán liền xem kịch bản.
"Bất quá nó hiện tại suy nghĩ cẩn thận, chậm rãi giảm bớt công tác, nói không chừng có một ngày liền không đóng phim nữa."
Liễu Thời Hoán hiện tại rất ít tham gia hoạt động giới giải trí, hắn tận lực làm chính mình biến thành người trong suốt của giới giải trí.
"Em đã biết." Lâm Hạ thanh âm rầu rĩ, anh có một loại dự cảm, Liễu Thời Hoán sẽ lui vòng.
Làm một fan ngầm, Lâm Hạ không hy vọng Liễu Thời Hoán rời đi, nhưng lại hy vọng hắn có thể vui sướng tận hưởng cuộc sống.
"Anh ghen tị, em quá để ý nó." Đường Ân Lãng cảm nhận được Lâm Hạ tâm tình hạ xuống, vì để anh thả lỏng, cố ý nói giỡn.
"Vậy anh từ từ ăn đi, em ngủ." Lâm Hạ xoay người, đưa lưng về phía Đường Ân Lãng.
"Thật lạnh nhạt." Đường Ân Lãng phát ra tiếng cười trầm thấp, ôm lấy eo Lâm Hạ.
"Nếu anh cùng Thời Hoán đồng thời rơi vào trong nước, em cứu ai trước?"
"Hả?" Lâm Hạ không nghĩ tới Đường Ân Lãng sẽ hỏi cái vấn đề ấu trĩ này, nhưng anh vẫn nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, thẳng đến khi Đường Ân Lãng siết eo anh mới biết Đường Ân Lãng khẩn trương.
"Cứu ai?" Đường Ân Lãng cảm thấy tâm thật lạnh thật lạnh, Lâm Hạ đưa ra đáp án khẳng định không phải cái hắn muốn nghe.
"Anh không phải biết bơi lội sao?" Lâm Hạ thông qua tình huống hiện thực tới làm lựa chọn.
"Thời Hoán sẽ bơi cũng không cần phải em cứu đi?"
Hai cái cũng chẳng chọn, câu trả lời so với Lâm Hạ chọn Liễu Thời Hoán còn tốt hơn nhiều, Đường Ân Lãng theo bản năng vừa lòng gật đầu.
Gật đầu xong, Đường Ân Lãng mới phát hiện chính mình đối với Lâm Hạ yêu cầu càng ngày rất thấp, hắn có dục vọng chiếm hữu Lâm Hạ rõ ràng rất mạnh, chính là trong chuyện Lâm Hạ thích Liễu Thời Hoán lại dung túng Lâm Hạ, chẳng lẽ là bởi vì Liễu Thời Hoán là em họ hắn mà không phải người khác?
Đường Ân Lãng không cam lòng mà cắn một ngụm lên cổ Lâm Hạ, muốn ở trên cổ Lâm Hạ lưu lại một ấn ký rõ ràng, tuyên cáo chủ quyền của hắn.
"Anh làm gì?" Lâm Hạ sợ tới mức rụt cổ một chút, Đường Ân Lãng hàm răng thực sắc bén, bị đại lão hổ cắn cổ tư vị một chút đều không dễ chịu.
Đường Ân Lãng cảm thấy mỹ mãn lưu lại một ấn ký, như là đánh dấu xong địa bàn, lộ ra biểu tình vừa lòng.
"Ngủ ngon." Đường Ân Lãng nói, tâm tình rất tốt.
"Ngủ ngon." Lâm Hạ nhắm mắt lại, ngửi được khí vị quen thuộc, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại kéo rèm cửa ra, liền thấy ngoài cửa sổ mưa nhỏ róc rách.
Thời tiết sáng sủa mấy ngày, hiện tại lại có mưa nhỏ.
Xuống lầu làm bữa sáng, bốn người phân công bữa sáng.
Đường Ân Lãng sẽ ninh cháo, lại chiên mấy quả trứng ốp.
Đem củ cải Lâm Hạ muối chua cùng dưa chua lấy ra cắt nhỏ, xào qua chút dùng để ăn kèm cháo.
Liễu Thời Hoán cho ô đi qua đây, ô là Đường Ân Lãng mới vừa dọn vào chuẩn bị sẵn, hôm nay lần đầu tiên có tác dụng.
"Sớm a!" Liễu Thời Hoán nhìn thấy gáy Lâm Hạ có một cái dấu vết hồng hồng, đối với Đường Ân Lãng tấm tắc hai tiếng.
"Sớm!" "Ngao ô!" Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng nhiệt tình hướng về phía hắn chào hỏi.
"Lại đây ăn cơm đi." Đường Ân Lãng múc sẵn cháo cho bọn họ.
"Anh họ thật là hiền huệ." Liễu Thời Hoán ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa cùng cái muỗng.
"Ăn cơm của chú đi." Đường Ân Lãng không nhẹ không nặng mà trừng mắt nhìn Liễu Thời Hoán một cái, hắn ngày hôm qua ăn thịt ăn đến cảm thấy mỹ mãn, tâm tình tốt, không cùng Liễu Thời Hoán so đo.
Liễu Thời Hoán không có nói nữa, yên lặng ăn sáng.
Củ cải chua cùng dưa chua hương vị không tồi, hắn nhịn không được ăn nhiều thêm mấy muỗng.
"Ngao ô!" Củ cải cùng dưa chua là An An cùng ba ba muối! Cục Bột Trắng thấy Liễu Thời Hoán thích ăn củ cải chua cùng dưa chua, trong lòng tràn đầy tự hào.
"An An sẽ làm củ cải cùng dưa chua sao, thật lợi hại!" Liễu Thời Hoán cho nhóc ngón tay cái khen ngợi.
"Ngao ô!" Được thần tượng khen, Cục Bột Trắng thẹn thùng cúi thấp đầu, cái đuôi lại là cao cao nhếch lên, lay động lay động khiến người rất muốn bắt lấy sờ một phen.
"Cùng Thời Hoán ca ca nói một câu, bảo bảo đều thành cái gì thế này." Lâm Hạ đem đầu tiểu lão hổ nâng lên, cho nhóc ăn một ngụm cháo.
"Ngao ô!" An An cùng ba ba cùng đi mua củ cải cùng đồ ăn, An An giúp ba ba chuyển củ cải......!
Cục Bột Trắng giơ lên móng vuốt đếm kỹ xem nhóc ở lúc Lâm Hạ muối củ cải cùng dưa chua trong quá trình đó giúp cái gì.
Nhóc nói xong một câu, Lâm Hạ liền cho nhóc ăn một ngụm cháo, Cục Bột Trắng nuốt xuống sau lại nói tiếp.
Không hề nghi ngờ, Cục Bột Trắng lại được Liễu Thời Hoán khen.
Cục Bột Trắng trong lòng sung sướng, làm chuyện gì đều đặc biệt tích cực.
Ăn xong bữa sáng, cả nhà muốn xuất phát.
Đường Ân Lãng theo thường lệ đưa Lâm Hạ đi sủng vật cửa hàng, mới đánh xe quay lại công ty.
Mông Chính đã sớm đi tới sủng vật cửa hàng, so với ngày thường còn muốn sớm hơn.
Hắn không biết Liễu Thời Hoán còn tới hay không, nhưng hắn chính là muốn ở chỗ này chờ người.
"Mông Chính, em thay ca Tử Ngọc à?" Lâm Hạ hỏi.
Sáng nay hẳn là ca của Vương Tử Ngọc, nhưng tới làm lại là Mông Chính.
"Đúng vậy, hắn lâm thời có việc, bảo em thay hắn." Mông Chính trả lời.
Nhưng mà, sự thật là Mông Chính tìm Vương Tử Ngọc đổi ca.
"Ừ." Lâm Hạ gật gật đầu, sau đó cấp sủng vật ăn uống.
Cảm thấy hứng thú nên Liễu Thời Hoán cũng đi theo Lâm Hạ cho nhóm động vật nhỏ ăn, Lâm Hạ bảo hắn cho Tiểu Hắc ăn.
Tiểu Hắc còn nhớ rõ Liễu Thời Hoán, nhìn thấy hắn liền hưng phấn hướng hắn sủa vài tiếng, như là ở chào hỏi.
"Thật sự rất muốn nuôi......" Liễu Thời Hoán một bên vuốt ve đầu Tiểu Hắc, một bên ở trong lòng yên lặng mà niệm.
Hắn thực thích Tiểu Hắc, nhưng hắn lo lắng nuôi Tiểu Hắc không tốt, hắn không dư thừa tinh lực để nuôi một con chó con.
Hắn thường xuyên sẽ miên man suy nghĩ, gặp chuyện luôn là nghĩ đến một mặt không tốt.
Khả năng một cái lý do thôi, là có thể làm hắn thay đổi chủ ý.
Tuy rằng hắn biết như vậy không tốt, nhưng hắn khống chế không được ý nghĩ của chính mình.
Thông qua cho ăn uống, Liễu Thời Hoán cùng Tiểu Hắc càng thân cận vài phần.
Ý niệm muốn nuôi chó của Liễu Thời Hoán lại một lần nổi lên trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Vừa quay đầu lại, liền thấy Cục Bột Trắng ánh mắt "U oán" mà ghé vào bên cạnh, nhìn ba ba cùng Thời Hoán ca ca sờ các sủng vật khác.
Nhóc cũng có lông xù xù, như thế nào không tới sờ nhóc.
Cục Bột Trắng tựa hồ quên mất, cái con tiểu lão hổ chỉ bị sờ sẽ thẹn thùng kia là ai.......