"Ngao ô!" Ba ba, đến giờ kể chuyện cổ tích rồi! Cục Bột Trắng chui vào trong chăn, nằm yên.
"Được, để ba ba kể chuyện cổ tích cho hai lão hổ bảo bảo nghe nhé." Lâm Hạ cười cười, lấy ra cuốn chuyện cổ tích rồi ngồi vào giữa Cục Bột To cùng Cục Bột Trắng, ngoài miệng chiếm chút tiện nghi của Đường Ân Lãng.
"Ngao!" Cục Bột To không phục, lập tức liền biến về hình thể nguyên bản, đột nhiên đè lên trên người Lâm Hạ, đôi mắt thâm thúy màu lam thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Lâm Hạ.
Ngao! Hai lão hổ bảo bảo?
"Em sai rồi!" Lâm Hạ đẩy đại bạch hổ ra nhưng không được, đành phải xin tha.
"Ngao!" Đại bạch hổ từ trên người Lâm Hạ xuống dưới, vẫy vẫy cái đuôi, đôi mắt sung sướng mà nheo lại, biểu tình nhìn như thực vừa lòng biểu hiện vừa rồi của Lâm Hạ.
"Ngao ô!" Cha thật lớn! Cục Bột Trắng kích động nhảy dựng lên, vây quanh đại bạch hổ chuyển động.
Ở trong mắt nhóc, đại bạch hổ hình thể rất lớn thực uy vũ khí phách, quả thực chính là hình mẫu lý tưởng của nhóc.
"Ngao!" Đại bạch hổ dùng cái đầu "cực lớn" cọ cọ Cục Bột Trắng đáng yêu, trong lòng bởi vì ánh mắt sùng bài và hâm mộ của Cục Bột Trắng mà tràn đầy sung sướng.
"Được rồi, em còn phải kể chuyện cho con nghe." Lâm Hạ ở trên người đại bạch hổ tìm vị trí thoải mái dễ chịu dựa vào.
Đại bạch hổ da lông mềm mại ấm áp, như đệm cao cấp, không chỉ có mềm mại, còn sẽ tự động nóng lên.
"Ngao ô!" Vâng ạ, An An chuẩn bị xong rồi! Cục Bột Trắng bò đến trên người đại bạch hổ, tiến đến bên cạnh Lâm Hạ, nằm bẹp nhìn theo cuốn sách.
Tuy rằng nhóc xem không hiểu, nhưng nhóc có thể xem tranh minh hoạ.
"Hôm nay kể câu chuyện cổ tích tên là《 thằn lằn mượn đuôi 》.
"......Một ngày nọ, một chú thằn lằn ở góc tường đang rình bắt muỗi, một con rắn cắn cái đuôi của nó.
Thằn lằn cuống quít vùng vẫy cố chạy trốn làm đứt mất chiếc đuôi.
Không có đuôi thì khó coi lắm! Thằn lằn khổ sở cực kỳ.
......
"Ngao ô!" An An phải bảo vệ tốt cái đuôi! Cục Bột Trắng bị chuyện cổ tích về thằn lằn dọa rồi, nhanh chóng kẹp chặt cái đuôi của mình.
"Đừng lo lắng, cái đuôi của con không dễ dàng bị cắn rớt như vậy đâu." Lâm Hạ sờ sờ cái đuôi của Cục Bột Trắng, bật cười.
"Ngao ô!" Sau đó thế nào ạ! Cục Bột Trắng giật giật cái mông tròn vo, muốn đem cái đuôi vùi vào trong lớp lông dày của đại bạch hổ.
"Sau đó......!Thằn lằn nhỏ......" Chuyện xưa còn tiếp tục kể, thẳng đến khi Cục Bột Trắng ghé vào trên người đại bạch hổ ngủ.
Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng ôm xuống đặt vào tận cùng bên trong giường, sau đó vòng qua đại bạch hổ đem cuốn sách đặt lại cái bàn nhỏ cạnh giường.
"Em tắt đèn nhé?" Tối hôm qua làm vận động kịch liệt, hôm nay vội một ngày, Lâm Hạ sớm đã có chút buồn ngủ.
Anh ngáp một cái, đôi mắt ngấn ngấn nước mắt.
"Ngao!" Đại bạch hổ gật đầu.
Lâm Hạ đem đèn tắt đi, theo lệ thường hôn Cục Bột Trắng một caia, sau đó quy quy củ củ nằm ở giữa đại bạch hổ cùng Cục Bột Trắng.
"Ngao!" Thân ái ngủ ngon! Đại bạch hổ nói ra câu chúc ngủ ngon đầy thẹn thùng.
Những lời này ngày thường hắn nói không nên lời, nhưng biến thành đại bạch hổ, Lâm Hạ nghe không hiểu lời hắn nói, hắn có thể tận tình nói ra.
"Ngủ ngon!" Lâm Hạ duỗi tay ôm lấy đại bạch hổ, ôm cái nguồn nhiệt tự động này ngủ rất ngon......!
Rạng sáng giờ, Lâm Hạ mơ mơ màng màng cho Cục Bột Trắng đi vệ sinh.
Cục Bột Trắng còn ở vào tuổi đái dầm, Lâm Hạ mỗi buổi tối đều phải cho nhóc đi vệ sinh, bằng không Cục Bột Trắng sẽ đái dầm, hơn nữa đêm nay Cục Bột Trắng còn uống rất nhiều đồ uống.
Anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đầu giường ngồi lù lù một cục màu trắng.
Lâm Hạ giật mình, cảm giác sau lưng lạnh buốt, lùi về sau vài bước.
Lâm Hạ ổn định tâm thần, định nhãn liền phát hiện cục màu trắng kia động đậy một chút, sau đó......!Ngọn đèn nhỏ ấm áp liền sáng lên.
"Làm em sợ muốn chết! Vì cái gì không ngủ, là ngủ không được sao?" Ánh đèn màu ấm mỏng manh chiếu sáng một góc chỗ đầu giường, thẳng tắp chiếu vào trên người cục bông trắng.
Có ánh đèn, Lâm Hạ mới biết được đống màu trắng kia là bản thu nhỏ của đại bạch hổ.
"Ngao!" Cục Bột To gật gật đầu, thừa nhận hắn mất ngủ.
Hắn bị Lâm Hạ ngủ say dính sát vào chỗ đó đó, một con hổ thành niên khí huyết phương cương như thế nào nhẫn được dụ hoặc? Đại bạch hổ cả người nhiệt huyết sôi trào, thật lâu không thể bình tĩnh trở lại.
Kết quả là, đại bạch hổ biến thân trở lại hình người, đi phòng tắm giải quyết vấn đề sinh lý, sau khi trở về thì đầu óc thanh tỉnh rồi, vì thế ngủ không được nên biến trở về hình thú ghé vào đầu giường.
Nếu bảo trì hình người ngủ, thân thể hắn liền sẽ kề sát Lâm Hạ......!
"Thật là vất vả......" Lâm Hạ trước kia thường xuyên mất ngủ, sau khi anh rời đi Trình gia một mình lưu lạc một đoạn thời gian, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ hãi bị Trình gia tìm được.
Mỗi khi vào ban đêm, nằm ở khách sạn ngủ không được, thử mọi phương pháp có thể khiến mình đi vào giấc ngủ, nhưng cuối cùng chỉ có thể trợn tròn mắt cho đến bình minh.
Bất quá, anh lo lắng là dư thừa.
Một là bởi vì anh có tính cảnh giác cao, tận lực giấu đi hành tung của mình.
Anh không có ngồi xe lửa, mà là đi xe bus vì nó không cần xuất trình giấy tờ tuỳ thân, chọn một khách sạn không cần dùng giấy tờ đảm bảo.
Hai là Trình gia bởi vì nguyên nhân nào đó không có tìm anh, nhưng điểm này Lâm Hạ cũng không biết.....!
Đại bạch hổ mất ngủ, ngẫm lại đều cảm thấy thống khổ.
Lâm Hạ đau lòng đại bạch hổ, pha cho hắn một ly sữa bò.
Nghe nói uống sữa bò đối giấc ngủ có trợ giúp, Lâm Hạ không biết thật giả thế nào, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào hơn.
Cục Bột To ghét bỏ mà nhìn sữa bò, ly sữa bò này là dùng sữa bột của Cục Bột Trắng pha, rõ ràng chính là đồ cho ấu tể.
Tuy rằng ghét bỏ, nhưng Cục Bột To vẫn ừng ực mà uống hết.
Lâm Hạ mang Cục Bột Trắng vào buồng vệ sinh tầng hai, phát ra thanh âm "Xuy xuy".
Cục Bột Trắng mơ mơ màng màng, nghe được thanh âm, thói quen tính tè ra.
Lâm Hạ chờ Cục Bột Trắng tiểu xong, lấy khăn giấy giúp nhóc lau khô, sau đó dẫn nhóc trở về tiếp tục ngủ.
"Ngao!" Cục Bột To uống xong sữa, đem vết sữa trên khóe miệng liếm sạch sẽ, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Lâm Hạ.
"Phải làm thế nào với anh bây giờ, đại bạch hổ mất ngủ?" Lâm Hạ trong lòng âm thầm nghĩ phương pháp, anh muốn giúp Đường Ân Lãng đi vào giấc ngủ.
"Em hát ru cho anh nghe nhé?" Lâm Hạ linh quang chợt lóe, nghĩ tới khúc hát ru.
"Ngao?" Khúc hát ru? Cục Bột To phản xạ có điều kiện vểnh lỗ tai, nhớ tới thời thơ ấu bị khúc hát ru chi phối mà sợ hãi.
Ba ba Tống Nghi của Đường Ân Lãmg là người phá âm, nhưng ông rất thích ca hát.
Thời điểm Đường Ân Lãng vẫn là tiểu hài tử không thể "phản kháng", trước khi ngủ luôn phải nghe khúc hát ru......!Tống Nghi giọng có thể từ đại viện nhà bọn họ chạy đến vài trăm dặm ở ngoài, có thể nghĩ, Đường Ân Lãng nho nhỏ đã chịu bao nhiêu "độc hại".
"......" Đây là cái phản ứng gì?! Lâm Hạ nhìn thấy phản ứng của Cục Bột To, suy nghĩ muốn đánh hổ cũng có.
"Ngao!" Đường Ân Lãng sợ Lâm Hạ để ý, chủ động tiến lên cọ anh, bảo Lâm Hạ hát cho hắn nghe.
Nói thật, hắn còn không có nghe Lâm Hạ hát bao giờ đâu.
Lâm Hạ xem hiểu ý tứ của hắn, hắng giọng một chút để thanh thanh giọng nói.
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến Cục Bột Trắng, Lâm Hạ cố tình đè thấp thanh âm.
"Này bảo bối, bảo bối của tôi ơi
Cho em một chút ngọt ngào,
Để đêm nay em có thể say giấc nồng.
Ôi tiểu quỷ, tiểu quỷ của tôi ơi
Vuốt nhẹ đôi chân mày của em,
Để em cảm thấy yêu mến thế giới này hơn."
Lâm Hạ thanh âm nhu hòa mát lạnh, giống như dòng suối róc rách chảy qua núi rừng, gột rửa tâm linh, làm người đang bực bội tâm nhịn không được an tĩnh lại......!
Ở dưới thanh âm khúc hát ru dễ nghe êm tai, Cục Bột To mí mắt càng ngày càng trĩu nặng.
Khi nghe hắn giống như quay về khi còn nhỏ, lão ba Tống Nhị giọng lạc tông nhưng vẫn hát ru cho hắn nghe.
Trong chốc lát, người ca hát kia biến thành Lâm Hạ......!
Cục Bột To dần dần tiến vào mộng đẹp, khóe miệng nhịn không được giơ lên, như là đang trong một giấc mơ ngọt ngào......!
Sau khi lão hổ mất ngủ đi ngủ rồi, Lâm Hạ nhẹ nhàng mà đem đèn bàn tắt đi, sau đó ngủ ở phía bên ngoài.
"Ngủ ngon!"
......
Hồi xuân đại địa, vạn vật sống lại, xuân về hoa nở.
Theo nhiệt độ không khí tăng trở lại, người dân Giang Thành bắt đầu cởi lớp áo khoác dày nặng, thay bằng áo khoác mỏng, không đem mình bao vây đến kín mít nữa.
Trên đường tiểu thương cùng người bán hàng rong cũng đã trở lại, phố lớn ngõ nhỏ khôi phục náo nhiệt như trước.
Đặc biệt là thời điểm thành quản tới, những người bán hàng rong vội vàng lái xe chạy như điên, trường hợp kia đặc biệt náo nhiệt.
Thời tiết ngày một tốt lên, các cụ liền thích ra cửa.
Hẹn bạn thân, mang sủng vật trong nhà đi tắm rửa làm tạo hình, hoặc là mua chút thức ăn cho chó mèo hoặc đồ chơi cho sủng vật.
Tiểu khu Lục La cũng thuộc về nơi kẻ có tiền tụ tập, tiểu khu có một ít phu nhân gả vào "hào môn", các nàng không cần làm việc cũng có thể trải qua những ngày tốt đẹp.
Mỗi ngày mua mua sắm sắm, nuôi dưỡng sủng vật, tìm chị em tán gẫu......!Các nàng tựa hồ có cuộc sống mà rất nhiều người hâm mộ, nhưng chua cay ngọt đắng trong đó chỉ có chính các nàng có thể thể hội.
Bà Lý cùng chị em tốt của bà là kháh quen của sủng vật cửa hàng, các bà nuôi sủng vật có chứa ý khoe ra, bởi vậy các bà thực coi trọng ngoại hình sủng vật.
Đương nhiên, sủng vật của các phu nhân này đều là những chủng loại quý báu mạo mỹ.
"Tiểu Lâm, đã lâu không gặp cậu!" Lý thái thái ôm chú chó Teddy cùng Lâm Hạ chào hỏi, bà cười đến thực thục nữ, cười không lộ răng, rất có phong phạm của phu nhân hào môn.
"Đã lâu không gặp, Lý thái thái!" Lâm Hạ cười cùng Lý thái thái chào hỏi.
Lý thái thái là khách quen trong tiệm, ra tay tương đối hào phóng.
Tuy rằng Lý thái thái biểu hiện ra một bộ rất có cảm giác về sự ưu việt, nhưng người vẫn là không tồi.
"Hôm nay chúng ta tới để cắt tỉa tạo hình cho thú cưng." Lý thái thái xua xua tay, nhếch lên tay hoa lan.
"Vâng." Lý thái thái cùng bạn bè tốt của bà, là một bút đại sinh ý, Lâm Hạ trong lòng tự nhiên thực vui vẻ.
Lâm Hạ để Vương Tử Ngọc cùng Mông Chính dẫn các phu nhân ôm sủng vật vào, anh lấy hạt dưa cùng trái cây mang cho các bà, để cho vị phu nhân này vừa ăn vừa nói chuyện.
Các bà ngồi ở bên nhau, khẳng định không riêng gì tới làm tạo hình cho sủng vật, càng chủ yếu là nói chuyện phiếm.
"Ai nha, Thục Quân, bà đổi nhẫn à?" Một vị phu nhân tinh ý phát hiện Lý Thục Quân Lý cố tình rồi lại không dấu vết khoe ra nhẫn kim cương.
Nàng bày ra phương thức là đã luyện qua, phu nhân đều làm như vậy.
"Đúng vậy, lão chồng tôi nói muốn chúc mừng mười năm kỉ niệm kết hôn, một lần nữa đặt một đôi nhẫn." Lý Thục Quân sơn móng tay màu đỏ xoa nhẫn kim cương bên tay kia, ngữ khí của bà thực đạm, như là lơ đãng nói ra mà thôi.
"Thục Quân thật là hạnh phúc, có một ông chồng yêu thương mình như vậy!" Những phu nhân khác sôi nổi hâm mộ mà nói, không biết là thiệt tình hay là giả ý.
Nhưng Lý Thục Quân rõ ràng thực hưởng thụ, khanh khách mà cười không ngừng.
Lâm Hạ giúp Teddy cắt lông tay dừng một chút, anh cách thật xa cũng nghe được thanh âm các nà nói chuyện cùng tiếng cười hoa chi loạn chiến, có khi bị dọa đến tay run lên.
Tuy rằng các bà nói phần lớn là bát quái cùng với khoe ra, nhưng Lâm Hạ nghe được chuyện nhẫn.
Anh cùng Đường Ân Lãng còn chưa có nhẫn đâu, bất quá dựa theo ý tứ Đường Ân Lãng, bọn họ về sau muốn kết hôn, nhẫn cũng sẽ có.
Ngẫm lại, đều cảm thấy thật chờ mong......
—-
//.